Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3: Thằng nhóc mắt xanh

Takemichi bận một cái yếm liền thân màu xanh đậm, em còn được mẹ đeo cho một cái túi chéo nho nhỏ màu vàng có vằn đen.

Tuy em không thích con ong lắm nhưng mà vì mẹ thích cho nên em sẽ đeo nó vậy.

Nhìn mẹ hí hoáy mua đồ giảm giá mà không để ý đến xung quanh, Takemichi chán nản thả tay xuống, thôi không nắm lấy vạt váy dài của mẹ nữa.

Em im lặng nhìn xung quanh, tìm kiếm chỗ bày bán bim bim trong siêu thị.

Thấy thì thấy rồi nhưng nó có vẻ cao quá, Takemichi nhỏ xíu không thể nào với tới được. Nhưng em vẫn quyết định đi theo tiếng gọi của con tim, đôi chân nhỏ bé bắt đầu chạy về phía kệ bánh với ánh mắt sáng ngời.

--

Cậu bé tầm năm, sáu tuổi đứng trước kệ bánh, nhìn snack vị khoai tây trên kệ rồi lại quay sang nhìn con ong vàng bé xíu kế bên đang vươn hai tay ôm lấy chân mình

Ánh mắt nó sáng ngời màu biếc, lấp la lấp lánh như chứa đựng cả dải ngân hà bên trong vậy

Cậu bé ngơ ngẩn nhìn thằng nhóc đang làm nũng bên chân nhờ lấy giúp nó bịch bim bim, đôi đồng tử màu xanh lá mát mẻ không chớp lấy một lần. Lần đầu tiên nó cảm nhận được thế giới này lại có một thứ dễ thương như thế này đấy

"Muốn tao lấy cho à?"

Cậu giả bộ cau có chỉ vào bịch bim bim, sau đó quay sang doạ nó một chút

Takemichi ra sức gật đầu, thể hiện mình rất cảm ơn nếu anh bạn kia lấy dùm mình

"Vậy gọi tao là cái gì? Gọi tao nghe vui thì tao lấy cho"

Takemichi: "..."

"Anh... anh tên là gì, lấy giúp...giúp em đi mà"

Cậu bé có mái tóc màu trắng kem bẩm sinh do di truyền nhìn chằm chặp vào đứa nhỏ đang nũng na nũng nịu bên chân, nó cảm thấy rất vui vẻ

"Tao là Haruchiyo"

...

Haruchiyo

Haruchiyo!

Là Haruchiyo đó trời ơi !!!!!!!!!

Takemichi bé nhỏ trong lòng run lẩy bẩy hai chân. Vớ đại một người cũng đụng phải tên thần kinh luôn miệng mắng mỏ cậu có mùi hôi của cống là sao vậy? Số cậu sao xui thế

Haruchiyo thấy bé con đột nhiên im bặt, cúi gầm mặt xuống đất, tóc sau gáy run run mà chết trong lòng một chút. Hình như nó doạ thằng nhỏ mắt xanh này khóc mất òi

"Này..."

"Này mắt xanh, đừng khóc... Tao đâu có làm gì mày đâu"

Takemichi càng nghe càng hoảng, nhắm tịt mắt niệm chú đại bi trong lòng

Nơi vết chém sau lưng từ vạn lần trước trở nên nhứt nhối vô cùng. Cậu vẫn chưa quên kẻ này có thể tàn nhẫn và ác độc đến thế nào, sự trung thành với "Vua" của gã lớn ra sao đâu nhé

Haruchiyo thấy thằng nhỏ bơ mình nhưng bàn tay múp míp trắng trẻo vẫn nắm chặt lấy ống quần của hắn không buông mà bất lực

Rốt cuộc bé con này muốn cái gì vậy??

Không biết phải làm sao để dỗ dành con nít, Haruchiyo đành phải cúi người bế nhóc con lên, cho nó ngồi trên cánh tay mình

Thằng nhóc mới hai, ba tuổi, rất nhẹ cân nên cũng dễ dàng mà bế lên cao

Takemichi bỗng cảm nhận được bản thân mình bị bế lên một cách nhẹ hĩnh, cậu mở mắt ra đã thấy bánh khoai tây mình thích ngay trước tầm tay.

Haruchiyo nhìn hốc mắt đỏ bừng của cục bông giờ đây như được ánh đèn pha chiếu sáng, tròng mắt long lanh vui vẻ của nó mà thở phào nhẹ nhõm

May là nó không quấy khóc như nhóc Senju ở nhà

Nhìn đáng yêu hơn rất nhiều, vừa xinh vừa ngoan

"Mau lấy bánh mà mi thích đi"

Nhóc tham ăn như có được sự cho phép của bậc phụ huynh, miệng cười toe toét khoe ra mấy chiếc răng nho nhỏ trắng tinh. Dáng vẻ em ấy vươn cánh tay nhỏ như búp măng non để lấy cái bánh mình yêu thích đã động lại trong tâm trí Haruchiyo mãi đến tận sau này

Cậu chợt hỏi "Mi tên là gì?"

Trong cơn vui vẻ vẫn còn chưa tan, Takemichi vung vẩy cái bánh trong tay ngọt một tiếng trả lời nó: "Em tên là Takemichi..."

"Ừ, Micchi"

.
.

Haruchiyo đã bế con nhà người ta đi vòng vòng cả cái siêu thị mà vẫn chẳng thấy ba mẹ thằng nhóc đi tìm mình. Mặc dù nó hoàn toàn có thể bỏ mặc thằng nhóc ở lại đây hoặc đưa nó đến chỗ chăm sóc khách hàng nhưng nó đã không làm vậy

Suốt đường đi nó toàn bế con người ta trên tay, chóp mũi vươn vấn đầy mùi sữa trên da thịt của em bé khiến nó nhịn không được mà hít sâu nhiều lần

Nhưng có vẻ vì lòng tự cao của mình quá lớn, nó không trực tiếp biểu đạt rằng cơ thể của nhóc mắt xanh rất thơm mà lại tỏ vẻ ghét bỏ chê bai

"Trên người mày có mùi gì ấy, nghe như mùi cống"

Takemichi: "..."

Hừ

Rõ ràng là mình rất thơm nha, đúng là Sanzu, nhỏ hay lớn cũng đều đáng ghét như nhau

Takemichi giận dỗi xụ mặt, không đáp lại nó

"Haruchiyo!!"

Giọng của một người con trai bỗng vang lên từ sau lưng khiến cả hai đứa nhỏ giật cả mình

Nó bế Takemichi từ từ quay người lại, sợ hãi né tránh ánh mắt của thanh niên kia

"Kêu mày đi mua cho tao gói thuốc mà làm cái gì nãy giờ lâu dữ vậy??"

Thanh niên cao lớn cau có mặt mày nhìn hai đứa nhỏ, bỗng thấy gương mặt non nớt của Takemichi đang sợ sệt nhìn mình "Mày đang bắt cóc con của ai đấy? Dụ dỗ con nít là ở tù mọt gông nha em"

"Anh Haru oi, đó là ai thía ạ"

—Phập

Nghe thấy tiếng gì không? Thiên thần tình yêu đã bắn một mũi tên vào tim của hắn đó

Mẹ nó sao cái ngữ này dễ thương dữ vậy !!





----
Au thích đọc cmt lắm, các bạn muốn au nhanh chạy chương thì tích cực cmt để au có động lực nhooo (⁠≧⁠▽⁠≦⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro