02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

02

Hai người bạn trai mà Han Wangho từng hẹn hò đều được ví von giống loài mèo - mặc dù nói như vậy nhưng cũng không hẳn là vậy, dù sao thì người trước cũng được ví von với rất nhiều loài động vật khác, con mèo mặt to chỉ là một trong số đó; Còn người còn lại thì không cần phải tranh cãi, hắn thực sự chính là một con mèo. Tuy nhiên sau khi anh rời đội, bọn họ vẫn chưa chính thức chia tay. Thì quá khứ "từng hẹn hò" hình như vẫn chưa không thực sự phù hợp.

Ở trước mặt bọn họ, Han Wangho đều từng đóng vai một con mèo.

Thời điểm mới quen Lee Sanghyuk, Han Wangho vẫn còn nét trẻ ngây ngô ở trên khuôn mặt. Lee Sanghyuk khi đó thích dỗ dành để dụ dỗ Han Wangho đeo tai mèo. Han Wangho thỉnh thoảng cũng có xem vài bộ phim người lớn, đương nhiên biết một chút về tai mèo play. Dù trong tiềm thức cậu gần như ngay lập tức muốn từ chối, nhưng sau đó lại cảm thấy nếu người đó là anh Sanghyuk thì không phải là không thể. Thế là Han Wangho đành cụp mắt xuống, ngoan ngoãn cúi đầu, nhưng bả vai không tự chủ được mà run run.

Sau khi đeo tai mèo vào, Han Wangho lập tức lao vào trong vòng tay của Lee Sanghyuk như một con mèo nhỏ co người nằm gọn trong lòng chủ nhân.

Lee Sanghyuk nhìn xuống Nidalee bé nhỏ có chút run rẩy trong vòng tay, anh đó thong thả vòng tay ôm lấy chiếc eo thon của Han Wangho, sau đó dùng đầu ngón tay dịu dàng vuốt ve qua lại trên lưng cậu.

Cảm giác tê dại thoáng chốc lan ra toàn bộ cơ thể, Han Wangho cảm giác chính mình giống như thực sự đã biến thành một con mèo vô hại nào đó. Chắc chắn không phải là loài báo mạnh mẽ nhe nanh như Nidalee, chỉ là con mèo được thuần hóa vô hại, hay thích kêu gừ gừ khi được chủ nhân xoa bụng.

Bọn họ ôm nhau, quấn quít như loài mèo, dịu dàng liếm láp vết thương cho nhau giống như muốn hòa lẫn cùng nhau, biến khoảng thời gian bầu bạn này đi vào thật sâu trong xương tủy, từ đó trở thành một phần không thể xóa nhòa của hai người.

Lee Sanghyuk sợ Han Wangho cmar thấy không thoải mái, sợ để lại dấu vết quá nặng trên người sẽ khiến Han Wangho không vui. Vậy nên mỗi lần chuẩn bị màn dạo đầu đều thực hiện rất lâu và tỉ mỉ - đầu ngón tay từ từ đưa vào lỗ nhỏ rồi ấn nhẹ, dịu dàng vuốt ve thành ruột. Một lúc sau, ngón tay từ từ đẩy một ít gel vào rồi lại rút ra, vì chỉ là phần chuẩn bị nên cũng không bao giờ tiến vào quá sâu.

Vậy nhưng Han Wangho vẫn bị ngón tay của Lee Sanghyuk làm lâng lâng, hậu huyệt liên tục tiết ra dâm dịch, cơ thể điên cuồng khao khát được Lee Sanghyuk xâm nhập và chiếm lấy mình thật chặt chẽ. Thậm chí có vài lần, sau khi uống rượu, cơ thể Han Wangho vô cùng nhạy cảm, cậu đã bị Lee Sanghyuk dùng ngón tay ức hiếp đến trực tiếp lên đỉnh.

Lee Sanghyuk khi làm quan hệ rất ôn nhu, anh dùng ngón tay nghịch nghịch dái tai Han Wangho, sau đó chống người dậy và nhìn thẳng vào khuôn mặt hồng hào của người đi rừng, nhìn hàng lông mi của cậu khẽ đung đưa khi chớp chớp mắt. Han Wangho đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Lee Sanghyuk, tiếp đó lại tiến tới vuốt ve đôi môi mèo, dùng đầu ngón tay vẽ đi vẽ lại hình dạng đôi môi của người yêu.

"Anh ơi, em muốn anh hôn em."

Sợ rằng chỉ có Han Wangho mới gan dám yêu cầu Lee Sanghyuk một yêu cầu "quá phận" như vậy. Yêu cầu một người mà người người đều phải kính trọng gọi bằng cái tên Quỷ Vương, phải chủ động hôn mình - nhưng không thành vấn đề, Lee Sanghyuk luôn sẵn sàng chấp nhận mọi yêu cầu Han Wangho đưa ra.

Cậu là một ngoại lệ.

Là rằng, vào một ngày mùa đông lạnh giá, trong khi đồng đội của họ đều đang nhìn về chiếc máy bay không người lái ở trên trời, thì anh chỉ muốn quay lại nhìn chiếc đầu vàng nhỏ đang tỏa sáng rực rỡ dưới ánh nắng.

Vào lúc đó, Lee Sanghyuk cảm thấy có gì đó cứng rắn trong lòng mình chợt dần trở nên mềm mại.

Chỉ là khi ở trên giường, Lee Sanghyuk luôn muốn tránh né động tác hôn của Han Wangho.

"Wangho, trước đó em phải nói yêu anh đã."

Tính khí ra vào nhiều đợt nông sau khác nhau, Han Wangho nằm nghe tiếng nước va chạm tại nơi giao hợp của bọn họ, và ngẳng đầu nhìn lên khóe môi của Lee Sanghyuk đang hơi nhếch lên. Tầm nhìn của cậu dần trở nên mơ hồ, Han Wangho quay đầu tránh đi ánh nhìn rực lửa của người đối phương, nhỏ giọng thì thầm vài câu không thể nghe rõ, "Em yêu anh Sanghyuk. Em chỉ muốn mãi ở bên anh".

Về việc hẹn hò với Jeong Jihoon, thực chất mối quan hệ của bọn họ là sự phát triển đi lên của việc khởi sắc sinh ý*.

(Khởi sắc sinh ý: Tình yêu xuất phát từ ham muốn sắc dục - tham khảo từ Baidu)

Lúc này, nét trẻ con trên gương mặt của Han Wangho đã dần biến mất, thay vào đó là khuôn mặt ngày càng trở nên gầy gò. Trong khi đó thì con mèo dài ban đầu có những chiếc răng nanh lóe sáng và tứ chi gầy guộc lại dần trở nên tròn trịa.

"Em đã ăn quá nhiều đồ ăn vặt."

Jeong Jihoon vừa mới xuất tinh vào bên trong cơ thể Han Wangho, tính khí của vẫn còn ở bên trong cơ thể người phía dưới, hắn uể oải nằm đè trên cơ thể Han Wangho như một con mèo lớn. Han Wangho cố hết sức giơ tay lên, nhéo nhéo thịt má của Jeong Jihoon.

"Cái gì cơ? Anh! Tất cả là tại anh Siwoo ép em ăn, chứ em thực ra đâu có muốn ăn..."

Jeong Jihoon nhẹ nhàng cắn vào dái tai của người yêu, sau đó từng chút một di chuyển xuống cổ, vai, xương đòn. Cho đến khi từng mảng da trên người Han Wangho đều trở nên đỏ bừng, hắn mới quay lại liếm láp hầu kết của anh. Dương vật còn ở trong hậu huyệt lại một lần nữa cảm nhận được ẩm ướt, chứng tỏ người đi rừng lại một lần nữa hưng phấn trở lại. Jeong Jihoon nhìn chằm chằm vào cái lưỡi hơi thè ra và đôi môi sưng đỏ vì bị mình cắn của Han Wangho, ngay lúc hắn muốn cúi xuống hôn đối phương thì người kia đã nhanh chóng nắm được cơ hội, chủ động tiến tới hôn hắn.

"Béo lên cũng không sao, lúc ôm cảm thấy rất thoải mái." Han Wangho vòng tay ra sau lưng Jeong Jihoon, và kéo hắn lại gần hơn. Chiếc lưỡi khéo léo cạy mở đôi môi của người đi đường giữa, sau đó để mặc cho hắn tùy ý khuấy đảo trong miệng mình, "Jihoon của chúng ta dù ở phương diện nào cũng đều xuất sắc như vậy."

Han Wangho vòng chân quấn chặt lấy eo của Jeong Jihoon. Dù không nói với nhau một câu nhưng Jeong Jihoon rất nhanh đã hiểu được suy nghĩ tròng lòng người bên dưới, vì vậy càng thêm dùng lực mạnh mẽ ra vào, nghiền nát lỗ thịt mềm mại.

Trong thoáng chốc Jeong Jihoon không kìm được nghĩ "Trước khi mình xuất hiện, Han Wangho đã từng trải qua những loại tình yêu như thế nào?", "Những lời thoát ra từ miệng của Han Wangho, có bao nhiêu lời có thể thực sự tin tưởng?"

Nhưng chẳng bao lâu sau, hắn lại tự cười nhạo chính mình, chẳng phải hắn cũng giống như vậy sao?

Cả hai đều có quá khứ phức tạp, vậy nên đã lựa chọn không can thiệp vào chuyện cũ của đối phương; đồng thời tự giấu đi quá khứ của mình bằng những lời nói dối và dụ dỗ đầy hoa mỹ. Tuy nhiên, làm như vậy dù rằng có thể giảm bớt đi nhiều mâu thuẫn, nhưng lại thực ra sẽ không thể thực sự đi vào trái tim của đối phương.

Vẻ ngoài hấp dẫn, thân thể phù hợp, vậy có còn đến sự gắn bó giữa hai tâm hồn không?

Jeong Jihoon không biết, hắn chỉ biết là xung quanh bọn họ vẫn sẽ luôn tồn tại rất nhiều người và nhiều mối quan hệ thân mật; hắn chỉ biết, chỉ trong những khoảnh khắc ngắn ngủi khi khoái cảm dâng trào, Han Wangho không còn giữ được tỉnh táo mơ hồ gọi tên hắn, thì khi ấy hắn mới có được cảm giác chân thực là Han Wangho thật sự thuộc về mình.

Jeong Jihoon hy vọng Han Wangho sẽ thuộc về mình, nhưng hắn biết rõ mình chẳng thể giữ được Han Wangho, hắn cũng sẽ không cố gắng giữ Han Wangho ở lại.

Khi chưa quen nhau, họ đã mở đầu chương truyện bằng dòng chữ "Tôi muốn giành chức vô địch cùng Jihoon". Trên thực tế, bọn họ cũng đã rất cố gắng để cùng nhau hướng tới chức vô địch, chỉ tiếc cuối cùng vẫn luôn thiếu một bước.

Jeong Jihoon không muốn nhớ lại ngày mà cả đội bị loại, không muốn nhớ lại cái cách mà Han Wangho lặng lẽ đeo balo rồi nhìn hắn.

Anh Wangho có giận mình không? Anh Wangho thất vọng vì mình không?

Khi Han Wangho và người phiên dịch đang nói chuyện điện thoại, Jeong Jihoon đã không ngừng tra hỏi anh sáu lần, điều này thể hiện tính chiếm hữu của hắn; nhưng khi bọn họ chuẩn bị tách ra, Jeong Jihoon lại chỉ có thể nhìn theo bóng dáng gầy gò kia một mình kéo vali rời đi, sau đó ở trong tầm mắt của hắn dần dần trở nên nhỏ bé, càng ngày càng mờ nhạt, cuối cùng hòa lẫn trong màn đem.

Cho nên hắn đã nhớ lại khoảng thời gian bọn họ cùng nhau giành được chức vô địch lần đầu tiên, Han Wangho như một kẻ điên muốn kéo hắn xuống nước; hắn nhớ lại lúc người dẫn chương trình nói Han Wangho dường như "đang chờ bạn trai đi nghĩa vụ quân sự trở về", Han Wangho đã nói, "Nhưng em ấy vẫn chưa quay lại," như thể anh ấy đang khéo léo khoe với mọi người về mối quan hệ của bọn họ; hắn nhớ lại việc bọn họ đã cùng nhau sánh vai đi trên con đường này không biết bao nhiêu lần. Rồi cả trong những ngày mưa, dù cả hai đều phải khom vai, nhưng hắn vẫn muốn nghiêng ô về phía Han Wangho nhiều hơn một chút.

Nhưng hôm nay Han Wangho đã không còn cùng Jeong Jihoon đi con đường này nữa, sau này Han Wangho cũng sẽ không đi con đường Jeong Jihoon trên con đường này.

Thế là hắn lấy điện thoại di động ra, viết viết rồi lại xóa xóa trong hộp tin nhắn - Hắn muốn nhắn cái gì đây? Giải thích - Có thể thay đổi được gì không? Thuyết phục - Nhưng hắn vốn biết rằng Han Wangho thật ra đã nghĩ đến việc rời đi từ lâu. Năm nay lại tiếp tục không có kết quả, biết nói gì để thuyết phục anh có thể chọn ở lại? Chúc may mắn - Mục tiêu "cùng nhau đoạt chức vô địch" sẽ không còn cơ hội tiếp tục thực hiện nữa, hắn cũng không còn có cơ hội tiếp tục tham gia vào cuộc sống về sau của Han Wangho.

Hắn không đủ lòng tốt để có thể chúc phúc Han Wangho.

Cuối cùng, hắn chỉ gửi đi một tin nhắn: Anh ơi, lần sau em sẽ tước đi chức vô địch của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro