🇹 🇺 🇸 🇷 🇭 🇾

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TusRhy đây rồi nhaaaa💙

------

Chiều thu, gió thổi nhẹ mang theo cái se lạnh đầu mùa,  Quang Anh ngồi bên cửa sổ, nhìn dòng người hối hả qua lại trên con đường nhỏ. Trái tim cậu vẫn còn nặng nề sau những vết thương tình cảm từ mối tình đầu. Đã bao lâu rồi nhỉ? Cậu chẳng nhớ rõ nữa. Chỉ biết rằng từ khi ấy, cậu không còn tin vào tình yêu.

Bỗng chuông điện thoại reo lên, màn hình hiện lên cái tên quen thuộc: Bùi Anh Tú .Tú là người anh lớn hơn Quang Anh ba tuổi, luôn là người mà cậu có thể dựa vào trong những lúc yếu đuối nhất. Từ sau khi tốt nghiệp, Tú đã đi làm, cuộc sống bận rộn khiến hai người ít gặp nhau hơn.

Quang Anh bắt máy:  "Em nghe nè, anh Tú.” 

Giọng Tú trầm ấm vang lên qua điện thoại: 
“Quang Anh, tối nay em có rảnh không? Anh có việc muốn nói với em.” 

Quang Anh thoáng chút ngạc nhiên: 
“Có chuyện gì sao anh? Sao nghe giọng anh có vẻ nghiêm trọng vậy?” 

Tú khẽ cười:  "Không có gì nghiêm trọng đâu, chỉ là... anh muốn gặp em thôi. 7 giờ tối nay ở quán cà phê cũ nhé?” 

Cậu gật đầu, dù biết Tú không thể thấy:  "Dạ, em sẽ đến đúng giờ.” 

---

Tối hôm đó, Quang Anh bước vào quán cà phê quen thuộc. Căn phòng ấm áp với ánh đèn vàng nhẹ nhàng, âm nhạc du dương và hương cà phê thơm phức làm dịu đi mọi căng thẳng. Tú ngồi ở góc quán, ánh mắt anh sáng lên khi thấy cậu bước vào.

“Anh Tú!” – Quang Anh vui vẻ chào, ngồi xuống ghế đối diện.

Tú nhìn cậu một cách trìu mến, khẽ cười: 
“Em dạo này thế nào rồi? Vẫn ổn chứ?” 

Cậu nhún vai, cười nhẹ: 
“Cũng bình thường thôi anh, không có gì đặc biệt cả.” 

Tú ngừng lại một chút, như để tìm lời. Anh nhìn Quang Anh, ánh mắt anh dịu dàng nhưng có chút căng thẳng. Cuối cùng, anh nói: 
“Quang Anh... anh có điều này muốn nói với em từ lâu rồi, nhưng anh không biết phải bắt đầu như thế nào...” 

Quang Anh ngạc nhiên nhìn Tú: 
“Có chuyện gì quan trọng đến vậy sao anh?” 

Tú thở dài, đặt cốc cà phê xuống bàn, nhìn thẳng vào mắt cậu: 
“Anh biết... em đã từng trải qua một mối tình không tốt đẹp. Anh hiểu em đã đau khổ thế nào, nhưng...” Anh dừng lại, rồi hít một hơi sâu, “Anh đã luôn yêu em, từ rất lâu rồi, Quang Anh.” 

Những lời nói đó khiến Quang Anh như bị đóng băng. Cậu không thể tin vào tai mình. Anh Tú – người anh lớn mà cậu luôn ngưỡng mộ, lại có tình cảm với cậu sao? Cậu lắp bắp: 
“Anh... nói gì cơ?” 

Tú mỉm cười, nhưng nụ cười ấy không giấu được sự căng thẳng: 
“Anh yêu em. Từ khi em còn học trung học, anh đã luôn dõi theo em, nhưng lúc đó em còn quá trẻ. Anh đã nghĩ mình nên giữ im lặng, nhưng bây giờ... anh không thể giấu nữa.” 

Quang Anh ngồi im, lòng cậu rối bời. Trước mặt cậu là người anh mà cậu luôn tin tưởng, luôn nghĩ là anh trai, nhưng giờ đây lại nói rằng anh ấy yêu cậu. Cậu không biết phải trả lời thế nào.

Thấy Quang Anh im lặng, Tú nhẹ nhàng nói tiếp: 
“Anh không ép em phải trả lời ngay bây giờ. Anh chỉ muốn em biết rằng anh luôn ở đây, luôn sẵn sàng chờ em. Chỉ cần em cần, anh sẽ luôn bên cạnh em.” 

Cậu cúi đầu, cảm giác ấm áp xen lẫn sự lo lắng. Cậu không ghét Tú, thậm chí, cậu luôn cảm thấy an toàn khi ở bên anh. Nhưng tình yêu... cậu có thể chấp nhận không?

“Anh Tú... em thật sự không biết phải làm sao nữa...” – Quang Anh ngập ngừng nói. 

Tú nắm lấy tay cậu, giọng nói dịu dàng: 
“Không sao cả. Em có thể từ từ suy nghĩ. Anh không muốn gây áp lực cho em. Chỉ cần em biết rằng anh sẽ luôn ở đây, vì em.” 

Cảm giác ấm áp từ bàn tay Tú truyền vào trái tim Quang Anh. Cậu ngước nhìn anh, đôi mắt tràn ngập cảm xúc. Tú luôn là người mang đến cho cậu sự bình yên, là nơi mà cậu có thể nương tựa.

“Anh Tú... em...” – Quang Anh định nói gì đó, nhưng Tú nhẹ nhàng ngăn cậu lại.

“Không cần phải nói gì hết, Quang Anh. Anh chỉ cần em biết anh ở đây là đủ rồi.” Tú cười nhẹ, ánh mắt chứa đầy sự yêu thương và kiên nhẫn.

Quang Anh gật đầu, trong lòng vẫn còn ngổn ngang bao suy nghĩ. Nhưng có một điều cậu chắc chắn: Tú đã khiến trái tim cậu rung động, và có lẽ... cậu sẽ để trái tim mình dẫn lối, một lần nữa.

---

Tối hôm đó, khi về đến nhà, Quang Anh không ngừng nghĩ về những gì Tú đã nói. Tình yêu của Tú quá chân thành, quá ấm áp. Cậu ngồi trên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ. Gió vẫn thổi nhè nhẹ, mang theo những suy tư về tương lai.

“Liệu mình có thể yêu anh ấy không?” – Cậu tự hỏi. Trái tim cậu dường như đã biết câu trả lời, nhưng lý trí vẫn còn phân vân.

Nhưng rồi, cậu mỉm cười, đôi mắt long lanh nhìn ra bầu trời đêm. Có lẽ, đôi lúc, chúng ta không cần suy nghĩ quá nhiều. Đôi khi, chỉ cần để trái tim dẫn lối, và rồi mọi thứ sẽ ổn thôi.

Đến tối hôm sau, hai người ngồi bên nhau tại quán cà phê quen thuộc. Quang Anh bỗng cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Cậu nhìn Tú, người đang trò chuyện vui vẻ về một bộ phim mới. Ánh mắt Tú vẫn luôn trìu mến, không một chút thay đổi, như thể trong mắt anh, chỉ có cậu.

Quang Anh khẽ thở dài, rồi quyết định. Cậu chợt cất lời, giọng nhỏ nhẹ:
“Anh Tú... Em có chuyện muốn nói.”

Tú dừng lại, ánh mắt ngạc nhiên nhưng vẫn rất nhẹ nhàng:
“Sao thế, Quang Anh?”

Cậu nhìn sâu vào mắt anh, trái tim bỗng đập nhanh hơn:
“Em... em đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện của chúng ta. Anh luôn ở bên em, chăm sóc em, yêu thương em... Em biết điều đó. Và em nghĩ rằng, bây giờ em đã sẵn sàng.”

Tú tròn mắt, lặng người trong giây lát. Cậu cười nhẹ, đôi má ửng đỏ:
“Em nghĩ em cũng thích anh, Anh Tú. Em muốn thử một lần, để trái tim dẫn lối.”

Câu nói của Quang Anh khiến Tú không thể kiềm chế được cảm xúc nữa. Anh vội nắm lấy tay cậu, ánh mắt rạng rỡ đầy hạnh phúc:
“Em... em nói thật sao?” Tú hỏi, giọng run lên.

Quang Anh gật đầu, đôi mắt lấp lánh.
“Em thật sự muốn ở bên anh, Tú. Em không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng em tin rằng, với anh, em sẽ được yêu thương và trân trọng.”

Tú không nói gì thêm, chỉ kéo cậu vào vòng tay của mình. Cả hai im lặng trong một khoảnh khắc ngọt ngào, chỉ có nhịp đập của trái tim vang vọng. Tú nhẹ nhàng thì thầm bên tai Quang Anh:
“Anh sẽ làm mọi thứ để bảo vệ tình cảm này, bảo vệ em. Anh yêu em, Quang Anh.”

Quang Anh mỉm cười, đôi mắt long lanh khi tựa vào bờ vai vững chãi của Tú. Trái tim cậu lúc này đã tìm được nơi chốn an yên.

“Em cũng yêu anh, Anh Tú. Cảm ơn anh vì đã chờ đợi em.”

Và như thế, dưới ánh đèn vàng ấm áp của quán cà phê, tình yêu của họ chính thức bắt đầu – một tình yêu chân thành, xuất phát từ trái tim, nơi mà sự kiên nhẫn và tin tưởng đã dẫn lối họ đến với nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro