#2: Bông Hoa Nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kakuchou Hitto- Cậu bé nhà đối diện với Michi, chơi với nhau từ nhỏ nên có thể gọi là thanh mai trúc mã. Hiện tại thì còn bố mẹ nhưng sau này rồi ai cũng hoá Batman thôi ~

Cậu vô tình gặp cậu ta khi đang dỗ dành Shinichiro, thế là cậu bỏ Omi-san và Shin ở lại đó đi chơi với Kaku luôn. Rõ ràng Michi với Kaku sêm sêm tuổi nhau mà sao cậu ta cao hơn cậu tận nửa cái đầu! Cay vl>=(

Rồi một thứ vô cùng quen thuộc xuất hiện trước mắt cậu.

"Thấy cô bé tóc hồng cam xinh xinh đằng kia không?"_ Kéo áo Kaku

"Thấy"_ Cậu ngó ra thì thấy cô bé nhỏ nhắn chắc chỉ kém có khi tầm 1 tuổi hoặc bằng 

"Vợ tương lai của tôi đấy~"_ Ẻm gặp được Hinata hồi nhỏ nên bắt đầu nổi tính simp

Trong khi Kaku chưa hiểu mẹ gì, Michi chạy cmn ra chỗ em nhỏ iu iu kia làm quen luôn mẹ rồi. 

"Tớ là Tachibana Hinata!"

"Tớ là Hanagaki Takemichi, cậu đáng yêu quá đii<333"_ Mi- bản năng simp lỏd -chi cười cười

Hôm ấy bông hoa hồng đen bỗng lại đổi màu, một màu hồng...tượng trưng cho tình yêu...

_______________________________

"Đây là sự trừng phạt, chứ không phải hạnh phúc gì.

Một khi phát hiện ra sự hạnh phúc trong ngươi, một khi thấy được đoá hồng đen đổi màu...Ta sẽ đày ngươi quay về ĐỊA NGỤC!"

_______________________________

Ngày hôm sau, chỉ trong phút chốc....Kakuchou rời đi, không một lời từ biệt, Hinata cũng bỗng mất tăm

Tưởng chừng chỉ là trùng hợp, em đã sai lầm rồi....

-----------

Ba mẹ Kaku qua đời vì tai nạn, cậu cũng bị thương mất một mắt, phải chuyển vào cô nhi viện

Hina thì bỗng chuyển nhà, không nói lời nào mà rời đi

Shinichiro thì bỗng anh ta nhập viện, nghe nói đã hôn mê rồi... Đến cả Omi-san cũng không dám nói cho mình biết

"Hanagaki Takemichi...Địa ngục của ngươi bắt đầu tới rồi!"

_Trong ánh lửa bập bùng ấy

Người con trai ấy

Ánh mắt ấy

Gương mặt ấy

Mọi thứ chìm trong biển lửa

Tâm hồn vừa được soi sáng đã ngay lập tức bị dập tắt

Hiện tại chỉ còn đống tro tàn_

Ngôi nhà của em bốc cháy dữ dội, cả ba...cả mẹ đều ở trong đó, có mỗi em ngoài này. Đám lửa to đến nỗi, còn không thể đi vào để cứu người

Đứng bên ngoài, em cũng có thể nghe thấy tiếng kêu la của cha mẹ em...

"TAKEMICHI! Khụ...con.. CON PHẢI SỐNG, PHẢI SỐNG THẬT HẠNH PHÚC !"_ Đó là tiếng của mẹ em, bà đang cố gắng mở khe cửa sổ nhỏ ấy mà hét lên 

Câu nói đó đã lại một lần nữa.. thắp lên một tia hy vọng trong em

Tưởng chừng chính câu nói ấy sẽ khiến em bừng tỉnh, sẽ khiến em đi tìm hạnh phúc của bản thân... Không ngờ rằng em lại tự mình dập tắt nó đi.

Khuôn mặt em vô cảm, nhìn về phía ngôi nhà đang cháy, xung quanh em là những người qua đường, hàng xóm và cứu hộ. Người an ủi em, người nghĩ cách vào trong, lính cứu hộ cố dập lửa và còn có cả nhưng kẻ đang cầm điện thoại lên phát sóng trực tiếp. 

....

"Cuộc đời tôi vốn dĩ đã bất hạnh, từ đầu tới cuối, thứ được gọi là 'hạnh phúc' vốn dĩ nó đã không xuất hiện trong tôi. Cho dù có gieo hạnh phúc cho tôi, thì chính mình tôi...sẽ ngay lập tức dập tắt nó!"

Câu nói ấy khiến tất cả mọi người xung quanh bất động. Khuôn mặt em vô cảm, không cười, không khóc, không nước mắt.

"Nhưng mà họ yêu thương cậu đến thế, muốn cậu sống tốt đến thế, vậy mà là bất hạnh sao? Cậu đây là đang tự bản thân phủ nhận sự yêu thương và hạnh phúc mà?"_ Câu nói ấy đã thu hút mọi ánh nhìn, cả cậu

Một cậu trai tầm tuổi cậu, với mái tóc vàng nhẹ. Đôi mắt mang một màu đen, nhưng trong lại khá ấm áp. Nhìn cậu không bất ngờ gì, cậu vốn dĩ biết người này, một trong 2 lý do khiến cậu hồi đó phải quay về quá khứ.

"Người thân của tôi cũng vừa gặp nạn, đi cùng tôi nói chuyện nhé?"_ Cậu ta hỏi một câu nói ngây thơ, trong tình huống này? Ngôi nhà vừa được dập lửa xong, x.á.c của bố mẹ cậu đã được đưa ra ngoài. Cậu chỉ nhìn, không nói gì rồi đi theo cậu bạn kia 

"Tôi là Sano Manjiro, gọi Mikey cũng được nhé!"

"Hanagaki Takemichi, cậu là em trai Sano Shinichiro?"

Mikey khựng lại một chút

"Cậu biết à?"

"Ông già bị gì mà hôn mê?"_ Cậu vốn đã biết, nhưng thích hỏi

Sau một hồi luyên thuyên hết từ cái này sang cái nọ, câu hỏi khiến cậu quan tâm nhất đã xuất hiện

"Này Micchi, ý định tương lai của mày là gì? Tao là bất lương số một Nhật Bản!"_ Cậu ta cười tươi, đôi mắt rực sáng nói về nó

"Một cái chết...."

"Hả"_ Mikey khưng lại, cùng lúc đó em cũng đứng lại, hướng mặt sang bờ sông. Hoàng hôn đang buông xuống, bầu trời màu đỏ cam rực rỡ, không kém phần dịu dàng

"Một cái chết, rực rỡ nhất!"_ Câu nói ấy kiên định, mái tóc màu đen bay bổng trong làn gió, kết hợp ánh sáng và khung cảnh xinh đẹp khiến nó thật thơ mộng

Nó y như một bức tranh, khiến Mkey ngẩn ngơ. Rồi cậu phì cười, nói với cậu rằng

"Không chịu đâu! Micchi-chan rất xinh đẹp mà. Mày không được chết khi tao chưa cho phép đâu đấy! Ai bắt nạt mày, ai gây cho mày bất hạnh hãy cứ nói tao, tao sẽ bảo vệ mày! Chỉ mình mày thôi..."

Em chỉ cười trừ, tự hỏi bản thân rằng mình thì có gì xinh đẹp? Cậu ta chưa hề trải qua, chưa bao giờ thấy mình của những kiếp trước thì làm sao mà hiểu?

Từ kiếp trừng phạt đầu tiện tới giờ, em làm rất nhiều thứ. Từ bất lương, giáo viên, đầu bếp,... đến cả tội phạm. Tất cả đều không hề có cái kết nào là tốt đẹp. Kiếp thì bị coi là trà xanh, kiếp bị hành hạ đánh đập, kiếp bị coi thường, không cả bằng một con chó hoang,... kiếp sống gần đây nhất, em bị bọn nó hạ nhục, đày đoạ, sa đoạ và coi thường. Lúc ấy em là một tội phạm, trong Phạm Thiên, Tất cả thành viên đều không coi trọng em, nhất là Mikey. Điều đó chính là thứ dẫn đến cái chết của em. Trong một phi vụ quan trọng em được giao cho, em đã vô tình sơ xuất mà để thất bại , bản tính vốn đã không ưa gì em, Mikey đã đưa ra một hình phạt

"Mày... tự tử trước mặt tao đi?"_ Rồi hắn ném cho em một cái súng

Đó là tình tiết đã xuất hiện ở đầu. Nhưng bây giờ, thế giới này là sao? Sướng trước, khổ sau?... Thế nào đi nữa em cũng chẳng còn quan tâm. Hãy nhìn đi, xung quanh Mikey như có một vầng hào quang phát sáng. Điều đó khiến em phải suy nghĩ

Có lẽ...đây là AllMikey? Ở trong 300 kiếp sống, em gặp trường hợp này rất nhiều. Đó là tất cả những nhân vật xuất hiện chính trong cuộc đời gốc sẽ cùng yêu một người. Lúc thì AllMikey, AllSenju, AllSanzu,...thậm chí còn cả AllDraken! Em liện phân tính, trong AllMikey này em có thể là 1 trong những người đó.

1) Em là phản diện

2) Em thuộc dàn Harem

3) Chỉ là người qua đường 

4) Mấu chốt chính cho tương lai của nhân vật chính

Nhưng dù sao thì...mọi bất hạnh của thế giới này vẫn sẽ đỏ lên em mà? Vậy em cần quan tâm làm gì chứ...

___________________________

"Ta về giữ lại chữ hương

Đường không xứ sở, còn vương bóng hình

Trăm năm chết bởi chữ tình

Sinh lòng thù hận cũng vì chữ yêu.

Hoa tàn, rượu cạn, tình tan

Ta càng yêu họ, họ càng vô tâm

Đơn phương lặng lẽ âm thầm

Dù ta biết họ chẳng cần đến ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro