04

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

04

Rượu thúc đẩy lòng can đảm.

Park Dohyeon đã ngấm men say. Khi nhìn thấy Han Wangho đi tới, hắn lập tức ôm anh mà không có bất kỳ đấu tranh tư tưởng không cần thiết. Hắn hơi cong người bao bọc lấy Han Wangho, tiếp đó vùi đầu vào cần cổ trắng ngần, tham lam hít lấy mùi hương thuộc về Han Wangho.

"Anh Wangho, anh uống rượu à."

Một giọng nói trầm thấp truyền đến bên tai của Han Wangho, anh khẽ cụp mắt xuống, khóe miệng hơi nhếch lên: "Ừm, chúng ta đều giống nhau."

Dứt lời, anh càng chui sâu hơn vào trong vòng tay người kia. Trước đó Han Wangho uống rượu cảm thấy hơi nóng nên đã cởi áo khoác ra, hiện tại chỉ mặc một chiếc áo phông ở bên trong, lộ rõ thân hình gầy gò. Park Dohyeon đột nhiên có cảm giác, nếu bây giờ hắn cũng cởi áo khoác, ngực của bọn họ ngay lập tức sẽ dán chặt vào nhau. Tuy rằng hắn vẫn luôn muốn làm gì đó với Han Wangho, nhưng không ngờ vị tiền bối này lại chủ động như thế. Khi nhận ra hắn có ý muốn ôm, anh không những không hề kháng cự, ngược lại càng cố ý áp sát vào người hắn, khiến Park Dohyeon thậm chí còn hơi muốn đẩy anh ra.

Hắn biết rằng một khi hắn đã bước vào con đường này, thì thực sự sẽ không bao giờ có thể quay trở lại.

Han Wangho cảm nhận được sự do dự của AD, anh có chút bất mãn cắn vào phần da lộ ra trên cổ hắn. Sau đó vòng tay ôm lấy eo Park Dohyeon, ngăn không cho hắn chạy thoát, "Đứng ở cửa như thế này, anh thấy lạnh quá."

Han Wangho cảm thấy chỉ cắn vào da thì không đủ thỏa mãn, thế là anh kiễng chân lên hôn nhanh một cái lên môi Park Dohyeon, sau đó ngay lập tức buông ra, vùi đầu vào ngực đối phương như một đứa trẻ đang xấu hổ.

"Anh Wangho, để em sưởi ấm cho anh."

Bị Park Dohyeon ôm từ phía sau, mông áp vào bụng dưới của hắn, Han Wangho gần như cảm nhận được hơi nóng từ vật cứng rắn đó. Park Dohyeon liếm liếm trên lưng anh như một con chó. Hơi không thoải mái! Lúc đó Han Wangho gần như có cảm giác như anh đang làm tình cùng với Jeong Jihoon.

Tất nhiên Jeong Jihoon thường sẽ không liếm nhẹ nhàng như thế, hắn sẽ dùng lực cắn trên từng tấc da thịt. Mặc dù hơi đau nhưng Han Wangho dường như rất thích cảm giác bị chiếm hữu.

Ban đầu Park Dohyeon chỉ cọ xát vào hậu huyệt, nơi này đã lâu không ăn được chăm sóc, lúc này hơi co lại, nóng lòng muốn mút tính khí của hắn. Khi quy đầu mới đưa vào được một chút, Han Wangho đã bắt đầu rên rỉ như thể anh thậm chí không quan tâm sự hiện diện của những người khác ở trong ký túc xá.

Park Dohyeon không còn cách nào khác đành đưa ngón tay vào miệng Han Wangho, và đẩy tới đẩy lui bên trong, buộc Han Wangho nuốt lại toàn bộ tiếng nức nở, biến chúng thành nước bọt không ngừng chảy ra từ khóe miệng.

"Anh ơi, anh có muốn mọi người nhìn thấy bộ dạng này của anh, rồi đến thao chết anh không?

Han Wangho dùng sức giơ tay lên, run rẩy chỉ vào bàn cạnh giường ngủ. Park Dohyeon nhìn qua, vươn tay mở tủ, phát hiện bên trong có đầy đủ mọi đồ dùng tình thú - máy rung, bi miệng, máy điều khiển trứng rung...

Hắn bây giờ cũng đã cứng đến không thoải mái, bây giờ còn dùng những đồ chơi đó cho Han Wangho thì chẳng khác nào tự tra tấn chính mình.

Trong khi Park Dohyeon đưa bóng đặt vào miệng Han Wangho, hắn cũng đã lên kế hoạch tận dụng tốt những thứ này trong tương lai.

Park Dohyeon một tay nắm lấy tay Han Wangho, để ép anh lùi lại; một tay còn lại giữ chặt eo Han Wangho, ngăn không cho anh vùng ra. Hết lần này đến lần khác bị tính khí đâm vào điểm nhạy cảm ở sâu trong cơ thể, Han Wangho cảm thấy chính mình bị đặt vào tư thế này thật giống như chó đang giao phối.

Han Wangho không thích bị tiến vào từ phía sau, anh muốn quan sát sắc mặt của đối phương trong lúc làm tình. Thế là nhân cơ hội AD rút tính khí ra để điều chỉnh lại tư thế, anh liền đẩy hắn ngã xuống giường, sau đó chủ động ngồi lên trên tính khí của hắn. Han Wangho đặt tay lên ngực Park Dohyeon và liên tục lắc lư cơ thể, cảm nhận rõ sự rung chuyển của bộ phận sinh dục ở trong lỗ nhỏ.

Han Wangho khéo léo vặn qua lắc lại tính khí bên trong để kích thích điểm nhạy cảm sâu trong hậu huyệt, nhịp điệu càng lúc càng nhanh. Đột nhiên toàn thân Han Wangho run rẩy, một luồng khoái cảm trào thẳng lên não, anh lập tức tê liệt nằm trên cơ thể của Park Dohyeon. Tinh dịch xuất ra màu trắng đục, bắn tung tóe ở trên bụng.

Park Dohyeon giả ngu tiếp tục kéo mông Han Wangho lại gần bụng dưới của hắn, sau khi giúp Han Wangho cởi bóng miệng ra, Park Dohyeon hỏi anh có chuyện gì vậy. Nếu đối phương không trả lời, hắn sẽ không dừng động tác, mà tiếp tục không chế cảm giác muốn xuất tinh, sau đó liên tục đẩy vào lỗ nhỏ mềm đang không ngừng co giật. Mãi đến khi Han Wangho thở hổn hển hồi lâu, hai mắt đỏ hoe lườm hắn, nói: "Anh không thể làm được nữa, anh đã bị Dohyeon thao đến không còn sức đạt cực khoái..", lúc đó hắn mới hài lòng xuất ra bên trong Han Wangho.

Đây là sự khởi đầu của tình bạn không lành mạnh giữa hai người họ. Nó bốc cháy ngay lập tức và rất khó để xóa bỏ.

Park Dohyeon kiên nhẫn dùng ngón tay mở rộng hậu huyệt đã hơi khép lại, rồi thọc vào bên trong để tinh dịch chảy ra ngoài.

Nhìn thấy vẻ mặt hưởng thụ của Han Wangho, Park Dohyeon muốn khiêu khích anh bằng vài câu như: "Anh ơi, chúng ta đã đi quá giới hạn",... nhưng lời vừa chạm tới đầu môi đã bị nuốt ngược trở lại.

Hắn biết rằng hai người có thể nói rằng rượu đã làm não bộ tê liệt, nhưng bọn họ không thể đổ toàn bộ mọi tội lỗi phát sinh là do rượu. Có lẽ Han Wangho cũng có cùng suy nghĩ với hắn, hai người đều ngầm hiểu không nhắc tới phần tình cảm trong mối quan hệ này - không cần thiết phải nhắc tới.

Tốt nhất bạn không nên đưa ra quyết định vào ban đêm, vì thời điểm đó luôn là thời điểm con người thiếu lý trí nhất.

Han Wangho gần như không hề say, anh biết rõ mình đã đi quá giới hạn với đồng đội, nhưng anh cũng không hoàn toàn tỉnh táo, nếu không thì đáng lẽ anh không nên đến gần Park Dohyeon; hay là ít nhất, anh cũng đã có vô số khoảnh khắc có thể đẩy Park Dohyeon ra. Dù sao thì AD cũng đã do dự.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, cảm giác sưng tấy và đau nhức ở hậu huyệt vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Han Wangho hít một hơi sâu, đau đớn và choáng váng truyền đến từ não bộ đã đè xuống sự khó chịu của thân thể. Anh xoay người nằm thẳng trên giường, dùng mu bàn tay che mắt để ngăn ánh nắng xuyên qua rèm cửa, bản thân lại một lần nữa lại rơi vào bóng tối.

Trùng hợp lúc này điện thoại bỗng reo lên, đó là âm báo nhắc nhở riêng anh đặt cho Jeong Jihoon. Han Wangho cười nhạt nhấc điện thoại lên, nhìn chằm chằm cái tên và hình con mèo, cuối cùng ấn nghe vào một giây trước khi Jeong Jihoon chuẩn bị cúp máy.

Han Wangho cảm thấy mình không thể kìm nén được mà rơi nước mắt. Những giọt nước mắt nóng hổi không ngừng chảy xuống hai bên má. Jeong Jihoon gần như ngay lập tức nhận ra sự khác thường Han Wangho khi cuộc gọi vừa kết nối.

"Anh ơi, anh đang khóc."

Han Wangho hít mũi. Aiz, thật khó có thể qua mắt con mèo nhạy cảm này. Jungle cố gắng kìm nén trái tim đang tan vỡ, và cố gắng không nghĩ về những gì đã xảy ra tối qua. Hãy cố làm cho giọng nói trở nên bình thường nhất - hãy cứ giống như mọi ngày...

Trái tim của anh như đang nằm trong hầm băng, điện thoại thiếu chút nữa tuột khỏi tay. Jeong Jihoon quá nhạy cảm và thông minh. Giống như anh. Họ có thể phát hiện ra những thay đổi tinh tế trong cảm xúc của nhau, cũng như hiểu được rằng những gì họ nói với nhau thực chất là chỉ có một nửa là sự thật. Chỉ là, liệu họ có muốn chú ý đến những cảm xúc tinh tế của nhau hay không?liệu họ có muốn cởi bỏ chiếc mặt nạ đạo đức giả của đối phương hay không?

Trong hai năm qua, hai người đã làm tình vô số lần, cũng đã thử qua quá nhiều loại tình thú. Cả hai hết lần này đến lần khác trải qua sung sướng tột độ, cũng hết lần này đến lần khác chứng kiến bộ dạng bị mất khống chế bởi dục vọng của đối phương .

Anh biết Jeong Jihoon có thể cảm nhận được điều gì đó kỳ lạ từ anh thông qua những âm thanh truyền tới từ loa của điện thoại.

Anh muốn giấu Jeong Jihoon, nhưng cũng biết rằng mình không thể giấu được hắn. Chỉ là anh không có dũng khí để thú nhận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro