4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Albert à, nhóc đâu rồi?

Kyungsoo vừa chạy vừa gọi tên Albert. Thằng nhóc hư đốn này, chỉ mải nói chuyện với Ryeowook hyung một lúc thôi mà nó đã chạy đi đâu mất rồi.

- Albert à. Nhóc trốn ở đâu rồi? Albert... A...

Vì mải tìm kiếm Albert, Kyungsoo không để ý nên đã va phải một ai đó.

- Cậu không sao chứ? Có bị thương không?

Một giọng nói trong trẻo vang lên phía trên đầu Kyungsoo, cùng một bàn tay chìa ra trước mặt cậu.

Kyungsoo ngẩng mặt lên nhìn. Chủ nhân của giọng nói và bàn tay kia là một chàng trai khá nhỏ nhắn, có lẽ là chỉ cao ngang Kyungsoo thôi. Chàng trai đó có mái tóc nhuộm màu bạch kim, đôi mắt tròn long lanh như một chú cún nhỏ kết hợp với nụ cười tươi trên môi khiến cậu ta trông thật hiền. Bên cạnh cậu ta còn có một chàng trai khác, da trắng, tóc đen, môi ửng đỏ. Wow. Bạch Tuyết kìa. Mỗi tội Bạch Tuyết này hình như bị móm.

- Cậu không sao chứ? Để tôi đỡ cậu lên.

Thấy Kyungsoo vẫn đờ người ra không đáp lại, chàng trai tóc bạch kim không khó chịu, mà ngược lại còn nhiệt tình đỡ cậu đứng lên.

- A... Cảm ơn anh.

Kyungsoo khẽ phủi đi ít cỏ dính trên người, lịch sự nói lời cảm ơn chàng trai tóc bạch kim.

- Không có gì. À, cậu là người mới đúng không? Tôi nhớ là mình chưa thấy cậu ở đây bao giờ.

- Dạ vâng, tôi là hầu nam vừa mới đến hôm nay. Tên tôi là Do Kyungsoo.

- Ồ, chào mừng cậu đến với dinh thự của gia tộc Lee. Tôi là Byun Baekhyun, Tứ thiếu gia. Còn thằng nhóc này là Oh Sehun, Bát thiếu gia của gia tộc.

- Ôi, xin lỗi vì đã thất lễ, thưa cậu chủ.

Kyungsoo vội vàng cúi gập người. Đã không cẩn thận đụng vào cậu chủ, lại còn để cậu ấy phải đỡ mình lên nữa chứ.

- Không sao đâu mà.

Baekhyun bật cười. Quả là một nụ cười khiến người đối diện thấy thoải mái.

- Anh tư, chúng ta mau đi tìm anh ba thôi. Sắp đến bữa sáng rồi. Anh cả không thích ai trễ giờ đâu.

Như biết rằng người anh này của mình sẽ muốn đứng đây nói chuyện với cậu hầu nam kia thêm nữa, Sehun liền lên tiếng nhắc nhở.

- Ôi anh quên mất. – Baekhyun vỗ vào trán mình tự trách, rồi lại quay sang cười với Kyungsoo. – Kyungsoo-ie, bây giờ cậu có rảnh không? Phụ chúng tôi tìm người được chứ?

Kyungsoo hơi phân vân một lát rồi cũng khẽ gật đầu, chân bước theo hai vị thiếu gia hướng ra khu vườn. Chắc Albert sẽ không có chuyện gì đâu.

Ba người đi khoảng tầm năm phút thì thấy dưới tán cây sa kê có một cục lông màu đen rất lớn, và bên trên cục lông đen ấy là một vật thể gì đó màu trắng, lại gần thì mới thấy rõ thì ra cục lông đen kìa chính là Albert, còn vật thể màu trắng kia lại là một chàng trai với mái tóc nâu hạt dẻ và chiếc áo sơ mi trắng. Thấy có người đến, Albert liền trưng ra bộ mặt đầy ủy khuất, kêu ư ử mấy tiếng nhằm muốn người ta giúp nó thoát ra khỏi tình trạng là giường nằm cho chàng trai kia.

- Biết ngay là anh sẽ ở đây mà, anh ba.

Sehun thở dài, tiến đến đánh thức chàng trai mặc áo sơ mi trắng kia dậy.

Gâu gâu.

Albert sau khi được giải thoát liền nhảy chồm lên người Kyungsoo, đôi mắt long lanh long lanh như muốn tố cáo mình vừa bị người ta ăn hiếp.

- Thằng nhóc hư đốn này, nãy giờ nhóc chạy đi đâu hả? Làm anh tìm nhóc mệt muốn chết. Còn dám chạy linh tinh nữa thì anh sẽ trả nhóc về cho Thất thiếu gia, để cậu ấy nhốt nhóc vào, nghe chưa? 

Kyungsoo hai tay nắm cái đầu lớn của Albert lắc lắc, lên tiếng đe doạ. Albert thấy làm nũng không thành, ngược lại còn bị mắng thì xụ mặt đầy ấm ức.

- Ồ, tôi không nghĩ rằng Albert có thể nghe lời một người nào khác ngoài chúng tôi đấy. Cậu bé đáng yêu này là ai vậy? Anh chưa thấy em bao giờ.

Chàng trai mặc áo sơ mi trắng sau khi bị đánh thức thì giương đôi mắt vẫn còn híp lại vì ngái ngủ nhìn về phía Kyungsoo.

- Cậu ấy là Kyungsoo-ie, hầu nam mới của chúng ta đó anh ba.

- Ồ, chào Kyungsoo-ie, anh là Zhang Yixing.

Yixing vẫn ngồi bệt trên bãi cỏ, nở một nụ cười ngây ngô làm lộ ra lúm đồng tiền, đưa tay lên vẫy vẫy chào Kyungsoo.

- A... Dạ, chào Tam thiếu gia.

- Anh ba, anh cả sắp về đến nhà rồi đấy. Anh mau về phòng tắm rửa rồi đến phòng ăn đi.

Sehun lên tiếng khi thấy anh ba của mình có dấu hiệu nhắm mắt lại ngủ tiếp.

- Em trai à, anh mệt lắm, không có sức đi đâu.

Yixing uể oải nói, hai cánh tay thì giơ lên như muốn cậu em trai cõng. Sehun nén một tiếng thở dài, đi đến cõng anh của mình lên lưng. Thật không biết ai mới là em út nữa.

Baekhyun bật cười khi nhìn thấy vẻ mặt thoả mãn của Yixing và vẻ mặt cam chịu của Sehun.

- Kyungsoo-ie, chúng ta vào trong thôi.

- À, vâng.

Kyungsoo thôi không hành hạ cái đầu của Albert nữa, đứng lên đi theo ba vị thiếu gia mới gặp.

Vậy là chỉ còn mỗi vị Đại thiếu gia là cậu chưa gặp thôi, không biết anh ta là người như thế nào nhỉ.

----------------------------------

Cảm ơn bạn @HanaHana736 đã yêu thích và ủng hộ đứa con bé bỏng này của mình.

#프마

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro