1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái nắng buổi sớm mùa hè phủ một lớp màu mật ong lên người chàng trai trẻ. 21 tuổi, hai lần rơi vào bi kịch là trẻ mồ côi, sau mười năm trải qua sự đào tạo khắc nghiệt, hiện giờ Kyungsoo đang trên đường đến dinh thự của gia tộc Lee để trở thành một hầu nam.

Đưa ra giấy giới thiệu của người đào tạo, Kyungsoo bước qua được cánh cổng lớn của dinh thự dưới con mắt đầy đề phòng của đám bảo vệ, như thể chỉ cần một hành động thừa thãi cũng đủ để cậu có một bài học nhớ đời.

Cậu khó khăn kéo cái vali của mình để tiến vào nhà chính. Không hiểu ai lại thích đường đi rải sỏi hơn là lát gạch chứ, khó đi chết được. Nhưng dù nghĩ thế thì Kyungsoo cũng không thể không thừa nhận rằng con đường rải sỏi này rất hài hòa với thảm cỏ xanh mướt hai bên, và nếu chỉ để cho dễ đi mà thay thế bằng con đường lát gạch thì có lẽ nó sẽ mất đi vẻ sang trọng hiện có.

Khó khăn đi hết con đường rải sỏi trắng, khó nhọc xách cái vali leo lên bậc tam cấp, bước qua cánh cửa gỗ lớn chạm trổ hoa văn cầu kì, bây giờ Kyungsoo đang được chiêm ngưỡng vẻ xa hoa lộng lẫy mà trước giờ cậu chưa từng thấy nơi đại sảnh dinh thự. Từ nền gạch đến tường vách, bàn ghế đều được nhũ vàng. Trên trần, chùm đèn pha lê tỏa ra thứ ánh sáng vàng lung linh, ấm áp. Một không gian thật xa hoa, mĩ lệ, cho thấy chủ nhân của nó là một người cực kì yêu thích kiến trúc, đặc biệt là kiến trúc tân cổ điển.

- Ai da, bé con nào đi lạc vào đây vậy ta?

Đang mải đắm chìm trong cảm xúc ngưỡng mộ, bỗng nhiên từ đằng sau có một người ôm chầm lấy cậu. Cái giọng điệu ngả ngớn với mùi rượu, mùi nước hoa pha trộn này làm cậu nhăn mày khó chịu, liền mạnh bạo đấy con người đó ra.

- Ai da, bé con thật là bạo lực đó. Mạnh tay như vậy, có phải là thích anh rồi không?

- Đồ điên.

Kyungsoo lạnh lùng buông một câu. Làm ơn đi, mới sáng sớm mà ai đã thả tên điên này ra hại người vậy?

- Park Chanyeol, chú đúng là giữ lời hứa sẽ về sớm ha.

Từ chiếc cầu thang mang hơi hướng hoàng gia Pháp, một chàng trai với dáng người cao ráo và khuôn mặt với tỉ lệ vàng bước xuống.

- Anh hai, sao anh dậy sớm vậy?

Người tên Park Chanyeol từ trên nền nhà đứng dậy, gãi gãi mái đầu xoăn màu xanh trời của mình, cười cười cầu hòa. Mẹ kiếp, đã cố gắng về sớm thế rồi mà vẫn bị ông thần này bắt được.

- Anh không dậy sớm thì sao đón tiếp được chú mày chứ.

- Anh hai, em biết sai rồi mà. Thật ra em cũng muốn về sớm lắm, nhưng hôm qua là sinh nhật thằng Jin, em không thể không nể mặt anh em mà bỏ về trước được.

- Ra vậy. Có nghĩa khí thế là tốt. Bây giờ lên phòng tắm rửa nghỉ ngơi đi, đợi mọi người dậy rồi chúng ta lại nói chuyện tiếp.

- Dạ vâng. Bé con đáng yêu à, nếu như anh chết thì nhớ tìm một người tốt hơn anh, chứ đừng bi lụy anh quá nha.

Trước khi đi lên lầu, Chanyeol còn ngoảnh lại gửi đến Kyungsoo một nụ hôn gió.

- Tên thần kinh.

Kyungsoo lầm bầm trong miệng. Thật xui xẻo, mới ngày đầu đi làm đã gặp phải thứ gì đâu.

- Không biết cậu đến đây tìm ai?

Chàng trai mà Chanyeol gọi là "anh hai" giờ mới để ý đến sự xuất hiện của Kyungsoo.

- A... Xin chào. Tôi là Do Kyungsoo, hầu nam mới được gửi đến phục vụ cho dinh thự gia tộc Lee theo lệnh của Mr.L.

Kyungsoo cúi gập người, lễ phép đưa giấy giới thiệu cho anh ta.

"Kính gửi chủ tịch và các thiếu gia của gia tộc Lee,

Nhận được tin gia tộc Lee đang muốn tuyển thêm một hầu nam, chúng tôi mạn phép gửi đến cậu Do Kyungsoo. Cậu Do Kyungsoo chưa từng có kinh nghiệm phục vụ tại bất kì gia tộc nào, tuy nhiên lại có khả năng học hỏi rất cao. Mong gia tộc Lee chấp nhận và tạo điều kiện làm việc cho cậu ấy.

Cậu Do Kyungsoo là một trường hợp đặc biệt, nên nếu như cậu ấy phạm lỗi khiến cho chủ tịch và các thiếu gia không hài lòng, cảm phiền hãy trả cậu ấy lại cho phía chúng tôi, chúng tôi sẽ gửi đến gia tộc Lee một hầu nam khác tốt hơn.

Kí tên,

Mr.L."

- Do Kyungsoo? Tôi đã nghe Mr.L nói qua về cậu rồi. Cậu đợi tôi một lát.

Nói rồi chàng trai đó rút bộ đàm trong túi ra, nói vào.

- Quản gia Choi, phiền anh xuống đại sảnh một chút, tôi có việc muốn nhờ.

- Vâng, thưa Nhị thiếu gia.

Khoảng ba phút sau, một chàng trai khoảng gần 30 với áo sơ mi trắng và quần tây nâu xuất hiện. Thật không thể hình dung được đây lại là quản gia của gia tộc Lee quyền quý. Cứ tưởng quản gia của các gia tộc lớn phải là những ông già với bộ tuxedo và một chiếc nơ đen thắt ở cổ chứ.

- Nhị thiếu gia, việc cậu muốn giao cho tôi có phải là người này?

- Đúng vậy. Đây là hầu nam mới do Mr.L gửi đến, phiền anh dẫn cậu ấy đi thăm quan dinh thự và hướng dẫn công việc cho cậu ấy. À, nhớ dặn nhà bếp làm thêm một phần ăn sáng, anh cả sắp về rồi.

Nhị thiếu gia dặn dò quản gia xong thì đi lên lầu.

- Chào cậu. Tôi là Choi Woojin, quản gia của dinh thự gia tộc Lee. Giờ tôi sẽ dẫn cậu về phòng của mình cất đồ, rồi sau đó chúng ta đi thăm quan một vòng dinh thự được không?

- Dạ vâng. À, tôi có một thắc mắc, không biết anh có phiền không?

Kyungsoo dè dặt lên tiếng. Thật sự thì hỏi câu này có hơi thất lễ, nhưng mà cậu vẫn muốn hỏi.

- Cậu cứ hỏi đi.

- À, tôi hỏi chuyện này có hơi thất lễ, nhưng mà...

- Chắc cậu muốn hỏi tại sao tôi còn trẻ thế này mà đã được làm quản gia của một gia tộc lớn chứ gì?

- À, dạ...

Kyungsoo gật nhẹ đầu. Sao anh ta đoán được nhỉ?

- Thật ra thì tôi chỉ là quản gia tạm thời thôi. Quản gia chính thức của dinh thự này là cha của tôi. Ông ấy giờ đang đưa mẹ tôi đi du lịch vòng quanh thế giới rồi nên mới lôi đầu tôi về đây làm quản gia thay cho ông ấy.

- Ồ, ra vậy. Thảo nào tôi thấy anh không có nét gì là giống một quản gia cả.

- Haha, cậu cũng thấy tôi không hợp làm quản gia đúng không? Thế mà cha tôi cứ bắt tôi phải nối nghiệp ông ấy cho bằng được. Tôi thấy công việc này chán chết, suốt ngày phải mặc bộ tuxedo, thắt nơ cổ đi đi lại lại giám sát người khác làm việc, lại còn phải nghe theo ý của mấy thiếu gia dở hơi trong cái nhà này nữa chứ.

Woojin ngán ngẩm thở dài.

- Quản gia Choi, anh đang nói xấu gì anh em tôi đấy?

Một chàng trai với mái tóc vàng chắn đường hai người họ, khoé miệng mèo khẽ nhếch lên.

- Ngũ thiếu gia, tôi có dám nói xấu gì các cậu đâu chứ.

- Ai mà biết được anh chứ. - Chàng trai tóc vàng nhún vai tỏ vẻ không tin, rồi bỗng chuyển sự chú ý sang phía Kyungsoo. - Quản gia Choi, ai đây?

- À, đây là nam hầu mới đến làm việc cho dinh thự. Cậu Kyungsoo, chào hỏi chút đi, vị này là Ngũ thiếu gia của chúng ta.

- Xin chào Ngũ thiếu gia.

Kyungsoo liền lễ phép cúi đầu chào.

- Người mới sao? Nhìn cũng đáng yêu đấy.

Ngũ thiếu gia định tiến đến gần Kyungsoo thì bị Woojin ngăn lại.

Ngũ thiếu gia tỏ ra hụt hẫng, rồi cũng vòng qua hai người họ mà đi đến phòng ăn.

- Vị đó là Ngũ thiếu gia Kim Jongdae, còn người cậu thấy lúc nãy là Nhị thiếu gia Kim Junmyun. Gia tộc chúng ta có tất cả tám vị thiếu gia, từ từ rồi cậu sẽ gặp tất cả họ thôi.

- À. Vậy người có đôi tai yêu tinh và mái tóc màu xanh là ai vậy?

- Ồ, vậy là cậu đã gặp Lục thiếu gia rồi sao? Cậu ấy tên là Park Chanyeol, và tôi nghĩ tốt nhất là cậu nên tránh xa cậu ta ra, nếu như không muốn vướng vào rắc rối.

- Tôi cũng nghĩ vậy.

Cảm ơn bạn @HanaHana736 đã bình chọn cho mình nha😘😘😘
#프마

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro