03

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

03

Han Wangho không trả lời tin nhắn đó, những ngày đó họ cũng không có nhiều tương tác, mỗi người đều bận rộn với kỳ chuyển nhượng của riêng mình - tất nhiên là Han Wangho đã nhận được lời mời của Hanwha từ rất sớm. Sau khi nhanh chóng quyết định được đội tuyển sắp tới của mình trong mùa giải 2024, Han Wangho ngay lập tức chìm đắm trong thế giới của DNF.

"Nếu muốn chia tay thì ít nhất cũng phải nói ra." Jeong Jihoon đóng mở kkt vô số lần, chưa có lần nào hắn nhìn thấy được phản hồi từ người được ghim ở vị trí đầu tiên. Hắn thầm cảm thấy bất mãn, nhưng cũng cảm thấy mình hiện tại đã không còn có thể gửi một loạt tin nhắn chất vấn Han Wangho như trước đây.

Phải chăng đây chính là bạo lực lạnh trong truyền thuyết? Han Wangho dường như đang muốn làm nguội lạnh tình yêu và nhiệt tình trong lòng hắn. Như vậy, hắn sẽ phải chủ động rời xa Han Wangho.

Jeong Jihoon ngồi trên ghế liên tục lắc đầu, hắn cau mày nhìn màn hình điện thoại dần dần tối đi. Ngay vào lúc Jeong Jihoon quyết định từ bỏ suy nghĩ vớ vẩn, và đang định từ ấn nút nguồn cho màn hình sáng lại lần nữa, thì có thông báo có tin nhắn chưa đọc được gửi đến. Nhịp tim của Jeong Jihoon đột nhiên trở nên tăng tốc, ngón tay run rẩy khi hắn cố gắng mở nó ra, nhưng lại nhanh chóng rút lại.

Cho dù có nghĩ đến cái gì mà "chia tay thì ít nhất cũng nên nói ra", nhưng Jeong Jihoon thật ra không hề muốn chấp nhận việc đối phương thực sự muốn chia tay mình. Hắn nghĩ, hay là thôi, cứ việc chờ đợi thêm một chút, đợi đến khi cả hai đều tìm được một người mới, chờ thời gian trôi qua, đem theo cả những ký ức không vui này đi, thì khi ấy chúng ta hãy nói chuyện sau.

Nhưng hắn lại trằn trọc trên giường không thể ngủ được, tin nhắn cuối cùng Han Wangho gửi cho hắn hiển thị là [Hình ảnh]. Trước kia đó hoặc có thể là báo cáo lịch trình của Han Wangho, hoặc có thể là hình ảnh đính kèm một dòng tin nhắn dụ dỗ hắn. Khi ấy Jeong Jihoon thường sẽ vội vàng bỏ dở việc đang làm mà vội vã trở về phòng ngủ ở ký túc xá, hắn muốn đè người này xuống giường hết lần này đến lần khác, thử nhiều tư thế khác nhau cho đến khi Han Wangho không còn nói được một câu hoàn chỉnh, chỉ biết khóc lóc và rên rỉ, yếu ớt đến mức không thể nào xuất tinh được nữa, chất lỏng chảy ra gần như trong suốt, thì mới chịu buông tha cho đối phương. Hắn thỏa mãn nhìn tinh dịch trộn lẫn cùng với dâm dịch chảy ra từ cái lỗ đã bị đụ đến đỏ ửng, mềm mại và không thể khép lại trong một thời gian.

Tiếp theo hắn lại gặm nhấm từng tấc da thịt của Han Wangho, dấu vết hoan ái trước đó chưa biến mất nay lại càng thêm đậm màu. Jeong Jihoon nhìn Jungle đang nằm trên giường với đôi mắt ngơ ngác và cơ thể thỉnh thoảng vẫn hơi co giật, cuối cùng nhếch lên khóe miệng đắc thắng, nói: "Anh ơi, sau này anh còn dám dụ dỗ em nữa không? Cơ thể anh bây giờ chỗ nào cũng có đầy dấu vết của em hết."

Nhịp tim không nhịn được lại tăng nhanh, Jeong Jihoon ép mình mau chóng chìm vào giấc ngủ nhưng trong đầu lại vô cớ cảm thấy hưng phấn, hắn tò mò muốn biết bức ảnh mà Han Wangho gửi đến rốt cục có nội dung gì. Cuối cùng, Jeong Jihoon nhấc điện thoại lên với tâm thế sẵn sàng đối mặt với cái chết, sau một hồi do dự hết lần này đến lần khác, hắn dứt khoát đặt ngón tay lên hộp thoại, nhắm chặt mắt, thật nhanh ấn bấm vào.

Khi Jeong Jihoon mở mắt ra lần nữa, động tác của hắn trở nên rất chậm rãi, hình ảnh Han Wangho gửi đến dần dần hiện rõ trong tầm mắt. Lúc đầu hắn còn tưởng mình nhìn nhầm, mãi cho đến khi đã hoàn toàn mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào bức ảnh trong vài giây, Jeong Jihoon mới có thể chắc chắn là mình đã nhìn đúng.

: Ở trên giường lúc nào cũng thích bắt nạt anh, đến cả trên sân thi đấu cũng nhất quyết không muốn nhường anh một chút? Aizz, Jihoon của chúng ta thật tàn nhẫn quá...

: Nhưng mà cũng không sao cả, sẽ luôn có những chỗ mới để lại dấu vết của Jihoon ^^

Bức ảnh kèm theo là hình chụp của bọn họ trước khi tham gia Giải vô địch thế giới, Jeong Jihoon ôm Han Wangho từ phía sau, đầy chiếm hữu mà nhốt anh ở trong lòng, khiến Han Wangho không thể cựa quậy. Cánh tay của hắn vòng qua phần ngực của anh, tuy vậy vẫn có thể nhìn rõ những dấu răng in trên những mảng da thịt hồng hào, và ửng đỏ.

Sau đó, Han Wangho lại giống như trước đây chăm chỉ báo cáo lịch trình cho Jeong Jihoon - thực ra báo cáo cũng không thực sự cần thiết, dù sao thì ngoại trừ lịch trình công việc, anh cũng bình thường không thường xuyên rời khỏi trụ sở của HLE. Cho dù thỉnh thoảng có ra ngoài, thì về cơ bản cũng đều là đi cùng với những người anh em SKT cũ.

Những người anh em đó Jeong Jihoon cảm thấy khá yên tâm, mặc dù có một con mèo mặt to ở trong đó... Tuy Jeong Jihoon có tính chiếm hữu rất cao nhưng hắn không muốn can thiệp quá sâu vào mối quan hệ giữa Han Wangho và Lee Sanghyuk. Hắn biết Lee Sanghyuk trong lòng Han Wangho chính là ngoại lệ đặc biệt, là người mà Han Wangho luôn cố gắng hết mình để tiếp cận, cũng là người mà Han Wangho đã từng dốc hết tấm lòng để yêu thương. Cho dù trong lòng có ghen tị nhưng Jeong Jihoon cũng chỉ có thể tự nhủ, rằng ít nhất trong hiện tại, người duy nhất được hưởng tình yêu của Han Wangho chỉ có một mình Jeong Jihoon.

Tất nhiên, đối với Kim Hanuel - người có thể cùng Han Wangho đi du lịch, thậm chí còn được công khai ôm eo Han Wangho, Jeong Jihoon tức giận đến nghiến răng. Bản thân chưa có dịp cùng Han Wangho đi du lịch, không ngờ nhờ vậy lại vô tình tạo cơ hội cho người khác lợi dụng. Điều khó chịu nhất là bây giờ hắn không thể gặp được Han Wangho, vì thế cũng không có cách nào trừng phạt kẻ đa tình này.

Mà trừng phạt thì có ích lợi gì? Cho dù có bị thao đến mức bất tỉnh, thao đến không phân biệt được trời đất, thì Han Wanggho chắc chắn cũng sẽ chỉ giả vờ nhượng bộ, nói sẽ không bao giờ quyến rũ Jihoon nữa; hay, lần sau sẽ không để cho Jihoon tức giận. Nhưng lần sau anh sẽ càng cố gắng khiêu khích, chọc tức Jeong Jihoon điên cuồng hơn.

Trong lúc nhất thời, Jeong Jihoon sẽ tức giận nâng cằm người đi rừng lên, rồi bóp nhẹ. Han Wangho bị ép phải ngẩng đầu, dùng chút sức còn lại nhìn thẳng vào mắt hắn; Sau đó Jeong Jihoon lại đột nhiên bật cười, lộ ra hai chiếc răng nanh sắc nhọn.

Han Wangho như vậy thật khiến lòng người khó chịu, nhưng Jeong Jihoon lại chính vì điểm này mà càng yêu anh. Chưa bao giờ dễ dàng chấp nhận từ bỏ, cho dù là lần này thất bại, thì cũng sẽ nhanh chóng vạch ra kế hoạch hoàn hảo để giành lấy toàn bộ những gì đã mất trong lần tiến công tiếp theo.

Han Wangho vẫn thường trò chuyện với Jeong Jihoon trên kkt như trước kia, vẫn thích kể cho hắn nghe những chi tiết vụn vặt trong cuộc sống hàng ngày, cho dù đối phương có phản hồi ngay hay không cũng không cảm thấy khó chịu. Vì anh tin chỉ cần Jeong Jihoon nhìn thấy tin nhắn của anh thì sẽ phản hồi ngay lập tức, cũng tin Jeong Jihoon lúc nào cũng muốn biết thêm nhiều thứ về anh.

Tuy nhiên, luôn có những điều không thể nói được.

Ví dụ, thỉnh thoảng Han Wangho vẫn gửi cho Jeong Jihoon một số hình ảnh dụ dỗ hắn, có khi là những ngón tay mảnh khảnh vuốt ve bộ phận sinh dục, có lúc lại là hậu huyệt bị máy rung kích thích chảy đầy dâm dịch. Càng ngày càng không có chừng mực, dù sao Jeong Jihoon bây giờ cũng không thể trực tiếp tìm anh để ăn đậu hũ.

Nhưng Han Wangho đã không còn để lộ những mảng da thịt hồng hào với những dấu vết mà Jeong Jihoon để lại giống như trước.

Anh không muốn Jeong Jihoon phát hiện ra anh và Park Dohyeon đang ở cùng nhau.

Nói đến đây, Han Wangho không biết giữa anh hay Park Dohyeon, ai mới là người bị thu hút bởi đối phương trước; hay vốn dĩ không hề động lòng, chỉ là nhất thời bị mê hoặc bởi dục vọng. Tóm lại là họ ngủ với nhau rất tự nhiên, trở thành bạn tình cũng rất tự nhiên.

Có lẽ bởi vì từ trước khi trở thành đồng đội, cả hai đã tò mò về nhau và nảy sinh ý định "muốn làm quen với người kia". Giống như từ lâu anh đã có ý muốn cùng Park Dohyeon đi du lịch Trung Quốc. Sau đó là những tương tác bằng lời nói, ánh mắt, hay những tiếp xúc cơ thể vô ý hoặc cố tình trong quá trình hòa hợp, từ từ từng chút một, khiến tia lửa ngày càng cháy sáng và mạnh mẽ.

Vậy là cuối cùng có một đêm, Park Dohyeon thì đang ở ngoài so tài uống rượu cùng với Yoo Hwanjoong, còn Han Wanghuo thì ở một mình trong phòng vừa xem phim vừa uống rượu. Kim Geonwoo mấy lần đến thuyết phục anh: "Anh ơi, anh đừng uống nữa", "Anh đừng uống quá nhiều rượu,..",... Ngay vào lúc Kim Geonwoo muốn cầm rượu mang đi, thì Han Wangho hai má hồng hào đột nhiên không vui hất tay cậu ra. Nhìn thấy em trai giật mình hoảng hốt, anh mới vội vàng sửa lời: "A...Xin lỗi Geonwoo, anh là người có chừng mực mà, em không cần phải lo lắng ^^"

Han Wangho cố gắng chớp chớp mắt nhìn rõ khuôn mặt của Kim Geonwoo, giọng nói vì say rượu cũng dần trở nên mềm mại và dinh dính. Bây giờ đến lượt Kim Geonwoo gặp rắc rối, Han Wangho giống như con mèo nhỏ được nuôi trong nhà, ngày nào cũng phạm lỗi khiến chủ nhân vừa lo vừa giận, nhưng lại không thể làm được gì. Nhìn bộ dạng đáng yêu này của anh, ai có thể không mềm lòng.

Maknae đành thở dài một hơi, nói: "Được rồi, anh."

Park Dohyeon cuối cùng cũng quay trở lại, lúc này trông hắn đã nhuốm say. Thật hiếm thấy bộ dạng này của hắn. Han Wangho âm thầm bĩu môi, lần trước Yoo Hwanjoong đã thắng, xem ra Park Dohyeon có vẻ rất không phục, không biết lần này hắn có thắng không.

Nhìn AD loạng choạng bước đi không vững, nghi vấn trong lòng anh nhanh chóng biến mất. Bây giờ nhìn lại, Han Wangho cảm thấy có lẽ lúc đó men rượu đã làm tê dại đầu óc của anh - Han Wangho gần như không do dự đặt điện thoại và rượu xuống, sau đó loạng choạng chạy tới ôm lấy thân hình đang nghiêng ngả của AD.

Park Dohyeon luôn cảm thấy Han Wangho rất thích câu dẫn người khác - tỉ dụ như thỉnh thoảng anh hay lè đầu lưỡi ra liếm liếm khóe miệng, sau đó nhanh chóng rút lại như đó chỉ là hành động vô thức; tỉ như trong những buổi livestream, anh hay thích xoa nắn cơ thể mình - có lẽ đương sự thực chất chỉ coi đó như là hành động thư giãn, nhưng đối với người ngoài thì lại càng trông giống đang làm nũng nhiều hơn.

Rất nhiều lần Park Dohyeon nổi lên ý nghĩ muốn làm gì đó với Han Wangho, nhưng lại cảm thấy đối phương đã có bạn trai - người đó còn là đồng đội cũ của hắn. Thêm vào đó, anh trai này dường như đối với mọi người đều là như vậy, hắn cũng không nghĩ mình có lý do nào để trở nên đặc biệt hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro