Chap 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh ơi... Hình như đường này không đúng..."_Takemichi dùng biểu cảm lo sợ nhìn ra đường

Thanh niên phía trước cười cười đáp:"Không, có hai vị khách vừa mới đặt xe, tiện đường nên tôi ghé sang đón luôn ấy mà"

"Tiện đường...hửm.."_Takemichi trần ngâm

Chiếc xe dừng lại ở gần một công ty nào đó, Takemichi liếc mắt nhìn sang thầm ghi nhớ tên của nó.

Cạch

Hai vị khách 1 nam 1 nữ bước lên xe, người nữ ngồi ở ghế phụ lái, người còn lại ngồi kế bên cậu.

Người phụ nữ vừa lên xe đã lấy ra lọ hương nhỏ, mùi khá thơm

Cô ta quay xuống nhìn cậu nói:"Xin lỗi nhé, tôi có thói quen ngửi mùi thảo dược khi đi xe"

Takemichi xua tay nói:"Không sao đâu ạ!"

Người đàn ông kế bên hỏi:"Em đi đâu vậy?"

"Dạ cũng không xa nơi này đâu ạ!"

"Hửm... Không ai nói em biết một đứa trẻ đi một mình như thế này rất nguy hiểm sao...?"

Takemichi híp mắt mỉm cười, vô cùng bình thản trả lời:

"Người gặp nguy hiểm không nhất thiết là trẻ con đâu ạ"

Đối phương nghe xong câu này thì giật mình, gã nhìn cậu tựa như đang suy nghĩ gì đó nhưng Takemichi không quan tâm cậu quay đầu đi tránh cái ánh mắt kia

10 phút...

Hừm... Đủ lâu rồi nhỉ?

"Anh à, hình như đường này đâu dẫn đến nơi em muốn đâu?"_Takemichi nhìn người tài xế

Đối phương lúc này lại nở ra nụ cười:"Không, đúng đường rồi"

"Ừ nhỉ... Giờ nhìn lại có vẻ đúng đường rồi!"_Takemichi mỉm cười đáp

Dường như không lường trước được câu trả lời kia, người tài xế chưa kịp phản ứng thì người phụ nữ kế bên đã kêu lên một tiếng đau đớn

"A a a a!!"

Người tài xế nhanh chóng nhìn sang, đồng tử của gã co rút, mồ hôi chảy ròng. Người phụ nữ- đồng đội của gã bị một cây bút đâm xuyên bắp đùi, máu đỏ chảy ra nhuộm đỏ ghế ngồi. Đôi chân cô ta co giật, hai tay cứng đờ dường như không thể di chuyển, khuôn mặt tái mét không còn một giọt máu.

Gã không hiểu!! Không hiểu!

Vì sao một cây bút lại có thể đâm xuyên qua da người cơ chứ?

Lúc này khuôn mặt của Takemichi xuất hiện ngang gã, mặt đối mặt, mắt đối mắt, cậu nhìn hắn nở một nụ cười vui vẻ hồn nhiên

"Thầy em dạy rằng người lớn cũng có thể gặp nguy hiểm đấy, nên anh cũng phải cảnh giác đấy biết không? Lỡ đâu gặp phải người xấu thì sao... Ví dụ như..."

Nụ cười của Takemichi ngày càng sâu, ánh mắt lạnh tanh không cảm xúc nhìn thẳng vào người trước mặt, nhẹ nhàng nói:

"Ví dụ như... Em nè?"

Nhìn khuôn mặt của cậu, người tài xế như bị doạ sợ, cả người gã bất giác run lên, trong lúc hoảng loạn ánh mắt gã vô tình nhìn ra ghế sau, chỉ thấy người đồng đội còn lại của gã nửa người nằm trên ghế, miệng bị dán băng keo, cổ in vết hằn màu đỏ tím như vừa bị thứ gì đó siết chặt, cánh tay vô lực rũ xuống, trên chân bị một ống tiêm đâm vào, máu vẫn chưa ngừng chảy.

Trên xe mùi thuốc gây ảo giác trộn lẫn với mùi máu thoang thoảng khiến người ta lạnh cả sóng lưng.

Tên tài xế nhanh chóng rút ra một con dao găm được dấu sẵn bên cạnh đâm vào người trước mặt, Takemichi nhanh chóng né nhưng con dao kia vẫn cắm vào bả vai cậu, máu từ từ nhuốm đỏ áo

Takemichi dường như chẳng thấy đau, cậu vẫn giữ nụ cười nhìn gã:

"Tiếc ghê nhỉ, trật mất rồi? Anh có muốn đâm lại không?"

Nói rồi cậu rút con dao ra đưa lên trước mặt gã, câu nói nhẹ như không kia thành công khiến gã sợ hãi.

Tên này bị điên chắc!!?

Không được, bây giờ gã còn phải lái xe, trước hết phải dừng lại đã.

Bọn cậu đã đi tới đoạn dốc vắng người, đây quả là địa điểm phù hợp để thực hiện những cuộc ám sát... Một khi xe dừng lại, trận máu sẽ thật sự bắt đầu.

Takemichi nhìn ra mục đích của gã nhưng cậu không ngăn cản mà chỉ khẽ cười, rồi thong thả ngồi lại vị trí của mình.

Tên kế bên đã hôn mê sâu, người phụ nữ phía trước không thể cử động được nữa, hai tên này không có bất cứ nguy hiểm nào hết chỉ còn...

Takemichi đánh mắt nhìn tên tài xế qua kính chiếu hậu. Ánh mắt hiện lên tia vui vẻ...

Gã tài xế phía trước đã hoảng đến mức cả người không thể cử động.

Vì sao? Vì sao!!

Tại sao phanh xe không hoạt động??

"Đừng cố gắng"

Giọng nói của Takemichi từ phía sau vang lên, nhẹ nhàng bình tĩnh nhưng lại khiến đối phương rùng mình sợ hãi.

Thằng đó đã làm gì rồi sao? Nhưng từ khi nào? Và bằng cách nào?

Rõ ràng từ đầu đến cuối gã và cậu luôn nói chuyện với nhau, lấy đâu ra thời gian mà đụng tay đụng chân? Và nếu thật sự phanh xe bị phá rối vậy thì tại sao gã không phát hiện ra?

Có biết bao suy nghĩ chạy trong đầu tài xế nhưng giờ gã không còn thời gian để bận tâm đến nó nữa.

Chiếc xe đang xuống dốc!!

"Anh à, ai bảo anh đến chơi với em vậy?"_Takemichi vừa lục soát tên ngồi kế bên vừa hỏi

Gã tài xế mồ hôi chảy ròng ròng, sợ khiếp vía không thể mở lời. Đứng trước cái chết gần như trước mắt gã gần như muốn vứt bỏ tất cả, giờ gã chỉ muốn sống thôi.

Gã phải sống!!

Người phía trước không trả lời, Takemichi cũng không ép. Cậu cầm lấy chiếc ví chứa tiền và giấy tờ của tên kế bên, sau đó xoay người vỗ vào vai tên tài xế nói

"Nếu đã không nói thì em cũng không chơi với anh nữa, tạm biệt nhé?"

"Hả?"

Nhân lúc người kia chưa kịp làm gì Takemichi đã đánh ngất hắn, sau đó rướn người lên ấn nút mở cửa xe.

Chiếc xe đang lao xuống dóc với tốc độ cao, mặc cho nó có nguy hiểm như thế nào Takemichi không chút do dự nhảy xuống.

Cả người cậu tiếp đất, xoay vài vòng. Theo quán tính, cả người cậu đập thẳng vào lan can trên đường. Cả người cậu run lên từng đợt, máu chảy ra đất, cánh tay vô lực, đầu óc quay cuồng

Takemichi cười trừ, mới nhảy xíu thôi mà đã gãy tay rồi...

Cũng may...chỉ gãy một bên!

Cậu dùng tay còn lại lấy điện thoại ra nhanh chóng ấn gọi đến người đầu tiên trong danh bạ.

Rất nhanh...bên kia đã nhấc máy

[Takemichi?]

Nghe giọng nói quen thuộc, Takemichi khẽ giật mình.

Tại sao hắn lại nằm ở đầu danh bạ của cậu?

Nhưng giờ Takemichi không thể tỉnh táo lâu hơn được nữa, cậu đáp

"Tao đang ở Xx, lỡ tay gây chuyện không thể gọi cấp cứu, mày đến đón tao chút đi?"

[... 5 phút, đợi tao 5 phút]

Nói xong, đầu dây bên kia liền ngắt máy.

___

"Mày đi đâu đấy?"_Muto vừa giải quyết xong đám phản đồ quay sang thì thấy Sanzu vội vàng quay người đi đâu đó liền thắc mắc

"Có việc"_nói xong liền chạy đi

Muto nhíu mày nhìn hắn định đuổi theo nhưng đột nhiên điện thoại rung lên, nhìn cái tên [Izana] hiện trên màn hình, hắn liền dừng bước chân.

Nhìn bóng lưng của Sanzu rời đi, hắn chỉ có thể thở ra một hơi

Việc khiến tên Sanzu vội vàng như thế, hoặc là liên quan đến Mikey, hoặc là.... Takemichi!

Hắn vừa nhận được tin Takemichi đang đi chơi với nhóm em gái của Mikey nên chắc tên Sanzu kia đi giải quyết việc của Mikey rồi.

Mà Mikey.... Hắn không quan tâm lắm, dù sao Izana đã liên lạc với hắn rồi

Cũng đến lúc quay về băng rồi....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro