ToraTake

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ Sau khi chia tay, liệu chúng ta còn có thể làm bạn ? ]

Kazutora và Takemichi vừa kết thúc một mối quan hệ, nói theo một cách đau lòng hơn là họ đã chia tay. Chấm dứt những ngày tháng có hương hoa quen thuộc của đối phương, kết thúc câu chuyện của hai kẻ ngốc và vẫn chưa sẵn sàng cho một mở đầu mới, về một người mới.

Không hẳn là đã cạn tình, chỉ là không còn đủ yêu thương để còn có thể ở lại cạnh nhau. Thời gian bốn năm cũng chẳng thể nói lên quá nhiều, khi cả hai đều đã trưởng thành và cảm xúc cũng đã nhạt nhoà theo thời gian.

Ở cạnh nhau không phải sự lựa chọn tốt nhất nhưng rời xa nhau liệu có phải quyết định đúng đắn ?

Nó chẳng dám khẳng định điều gì, hiện tại đã quá mông lung và tương lai lại càng thêm mù mịt.

Người đề ra quyết định chia tay là nó, và nó cũng không bất ngờ nhiều khi hắn lại đồng ý bằng một cái gật đầu. Cũng giống như ngày hắn đem bó hoa đến dự lễ tốt nghiệp của nó, Takemichi cũng đã gật đầu đồng ý với lời tỏ tình nghẹn ngào nơi đầu môi.

Chỉ là cái gật đầu của bốn năm sau lại chỉ còn là nuối tiếc.

Nó cũng không còn khóc, thay vào đó cũng chẳng phải là cảm giác nhẹ nhõm như nó nghĩ. Một tảng đá to đè nặng lên người nó và tâm trí nó chỉ quẩn quanh về hắn, về mối quan hệ này đã từng có khoảng thời gian đẹp đến thế.

Buông bỏ một người chưa bao giờ dễ dàng và nó chưa biết làm cách nào để có thể chấp nhận hiện thực rằng căn phòng của nó giờ chỉ còn lại mỗi mình nó và bàn chải đánh răng cũng chỉ còn lại một cây, nó không nhớ là chính nó hay hắn đã vứt bỏ đi những món đồ đó nữa, nó chẳng biết gì cả.

Như cái cách nó chẳng biết gì về mối quan hệ này nữa, rằng cả hai có thật sự yêu nhau hay chỉ là sự tạm bợ nhất thời, tất cả cũng đã kết thúc khi cả nó và Kazutora cũng đã quá mệt mỏi với mọi thứ.

Cách để quên đi người cũ là tìm kiếm một người mới chăng ? Nó nghĩ mình sẽ không thể làm như vậy, nó biết bản thân không phù hợp với việc yêu đương, mà cũng không có sẽ ai thích một người như nó.

Tình cảm bốn năm qua không là trò đùa, và tìm kiếm người mới trong một khoảng thời gian ngắn cũng là điều không thể, huống hồ nó chưa thật sự muốn quên đi Kazutora.

Và cách nó lựa chọn để được tự an ủi là lang thang quanh thành phố, ngồi trên tàu điện nhìn nơi đã gắn bó nhiều năm, đi qua những con phố ngập tràn hình ảnh của ngày trước và đến khi mệt mỏi, nó lại tìm đến thằng bạn thân.

Nó sẵn sàng chui rúc trong phòng bất kì người nào chịu nghe nó than thở, nó cũng muốn nghe những lời trách móc và đôi lúc là an ủi.

Chifuyu không quá ngạc nhiên khi thấy nó đứng trước cửa căn hộ của mình với thời tiết của tháng mười hai lạnh lẽo.

Anh đã biết được nó và Kazutora chia tay trong êm đềm, anh đã từng thề rằng nếu hắn dám làm tổn thương nó thì chắc chắn anh sẽ dần hắn một trận cho ra bả, nhưng khi nhìn đến đứa bạn nhỏ tội nghiệp này anh lại quên mất những gì cần phải làm.

Thật khó khăn khi Chifuyu luôn là người bị cuốn vào mối quan hệ yêu đương của hai đứa, mỗi lần cãi nhau Takemichi lại chui đến nhà anh và tên còn lại sẽ đến và rước nó về, hay người đứng ra hoà giải mọi chuyện cũng là anh, nhưng có lẽ lần này sẽ khác ?

Anh biết, Kazutora không giỏi trong việc hiểu người khác, song anh cũng chưa bao giờ anh thấy hắn thật sự muốn hiểu ai đó nhiều đến như thế.

Hắn muốn biết về Takemichi, muốn biết nó thích ăn gì, nó ghét gì, muốn biết tất cả về nó, hắn đã vô cùng nghiêm túc trong mối quan hệ này.

Nhưng sau tất cả, tình cũng đã không còn. Cũng chẳng còn lí do nào để níu kéo nhau. Buông tha cho nhau là điều duy nhất có thể làm và đương nhiên cả hai đều đau khổ vì quyết định của mình.

- Mày thấy sao rồi ? Ổn hơn chưa ?.

Anh hỏi nó khi nó đã thay một bộ quần áo khác và đang ngồi ở sô pha.

- Về mặt nào cơ ?.

Ánh mắt hờ hững cùng tiếng máy sấy tóc vang bên tai khiến không khí xung quanh bỗng trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. - Đùa thôi, tao vẫn ổn.

- Mày biết mà, mày sẽ không bao giờ nói dối tao được, Takemichi. 

Chifuyu bước đến gần hơn, ngồi xuống ghế cùng nó, tay anh vụt qua đôi mắt ửng đỏ ở khoé mi.

Tiếng máy sấy tóc tắt đi dần, sau đó chỉ còn lại tiếng thút thít của Takemichi vang vọng trong căn phòng với ánh nến chập chừng. Người còn lại không phát ra bất cứ âm thanh gì, cho đến khi nó ngủ quên trên vai anh.

Những câu hỏi cứ luôn tự vang lên trong đầu nó, hắn đã không xuất hiện kể từ ngày đó, đã 3 tuần rồi. Chẳng hề dễ dàng gì khi không còn bóng hình đó bên cạnh, thế giới của nó cũng dường như mất đi rất nhiều mảng màu sắc.

Kazutora ở phía cuối cùng của bầu trời cũng chẳng dễ chịu hơn nó là bao, chiếc vòng cặp trên cổ tay hắn mãi chẳng thể vứt bỏ đi. Cũng như cách hắn không thể xoá nhoà đi kí ức về người con trai kia.

Em đến bên hắn thật dịu dàng, tựa tia nắng mai và bước đi khi trời nổi đầy bão giông.

Chúng ta là gì của nhau sau khi chia tay ? không là gì cả. Không đủ tư cách để làm một người bạn, càng không xứng để làm người thân, lấy danh nghĩa bạn bè cũng chẳng thể nói lên mình là gì của nhau.

Ngày đông đến, tuyết trắng cũng đã phủ đầy trời. Tầm này những năm trước, hắn và Takemichi có lẽ đang lượn lờ trong trung tâm thương mại để sắm sửa chút đồ cho giáng sinh, đôi lúc là quà vặt.

Nhưng sao hắn lại chẳng mong giáng sinh năm nay đến gần hơn, chắc cũng do không còn người ở cạnh nữa.

Không nhớ từ lúc nào, hai ta đều đã quen thuộc và dựa dẫm vào việc có đối phương bên cạnh. Bây giờ cũng không còn lại gì, cái lạnh mùa đông lại khó chịu hơn rất nhiều.

Bất giác, tiếng chuông điện thoại vang lên. Tên hiển thị trên màn hình điện thoại lại là Chifuyu.

Chuông cửa nhà Chifuyu lại bị nhấn đến phát điên, hắn xuất hiện trong bộ đồ thường ngày và mái tóc dài rối tung, có hơi run lên vì lạnh.

Cũng dể hiểu khi hắn lại phi như bay đến đây khi nghe xong cuộc điện thoại từ anh, lúc đầu Kazutora đã nghĩ mình sẽ không đến hoặc nếu hắn không tự dối lòng thì là do hắn không muốn gặp mặt nó. Nhưng cuối cùng lại đứng ở đây.

Nội dung cuộc trò chuyện qua điện thoại cũng chẳng có gì nhiều, đại loại là Takemichi đã ngủ ở nhà Chifuyu và anh lại sắp phải ra ngoài, cũng không thể để nó lại một mình. Vậy nên, hắn hãy đến đây với nó tạm hoặc đem nó đi.

Khi Takemichi tỉnh dậy đã thấy mình ở trên lưng một người hơn cả quen thuộc, ánh đèn nhập nhoè cùng tiếng gió ù ù bên tai khiến nó cũng không tỉnh táo hơn bao nhiêu.

Ngược lại, nó lại cảm thấy rối bời hơn hết. Nó không biết nên làm gì, nên nói gì với người trước mắt, mọi thứ chưa bao giờ khó khăn nhiều đến vậy. Người đã từng quen thuộc đến thế cũng bỗng chốc hoá xa lạ, nó muốn gặp hắn nhưng sau đó lại không muốn nữa.

Song nó lại gục trên lưng hắn lần nữa, những giọt nước mắt tràn ra làm nhoè đi tầm mắt nó và bắt đầu thấm vào áo hắn.

So với Takemichi thì hắn cũng chẳng khá khẩm hơn bao nhiêu, đã từng nghĩ sẽ từ bỏ nó nhưng sau khi thấy dáng vẻ mệt mỏi nằm trên sô pha của nó lại khiến hắn quên hết mọi chuyện, chỉ muốn bước đến và ôm lấy nó.

Suốt đoạn đường dài cũng chẳng ai lên tiếng, gió cứ thổi đến như muốn làm dịu đi những suy tư nặng nhọc.

Dù sao khi ngày mai đến, chúng ta lại sẽ là những người cũ của nhau, tình cũ thì sẽ mãi không thể quay về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro