[Santake] My Venus - R18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên truyện: My Venus

Tác giả: #VioletCac - readAwrite / @QFLH_Y - Twitter

Dịch: Me :333

Pairing: Sanzu Haruchiyo x Hanagaki Takemichi

Truyện dịch đã có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi đâu!

Link gốc: https://www.readawrite.com/c/2d34a5c900c943bae0a83981dc664b5a

Warning: R18, OOC, Sex, Blood, có tình trạng ảo giác, giam cầm, tinh thần không bình thường, bạo lực, hội chứng stockholm

---

"S... Sanzu..."

"Câm mồm, đừng nhìn tôi như vậy."

Bàn tay to dày bóp mạnh chiếc cằm nhỏ của Takemichi, khiến em đau hết cả quai hàm. Càng thấy nhiều nước mắt trào ra từ con ngươi xanh biếc trong veo ấy, trái tim Sanzu càng đập mạnh lên liên tục như độ tăng dần của cấp bão, dù lòng hiểu rõ việc đang làm không tốt và không nên xảy ra. Nếu "người đó" biết, chắc chắn gã sẽ bị giết, nhưng một phần sâu thẳm trong tim Sanzu lại bảo hãy chơi chết em, hãy khiến thứ quan trọng của người mà gã kính trọng bị vấy bẩn bởi tinh dịch gã.

𝙷𝚊𝚗𝚊𝚐𝚊𝚔𝚒 𝚃𝚊𝚔𝚎𝚖𝚒𝚌𝚑𝚒...

𝙰́𝚗𝚑 𝚜𝚊́𝚗𝚐 𝚗𝚑ỏ 𝚋𝚎́ 𝚌ủ𝚊 𝚌𝚘𝚗 𝚗𝚐ườ𝚒 𝚋ị 𝚋𝚊𝚘 𝚝𝚛𝚞̀𝚖 𝚋ở𝚒 𝚋𝚘́𝚗𝚐 𝚝ố𝚒 ấ𝚢.

𝙰́𝚗𝚑 𝚜𝚊́𝚗𝚐 𝚌ủ𝚊 𝚂𝚊𝚗𝚘 𝙼𝚊𝚗𝚓𝚒𝚛𝚘.

𝚂ẽ 𝚗𝚑ư 𝚝𝚑ế 𝚗𝚊̀𝚘 𝚗ế𝚞 𝚐𝚊̃ 𝚍ậ𝚙 𝚝ắ𝚝 𝚊́𝚗𝚑 𝚜𝚊́𝚗𝚐 đấ𝚢 𝚋ằ𝚗𝚐 𝚌𝚑𝚒́𝚗𝚑 𝚝𝚊𝚢 𝚖𝚒̀𝚗𝚑.

"S... Sanzu, em đau..."

"Hanagaki đau à? Em nào có đau đâu, em không hề đau chút nào."

Đôi môi chứa hai vết sẹo nhếch lên, nở một nụ cười quỷ dị, nhưng lại trông đẹp trai một cách kì lạ, khiến người ta phải nổi da gà. Đầu lưỡi ấm áp của Sanzu say mê liếm chiếc cằm vừa bị bóp ban nãy lần này tới lần khác. Quần áo em rách, còn mái tóc màu đen bồng bềnh thì rối tung rối mù. Đôi mắt xanh biếc trong veo tựa bầu trời mùa hạ, làn da mịn màng trắng nõn, chỉ cần véo nhẹ là đã hiện lên những vệt đỏ trên da.

𝙰...

𝙽ữ 𝚝𝚑ầ𝚗 𝚌ủ𝚊 𝚝𝚘̂𝚒...

𝙴𝚖 đẹ𝚙 đế𝚗 𝚖𝚎̂ 𝚑ồ𝚗...

𝙲𝚑ỉ 𝚌ầ𝚗 𝚗ế𝚖 𝚝𝚑ử 𝚖ộ𝚝 𝚌𝚑𝚞́𝚝 đ𝚊̃ 𝚔𝚑𝚒ế𝚗 𝚝𝚘̂𝚒 𝚗𝚐𝚑𝚒ệ𝚗 𝚑ơ𝚗 𝚌ả 𝚖𝚊 𝚝𝚞́𝚢.

Đã gần một tháng kể từ khi Sanzu giữ Takemichi ở nhà giam bí mật của mình. Tất nhiên, không một ai biết vị nữ thần xinh đẹp này đang ngủ trên giường gã. Dù Mikey tìm em kiểu gì cũng không có ngày tìm ra, nếu gã không cố tình cho hắn tìm thấy. Dây xích buộc hai bên cổ chân mảnh khảnh chỉ đủ dài để cơ thể nhỏ nhắn đấy đi lại trong phòng và vào nhà vệ sinh, vì Sanzu không muốn nữ thần của gã thoát khỏi ánh mắt mình, dù chỉ một chút.

"A... Đừng liếm... Sanzu, em chưa tắm..."

"Dù có thế nào thì em vẫn thơm... Với cả sao tôi phải nghe em?"

"Kh... khoan đã, a ưm!"

Răng nanh cắn vào yết hầu khiến em rên lên những tiếng ưm a không rõ ràng. Cả cơ thể trắng nõn này, chưa một chỗ nào là gã chưa nếm thử, gã chỉ chưa biến em thành của mình hoàn toàn thôi. Nếu không phải do Sanzu nhận được mệnh lệnh đi tìm "nữ thần" từ "người đấy", thêm cả một đống công việc liên tục bàn giao cho gã, chắc chắn Sanzu sẽ không tha cho chuyện lấp đầy Takemichi bằng dương vật của mình.

.

.

"Sanzu, anh đang nghĩ linh tinh gì đấy?"

"Không có gì."

-

Trong phòng làm việc của Sano Manjiro, làn gió mát lạnh phả tới từ điều hòa không thể lạnh nổi da gà như bầu không khí toát ra từ chủ nhân căn phòng. Thủ lĩnh Phạm Thiên đã không nghe được tin tức gì về Hanagaki Takemichi gần ba tháng, đến cả Kakuchou cũng không tìm ra, hắn còn sai người đi kiếm ở cửa hàng thú cưng của bạn thân em và cửa hàng CD nơi em làm việc nhưng vẫn không thấy.

𝚃ấ𝚝 𝚗𝚑𝚒𝚎̂𝚗 𝚕𝚊̀ 𝚔𝚑𝚘̂𝚗𝚐 𝚝𝚑ấ𝚢 𝚛ồ𝚒.

𝚅𝚒̀ 𝚗ữ 𝚝𝚑ầ𝚗 𝚌ủ𝚊 𝚐𝚊̃ đ𝚊𝚗𝚐 𝚌𝚑ờ 𝚐𝚊̃ ở 𝚗𝚑𝚊̀ 𝚌ơ 𝚖𝚊̀.

"Mày ra ngoài đi, đừng quên kêu người tìm cậu ấy cho bằng được."

"Vâng."

Sanzu bước đôi chân dài ra khỏi phòng làm việc, sau khi giao nhiệm vụ cho đàn em xong xuôi, gã đi thẳng tới chỗ để xe. Sanzu thở gấp tới mức tay run lẩy bẩy, khiến việc điều khiển vô lăng trở nên khó khăn. Mắt gã dần mờ đi, phải cố gắng nhìn thẳng về phía trước, đạp chân ga thật mạnh để tới nhà nhanh nhất có thể.

Rầm!!

"A! Sanzu!"

"À... Takemichi..."

Bàn tay từng cầm súng cầm đao giết không biết bao nhiêu người vội vàng mở cửa vào nhà, tiếng to tới mức khiến em đứng trong bếp phải giật nảy mình. Cánh tay dài của gã ôm chiếc eo nhỏ, thèm khát dụi mũi ngửi mùi thơm trên vai em, siết chặt tới mức không có kẽ hở. Đôi môi khẽ hôn lên yết hầu, lưỡi liếm quanh rồi cắn nhẹ làm cơ thể nhỏ nhắn ấy run rẩy giật giật người.

"Ừm... Bình tĩnh nào Sanzu..."

"Haruchiyo."

"Vâng?" Takemichi ngẩng đầu nhìn người đàn ông tóc hồng trước mặt, tò mò hỏi.

"Tôi bảo em gọi tôi là Haruchiyo, sao lại quên rồi?"

"Àaa. Vâng, Haruchiyo... Haru, ưmm!"

Các gọi dễ thương đấy không hề hợp với Sanzu, nhưng gã lại không ghét nó, mà người gọi còn là Takemichi. Bờ môi căng mọng bị chặn lại, hai đôi môi say mê quấn vào nhau, lưỡi gã luồn vào trong em, kéo mút một cách mê hoặc như đang nếm món thạch yêu thích của mình, môi bị cắn tới mức chảy máu nhưng không có ai quan tâm.

𝚖𝚎̂ đắ𝚖...

𝚐𝚊̃ đ𝚊𝚗𝚐 đắ𝚖 𝚖𝚒̀𝚗𝚑 𝚟𝚊̀𝚘 𝚌𝚊́𝚒 𝚋ẫ𝚢 𝚍𝚘 𝚌𝚑𝚒́𝚗𝚑 𝚐𝚊̃ 𝚝ự đ𝚊̀𝚘.

𝚌𝚊́𝚒 𝚋ẫ𝚢 𝚟ố𝚗 để 𝚍𝚞̀𝚗𝚐 𝚌𝚑𝚘 𝚗ữ 𝚝𝚑ầ𝚗 𝚡𝚒𝚗𝚑 đẹ𝚙 ấ𝚢.

𝚟𝚊̀ 𝚛ồ𝚒 𝚐𝚊̃ 𝚌ũ𝚗𝚐 đắ𝚖 𝚟𝚊̀𝚘 𝚌𝚞̀𝚗𝚐.

Sanzu đã giam Takemichi gần ba tháng, ban đầu gã định tra tấn và giết em. Để rồi cuối cùng gã lại không thế sống thiếu món thuốc ma túy có cái tên Hanagaki Takemichi.

Mới xa nhau nửa ngày, gã đã có triệu chứng run rẩy như mấy tên nghiện, nếu không được ôm hôn hay cắn làn da trắng nõn ấy, những triệu chứng kia sẽ không chịu biến mất. Một lí do nữa là do gã sợ... Sanzu Haruchiyo sợ, nếu Sano Manjiro gắt gao kiếm Takemichi nhiều hơn, gã lo trái tim em lại quay về trở thành của người kia một lần nữa.

.

.

"A! Haru... Thêm nữa, mạnh nữa đi..."

"Ưm... Nữ thần của tôi... Tôi sẽ chịch em đến khi nào em không ngồi nổi dậy."

Hai cơ thể đã bám lấy nhau được ba tiếng, bọn họ làm từ phòng bếp lên tới sô pha, rồi từ sô pha lên tới chiếc giường king size, cả quá trình không rời xa dù chỉ một chút. Vòng eo rắn chắc đâm mạnh từng cú vào bên trong em, khiến cơ thể nhỏ nhắn đấy co giật, run lẩy bẩy vì cơn nứng đón nhận từ người kia.

Đôi bàn tay dày dặn bóp nắn quanh người Takemichi, khiến làn da trắng nõn của em toàn là dấu tay. Em càng rên nhiều hơn bao nhiêu, người đang đè bên trên càng đâm mạnh và nhanh hơn bấy nhiêu, tới mức mắt em như rã ra. Đến khi cả hai sắp lên đỉnh, tay gã nắm lấy cái eo thon ấy, liên tục đâm mạnh vào trong khiến cơ thể nhỏ nhắn kia run rẩy dữ dội.

"Aa Haru... Haru, em không chịu được nữa... Hức, aa!"

"Shitt... Ưm... Bé cưng của tôi... Takemichi Takemichi..."

Tất cả dục vọng đều được bắn vào cái lỗ nhỏ đỏ xinh, đồng thời lúc đấy em cũng bắn lên bụng mình. Sanzu không định lôi dương vật ra, gã nhích người cúi xuống liếm sạch tinh dịch trên người em, không để thừa một giọt.

"Haru... Đừng liếm như vậy."

"Tôi sẽ ăn em, ăn sạch... ăn sạch...

Không cho ai được ngắm nhìn em...

Không cho ai được ngửi mùi hương của em...

Em là của tôi... của tôi, chỉ của một mình tôi, Takemichi.

Em ấy không phải của mày, đừng chạm vào!!"

Takemichi thấy người ở trên đang nói thầm một mình, còn tự nhiên tức giận hét lên. Em lập tức nhận ra cảm xúc đấy lại xuất hiện, cảm xúc sợ sẽ có người cướp em đi, sợ tới mức gã xuất hiện ảo giác. Cánh tay mảnh khảnh vươn lên ôm người vẫn đang cho thứ nóng hổi đó vào, em kéo cổ gã xuống, dịu dàng hôn thái dương một cách cưng chiều.

Takemichi biết rõ bản thân đang làm gì, và cũng biết mình đã bị Sanzu giam như này hơn ba tháng. Không phải em chưa từng nghĩ cách trốn thoát, tháng đầu cố gắng trốn đi nhưng lại bị gã đàn ông kia bắt lại vào phòng, có vài lần bị đánh bất tỉnh, nhưng sau khi gã dùng con dao sắc kề vào má Takemichi khiến em khóc nấc lên, kể từ đó không còn làm gì bạo lực nữa.

Cơ thể chưa từng có ai chạm vào lại bị người này khám phá, nếm thử từ đầu đến chân. Cảm giác sợ hãi của Takemichi dần trở thành thèm khát gã nhiều hơn, cho tới khi mối quan hệ giữa cả hai đã thành như ban nãy. Sự khát khao... và không thể sống thiếu khiến đôi bên như đang nghiện ma túy, và thứ ma túy đấy là đối phương.

"Takemichi... Takemichi... Hắn sắp mang em đi khỏi tôi rồi. Không... không thể như vậy được, tôi không đồng ý."

"Nào... Haru, em sẽ ở với anh, không đi đâu đâu."

"Em sẽ không đi đâu đúng không... Nếu em đi, tôi sẽ giết nó... giết người bắt em rời xa tôi... Tất cả... tôi sẽ giết tất cả bọn nó."

"Vâng, em sẽ ở với Haru, không có ai mang em rời khỏi Haru đâu."

Bàn tay nhỏ nhắn xoa lưng an ủi gã hồi lâu, cho tới khi tấm lưng đang run rẩy bình tĩnh trở lại. Cánh tay dài ôm chặt chiếc eo thon, bế em dậy rồi đặt lên đùi mình. Mắt gã nhìn vào con ngươi xanh biếc một cách đắm đuối. Tóc em giờ đã ướt nhẹp và dính bết vì trận mây mưa trên giường vừa nãy, làn da trắng nõn đầy ắp những vệt đỏ.

"Nữ thần của tôi..."

Mái tóc màu hồng cọ cọ má Takemichi, khiến cơ thể nhỏ nhắn đấy khẽ cười thành tiếng. Môi gã hôn lên yết hầu đầy những vết cắn và dấu hickey màu tím thẫm, trải dài từ cổ xuống ngực. Sanzu thoải mái rúc đầu vào ngực em, nghe tiếng tim đập vang vọng bên trong.

"Takemichi này."

"Vâng, Haru?"

"Tôi yêu... em, em là của tôi, Takemichi."

𝙽ữ 𝚝𝚑ầ𝚗 𝚌ủ𝚊 𝚝𝚘̂𝚒...

𝙻𝚊̀ 𝚌ủ𝚊 𝚖ộ𝚝 𝚖𝚒̀𝚗𝚑 𝚝𝚘̂𝚒.

𝙱ấ𝚝 𝚔ỳ 𝚊𝚒 𝚌ũ𝚗𝚐 𝚔𝚑𝚘̂𝚗𝚐 𝚝𝚑ể 𝚔𝚑𝚒ế𝚗 𝚎𝚖 𝚛ờ𝚒 𝚡𝚊 𝚝𝚘̂𝚒.

𝙺ể 𝚌ả 𝚂𝚊𝚗𝚘 𝙼𝚊𝚗𝚓𝚒𝚛𝚘 𝚌ũ𝚗𝚐 𝚔𝚑𝚘̂𝚗𝚐 𝚗𝚐𝚘ạ𝚒 𝚕ệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro