Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Giờ tóm lại ý cậu là muốn cái gì ?"- Taiju khoanh tay, trừng mắt nhìn con người nhỏ con đang giương mắt sừng sổ với mình.

Tên nhóc này trông người thì nhỏ thó, yếu ớt muốn chết mà khẩu khí thật sự rất mạnh mẽ. Anh dám đứng lên chống ý hắn thì thôi, đã vậy còn lớn tiếng quát lại với hắn nữa chứ, kẻ được thuê theo hợp đồng như anh nghĩ rằng anh đứng ngang hàng với hắn được à ? Em hắn còn chưa ý kiến gì với hắn thì anh có quyền hay sao ?

" Tôi nói là anh bớt ra mấy cái yêu cầu quá đáng đi ! Chụp ảnh có người mẫu đàng hoàng mà bắt người ta che mặt đi anh không thấy kì hay sao ? Đã vậy anh nhìn xem concept ban đầu Mitsuya đã cất công dàn dựng xem, chẳng phải nó ngày càng đi xa rồi hả ?"- Trước khí thể áp đảo của hắn, Takemichi không chịu thua mà tiếp tục phân bua.

Concept ban đầu theo ý Mitsuya là một phải thật gợi cảm, hai là phải trông thật thoải mái, hưởng thụ nhưng giờ với mấy cái ý kiến kì lạ của cái tên này thì concept đã sớm thành cái thảm họa gì rồi, lên ảnh chẳng khác nào như đang bắt ép người mẫu mặc đồ vậy, vừa gò bó vô cùng vừa chẳng có chúy nào gọi là gợi cảm, quyến rũ được cả. Không cần nói tới Mitsuya vì trăm phần trăm tên đó nhìn thấy concept tâm huyết của mình thành ra như vậy là đã muốn ngất rồi, đến ngay cả người xem lẫn người chụp như anh nhìn vô ảnh còn chả thèm xem chứ đừng nói chi là mua.

Vốn Takemichi có thể nhẫn nhịn ráng nốt bữa này rồi về mách Mitsuya đi dạy dỗ tên kia một trận nhưng có hai lý do khiến anh không thể thực hiện được việc đó : Một là lương tâm nghề nghiệp không cho phép anh làm qua loa đối với mỗi tấm ảnh được chụp ra, hai là vì anh không muốn xin liên hệ hay nói chuyện gì với Mitsuya, đối với anh dù cuộc tình có đẹp hay xấu anh cũng chẳng muốn làm bạn với người cũ vì nó đem lại cảm giác không thoải mái một chút nào cả. Với hai nguyên do trên, Takemichi không thể nhẫn nhịn chờ hết buổi được mà đành phải lên tiếng phản đối.

" Nhưng tôi là người bỏ tiền ra thuê nhà thiết kế, lương của cậu cũng tôi trả, lương của em trai tôi thì tôi cũng chia cho nó sòng phẳng. Tôi bỏ nhiều như thế mà không được quyền ý kiến gì sao ?"- Hắn tiến một bước thu gần khoảng cách của hai người hơn, từ trên nhìn xuống người con trai nhỏ hơn hắn 2 cái đầu đang sừng sỏ với hắn.

" Nhưng anh phải biết phân biệt đúng sai và cái nên với không chứ ? Anh có tiền thì anh có quyền, đúng ! Nhưng anh phải biết suy nghĩ thêm đến lợi ích anh nhận được khi ra mấy cái mệnh lệnh chứ ? Anh đòi điều kiện vô lý như thế thì sản phẩm lên ảnh sẽ thành cái gì ? Khách hàng liệu có muốn mua khi nhìn vào cái ảnh gần như chỉ có mỗi bộ đồ, không có mặt người mẫu để người ta biết khí chất khi mặc nó vào sẽ như nào hay không ? Đồ đẹp là một chuyện đúng, nhưng mà cái lõi cốt yếu để chúng ta thuê người mẫu thay vì cho ma nơ canh mặc ấy là vì chúng ta cần cho khách hàng biết bộ đồ đó tôn dáng thế nào, khí phái ra sao. Anh bỏ tiền ra thuê mẫu, thuê ekip, thuê tôi để chụp hình cuối cùng lại đăng lên một tấm còn tệ hơn cho ma nơ canh mặc, anh có thấy nó xứng với chi phí anh bỏ ra không ? Rồi cuối cùng lợi ích anh nhận được cho vụ này là gì ? Lợi nhuận sẽ có không khi khách hàng không muốn mua ? Thứ anh nhận được sau cùng chỉ là sự thỏa mãn từ những lời yêu cầu, mệnh lệnh đó thôi, anh thấy có đáng không ?"

Anh không sợ hãi trước sự áp đảo chiều cao kia của hắn mà cũng tiến lên một bước, ngữ điệu ngày càng cao hơn biểu thị sự bất mãn cực độ của anh đối với thái độ của hắn.

Đm, có tiền có quyền cái beep !!! Mấy tên lắm tiền chết tiệt !!! Có tiền mà thái độ như này thì dù body có đẹp anh cũng chê nha, chê nặng nha. Lông biết phân biệt đúng sai, trái phải chỉ làm theo sở thích thì tiền nhiều cỡ nào mốt cũng mạt, lúc đó thì đem cái thái độ ngang ngược này ra nói chuyện thể nào cũng bị đời nó dập cho. Mà không mạt thì cái tính trệch dưới lương như này lấy phải cô gái nào thì tội cô đó quá, không có người đứng ra nói cho hắn sai thì hắn sẽ mãi làm vậy rồi càng ngày càng có người khổ.

Gzz, càng nói anh càng tức, nếu không phải vì sợ cái đám cơ bắp điên khùng kia thì anh chỉ muốn nhào vào đấm hắn một cái cho hả dạ. Gì chứ tên xã hội đen điên khùng như Sanzu anh còn quất hắn được thì nói chi là tên này, chỉ là anh đang nể mấy cái cơ bắp của tên đó nên không làm thôi !

Mà này anh khuyên là đã đứng trên lập trường lợi ích của hắn mà khuyên rồi chứ không phải giảng quá nhiều đạo lý, hắn không hiểu nữa thì chịu, anh nghỉ !! Đéo chơi nữa !

Bên này Taiju nghe Takemichi giải thích xong thì liền trầm ngâm.

Hắn cũng không phải loại người ngang ngược đến nỗi không biết suy tính tới những lợi ích của mình. Cái tên nhỏ con này nói có phần đúng chứ không phải không, hắn quên mất nếu che cái mặt ăn tiền của tên nhóc Hakkai sẽ khiến cho fan girl chả nó uất ức và gửi đơn kiện công ty, lúc đó sẽ có nhiều rắc rối kéo đến phiền hắn, thêm nữa nếu fan tẩy chay sản phẩm thì sẽ còn tệ hại hơn, lúc đó không chỉ có hắn mà Mitsuya cũng liên lụy, lúc đó phiền càng thêm phiền. Vì vậy dù rất khó chịu, nhưng hắn cũng phải thừa nhận lời tên nhóc này là đúng và hắn vì lợi ích của mình buộc phải nghe.

Đứng trên lợi ích của hắn mà khuyên, tên nhóc này cũng khá đó, chưa kể khí thế cũng không nhỏ.

Mấy tên nhiếp ảnh trước, à không, kể cả con nhỏ dữ dằn như Yuzuha cũng chả dám đứng ra lớn tiếng nói với hắn như này mà tên nhóc này lại dám trừng mắt sừng sọ với hắn thì hắn thấy anh gan cũng lớn rồi. Chưa kể tên này còn rất biết cách khuyên nữa, không lôi mấy thứ giáo dục công dân ra giảng đạo hắn như mấy tên khác mà đánh thẳng lên lợi ích khiến hắn dù không muốn cũng phải suy nghĩ lại, không phủ nhận chứ cách này khá thông minh, hắn đánh giá cao việc này.

" Gzz..."- Hắn vò đầu có chút khó chịu.

Phải thừa nhận mình thua trước lý lẽ của người khác, hắn thấy có chút khó khăn.

" Được rồi, muốn làm con mẹ gì thì làm lẹ đi !"- Hắn lớn giọng quát rồi lập tức bỏ đi, tránh phải nhìn thấy bộ mặt hả hê của anh.

Toàn bộ hậu trường thấy Taiju bỏ đi chỉ để lại một câu như lời chịu thua ấy thì đơ mất một vài giây, ngay cả Takemichi cũng tỏ ra ngạc nhiên không kém trước hành động này.

Cái tên bạo chúa ấy vậy là đã đồng ý rồi...ư ?

Anh còn tưởng phải đôi co thêm một lúc lâu nữa thì hắn mới đồng ý chứ nhỉ ? Thậm chí còn phòng luôn cả trường hợp tên đó dùng nắm đấm để giải quyết cơ nhưng cuối cùng lại xong nhanh và dễ hơn anh tưởng.

Vậy ra chiến thuật đánh vào lợi ích này có tác dụng sao ? Cái tên Taiju ấy không phải là một tên tính trệt dưới mương không biết dùng não nhỉ ? Ít nhất hắn còn biết vì lợi ích của mình mà dừng mấy cái hành động lố lăng lại.

Còn dùng, nhầm, còn tiếp xúc được...

" Này Takemichi, em tài thật đó !!"- Yuzuha là người lên tiếng đầu tiên trong căn phòng, cô chạy lại ôm lấy cổ của anh và vui mừng khen ngợi.-" Em thế mà lại có thể nói cho ông anh cứng đầu của chị hiểu về mấy thứ này."

Anh cô nổi tiếng gia trưởng số một thì chẳng ai số hai, thế mà lại chịu nghe lời anh khiến cô có chút thán phục.

" Haha..."- Takemichi nở nụ cười miễn cưỡng, vương tay đỡ lấy eo Yuzuha ngăn không cho cô té ra sau.

Thật ra anh không nghĩ là tên đó hiểu ý nghĩa của việc này đâu, hắn đang làm vì lợi ích của hắn thôi chứ không phải vì hắn đã nhận thức được vấn đề thiếu thẩm mỹ mà anh nói. Nhưng mà thôi, ít nhất là hắn cũng đã chịu nghe và dừng cái việc đó lại, như vậy thôi anh đã mừng rồi chứ không dám đòi hỏi quá nhiều.

" Không hổ danh là thầy của em, giỏi lắm !!"- Thằng nhóc Chifuyu không phân trên dưới gì cả, tự nhiên đến nhảy chồm lên ôm anh.

" Ừa ừa rồi, xuống hộ anh cái."

Vừa đỡ Yuzuha, vừa đỡ Chifuyu khiến cho cột sống Takemichi có chút bất ổn. Vội vỗ vỗ lưng cả hai ngụ ý kêu buông tha cho sống lưng 80 tuổi của anh.

Anh mới 26 nhưng cột sống của anh thì không còn trẻ nữa đâu huhu...

" Anh bạn, khá đấy." - Lúc này người mẫu Hakkai cũng đi tới, cậu chàng cười tươi vỗ vỗ vai anh không ngớt lời khen.-" Tài ăn nói khéo thật. Để tôi nói cho cậu nghe, anh tôi vốn là người cứng đầu, ngoài cha mẹ thì đây là lần đầu tiên tôi thấy anh tôi chịu nghe người khác đấy ! Có tương lai vào nhà tôi rồi !"

Vào nhà cậu ? Ai muốn vào nhà cậu ?

Takemichi nghe xong muốn nhảy đỏng lên phản bác, nhưng chưa kịp nói gì đã thấy học trò cưng của anh - Chifuyu nhảy ra chửi thay lời anh muốn nói rồi.

" Ai mà vào nhà cậu !? Thầy tôi đây bận yêu bản thân quyết sống ế vì cộng đồng rồi nhá !!!"

Ờm, lời chửi phần đầy rất giống tiếng lòng của anh nhưng mà dân số Nhật Bản đang già hóa nên muốn cống hiến cho đất nước và cộng đồng thì anh cần kết hôn sinh con cơ...

Nhưng mà những lời đó nói ra thì phản đội quá nên Takemichi chỉ cười cười, không đồng ý cũng như đồng tình.

" Thì yêu xong bản thân cưới cũng được mà !"- Hakkai không chịu thua, chống nạnh chỉ thẳng vào trán của Chifuyu nói.

Cái tính ngang ngược này chắc chắn là anh em với Taiju rồi...

Takemichi thầm nghĩ.

" Nói ngang nói ngược vậy cũng được hả ?? Tên đầu hói !!"

" Hả !? Mày nói ai hói ?"

Thấy của cả hai ngày càng sắc bén và có xu hướng dùng vũ lực để bày tỏ yêu thương, lúc này anh không chịu nổi nữa liền đứng ra can ngăn.

" Thôi thôi được rồi, Dừng !"- Anh chen vào giữa tách cả hai ra, may là Yuzuha cũng rất hiểu ý tới nắm cổ em mình kéo xa ra nên anh không có tốn mấy sức.-" Giờ chúng ta chụp cho nhanh rồi về nè, hai cậu cãi nhau thế này tôi đói chết mất !"

Làm ơn đấy hai ông trời, tuy anh không đói nhưng mà mệt rồi nha, mau hoàn thành xong shoot chụp đi để anh còn về nữa !

Chifuyu nghe lời Takemichi số một chẳng ai số hai vì vậy chỉ đành liếc Hakkai bằng một ánh mắt đầy hận thù rồi liền ngoan ngoãn " Vâng " một tiếng rồi chân chó chạy đến bên anh.

Hakkai thì một phần vì nể mặt anh, phần còn lại cũng do mệt mỏi muốn kết thúc nhanh buổi chụp hình này mà không đôi co, chấp vặt với Chifuyu nữa, chỉ tặc lưỡi một cái không hài lòng rồi thôi.

" Được rồi, tốt !"- Takemichi hài lòng, anh vỗ vỗ tay thu hút lại sự chú ý của mọi người.-" Giờ chúng ta chịu khó set up lại cảnh chụp một tí, tôi sẽ cố chụp nhanh rồi cho mọi người vê sớm ăn cơm. Chứ bụng tôi cũng đói quá rồi !"

" Vâng, Hanagaki-san."- Ekip dưới những lời có chút bông đùa của anh liền đứng dậy và rời khỏi chỗ nghỉ, lấy lại tinh thần để hoàn thành nốt buổi chụp hình mệt mỏi này.

" Nào mọi người, cố lên !"

Anh cười cười và động viên mọi người, rồi với tay lấy con máy ảnh thân yêu của mình, chuẩn bị chụp shoot cuối cùng trong ngày.

_________________________

Sau buổi chụp hình mệt mỏi hồi chiều, vốn Takemichi muốn đi về ngày nhưng lại bị Yuzuha chộp lại và rủ anh đi bar để giải trí. Trong một tình cảnh mà nam nữ đi riêng chỉ có hai đứa mà người kia cũng không phải bạn quá thân gì của anh thì anh có chút ảo tưởng nghĩ rằng bản thân đang được rủ đi hẹn hò không ? Cơ mà quen Yuzuha chỉ qua mấy lần gặp, một lần là khi cô tới khảo sát trình độ của anh cho dự án lần này, ba bốn lần khác là vô tình gặp mặt ở trung tâm thương mại Shiba và thêm lần ở buổi này nữa thì tầm được 5-6 lần gì đó, không quá nhiều để có thể gọi là thân nên có thể chút ảo tưởng đấy của anh chỉ là ảo tưởng. Mà con gái đã chủ động mời thì anh không thể từ chối được, đúng hơn trước giờ trước phái nữ anh đều rất khó từ chối, cộng thêm anh cũng có chút nhớ không khí ở quán bar nên cuối cùng dù không phải hẹn hò anh cũng gật đầu đồng ý.

Takemichi đã nghĩ rằng buổi hẹn này có lẽ anh sẽ mở lòng ra thử với cô xem như thế nào, anh không chắc mình và cô sẽ đến với nhau được vì ừ, có một thằng cha chó chết nào đó tóc hồng tên Haruchiyo đang đe dọa anh và ép anh phải làm nhân tình của hắn nên quen ai lúc này thì sẽ rất tệ cho người đó, nhưng mở lòng thì cũng chưa hẳn yêu mà đúng chứ ? Nếu tất cả chỉ dừng ở chữ bạn thì anh nghĩ điều đó sẽ ổn.

Takemichi chuẩn bị rất kỹ cho hôm nay, còn nghĩ mình sẽ chơi gì với Yuzuha cho bớt nhàm chán, thế nhưng khi anh đến chỗ hẹn thì lại đột ngột nhận được một cuộc điện thoại của cô báo rằng cô đang bị thằng anh nết cần dũa lại kia bắt tăng ca vì một lý do xàm quần nào đó và sẽ mời anh bữa khác sau nên cuối cùng thành ra anh lại đến bar và uống rượu một mình.

Thật ra uống rượu và ngồi một mình ở quán bar cũng không chán mấy vì anh có thể ngắm được rất nhiều người đẹp ở quán này. Anh thường hay lui tới bar không phải là vì anh thích rượu hay nhạc mà vì ở đây người đẹp cực kì nhiều, rất có lợi cho mắt của anh nên đây là địa điểm anh cho là giải trí rất tốt. Nhưng phiền một nỗi cái quán bar hôm nay anh và Yuzuha chọn có hơi nhiều tên ruồi muỗi phiền nhiễu, cứ hay bu vào anh vo ve mấy điều chướng tai gai mắt không thôi, phá hỏng hết khoảng thời gian bình yên ngắm trai xinh gái đẹp của anh.

" Này, nếu cưng chịu lên giường với anh thì anh sẽ trả cho cưng 2 triệu."- Một tên nào đấy nhan sắc tầm trung nhân cách hạng bét lại tới gần dụ dỗ anh.

Takemichi đối với chuyện tình một đêm cũng không có gì, nhưng mà anh ghét việc hắn coi anh như một món hàng mà ra giá, đây là một điều hết sức sỉ nhục với anh nên anh cáu tiết không thôi mà quát thẳng vào mặt hắn.

" Cút."

Nói rồi anh đặt mạnh ly cocktail vừa uống cạn lên bàn rồi đứng dậy đi tới một chỗ khác tránh xa tiên phiền nhiễu ấy.

Lương anh cho một buổi chụp hình như chiều nay là 10 triệu rồi, chỉ với cái giá 2 triệu đó mà đòi anh lên giường với hắn sao ? Mơ !

Nhưng có vẻ tên đó dai hơn là anh tưởng, hắn không vì vậy mà bỏ cuộc còn đuổi theo, dí cái mặt kia sát anh và thì thầm những lời vô nghĩa.

" Cưng à sao cưng chảnh thế ! Thôi thì 2tr1 ha ? Lên giường cùng anh, anh sẽ khiến cưng lên đỉnh."

" 2tr1 cưng còn chê sao ? Thế thì 2tr2 nha ? Trong cái bar này không thằng nào trả xộp hơn anh đâu nên đừng chảnh chọe nữa."

" Được rồi giá cuối 2tr3 ! Anh như vậy là chiều cưng hết mức rồi đấy, đừng từ chối anh nữa !"

Bà mẹ nó !! Cái tên thần kinh không ổn định !

Muốn kiếm trai chơi còn trả giá từng ly từng tí, anh đây đếch phải money boy mà còn thấy khó chịu giùm chứ đừng nói chi ! Chi ly như thế thì liệt dương mẹ nó cả đời đi, nói ra mồm money boy nó còn khinh cho chứ đừng nói là lên giường cùng.

Takemichi đã cố lơ hắn đi để hắn thấy nhục mà bỏ cuộc nhưng có vẻ cách đó không hiệu quả, anh cũng thèm đấm cho hắn một cái lắm mà ngại bảo vệ đang đứng ở các góc trong bar, anh mà gây náo loạn chắc mấy tên cơ bắp ấy tiễn anh đi luôn quá, mốt khỏi vào bar ngắm ngưòi đẹp nữa. Nếu hỏi sao anh không méc bảo an về tội quấy rối của tên này ? Xin đi, mấy tên bảo an nơi này chỉ có tác dụng khi có ẩu đả thôi chứ còn mấy việc này bọn chúng sợ đụng phải trâm anh thế gia nên chẳng dám làm gì đâu. Nên rồi anh nghĩ đến một ý tưởng có chút cũ rích và liều lĩnh ấy là nhờ một tên nào đó trông dữ dữ trong bar nhà hắn đuổi người hộ.

Anh biết may thì anh gặp được người tốt giúp anh đuổi cái đuôi phiền toái này đi, xui thì gặp tên khốn nạn lúc đó anh chỉ cần dụ cho hắn đấm anh một cái rồi rời bar cũng được, trường hợp bị đánh thì anh sẽ không bị cấm vô bar, tuy nó có chút đau nhưng mà vẹn đôi đường.

Nghĩ thế anh liền lia mắt một vòng xung quanh quán, vừa hay bắt gặp được một chàng trai đẹp mã mặc vest cao cao vừa từ nhà vệ sinh bước ra nhìn mặt tuy không dữ lắm, nhưng đẹp, và trên người toàn đồ đắt tiền hơn tên này nên hẳn là người tầng lớp trên hắn, liền bạo gan túm lấy tay người đó, vứt mẹ hết liêm sỉ và nói.

" Anh yêu !! Anh đi đây vậy, em tìm anh quá trời !"

.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.

Tác giả : Người ấy là ai :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro