cơn sốt tình cảm (MuiTan)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: silverynight
( đã beta)

1.
Tanjirou vui mừng vì những người bạn mới của mình đều ổn; Genya đang ở trong một căn phòng khác để được chữa trị cùng với Kotetsu và những người thợ rèn kiếm khác, Kanroji đang trên đường đến dinh thự của mình và Tanjirou và Tokito đang ở cùng hai kakushi.

“Tokito-san…” Cô gái kakushi cố gắng, trông có vẻ hơi lo lắng trước khi lắc đầu và quay sang chàng trai tóc đỏ: “Tanjirou, làm ơn bảo ngài ấy…”

"Ồ, tất nhiên rồi!" Tanjirou nhẹ nhàng luồn ngón tay qua mái tóc của Tokito. Không chỉ ở cùng phòng với Tanjirou, anh ấy còn quấn quanh một cánh tay của cậu. "Tokito-san, cô gái đó muốn kiểm tra cánh tay của tớ. Cậu có thể di chuyển một chút không?"

"Được rồi!" Tokito cười rạng rỡ với cậu trước khi di chuyển sang bên trái Tanjirou và dụi vào má cậu. Anh ấy trông rất vui vẻ nên Tanjirou đã quyết định để anh làm theo ý mình. Bên cạnh đó, Kotetsu đã nói với cậu rằng hà trụ bị sốt nên đó có lẽ là lý do tại sao anh ấy lại tình cảm như vậy bây giờ.

Cô gái kakushi bắt đầu rửa vết thương cho Tanjirou trong khi cậu bé kakushi chạm vào trán Tokito để xem anh còn sốt không. Sau vài giây, cậu bỏ tay ra, đảo mắt và ghi chép một vài ghi chú.

"Cậu ấy ổn chứ?" Tanjirou hỏi, cố gắng không cười khúc khích khi Tokito hôn lên má cậu trước khi tựa đầu vào đùi chàng trai tóc đỏ.

"Tốt hơn nhiều rồi," kakushi lẩm bẩm, đảo mắt lần nữa khi Tokito bĩu môi.

"Xoa đầu tớ nào, Tanjirou," Tokito nói, cọ mũi vào giữa bụng Tanjirou.

"Được!" Tanjirou mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ đầu hà trụ. Sau đó, cậu quay sang kakushi: "Ý tôi là rõ ràng là cậu ấy vẫn còn sốt vì cậu ấy hơi bám dính..."

“Không. Bây giờ không còn sốt nữa.”

Tanjirou trông có vẻ bối rối, nhưng không phàn nàn khi Tokito đến gần hơn, kêu gừ gừ và thậm chí còn vòng cả hai tay qua eo cậu. Anh không hề rời xa cậu kể từ khi Nezuko quay lại hộp của mình và kakushi xuất hiện để vá tất cả bọn họ lại.

“Ồ… Được rồi! Tôi chỉ mừng là ngài ấy đã ổn rồi!”

“Tanjirou, hôn tớ một cái.”

Lần này ngay cả cô gái kakushi cũng đảo mắt nhưng không bình luận gì cả.

Tanjirou cúi gần hơn trước khi đặt môi lên trán Tokito; kakushi nói đúng, anh ấy không còn sốt nữa.

Vậy tại sao anh lại tình cảm như vậy?

"Cậu là người tớ yêu thích nhất, Tanjirou," Tokito khúc khích, má hơi ửng hồng, khiến chàng trai tóc đỏ lại lo lắng.

“cậu có chắc là cậu không…?”

“Mặt đỏ thế này không phải do sốt đâu.”

“Vậy thì chuyện gì sẽ xảy ra–”

"Tanjirou!" Một thợ rèn kiếm trẻ tuổi ngắt lời cậu, chạy vào phòng. Anh ta đeo mặt nạ, nhưng chàng trai tóc đỏ có thể nhận ra anh ta cũng trạc tuổi mình. "Tôi chỉ muốn đích thân cảm ơn cậu vì đã cứu chúng tôi! Cậu thật tuyệt vời!"

“Ồ! Ừm… Không có gì, nhưng thực ra không phải thế–” Tanjirou dừng lại khi người thợ rèn cầm tay cậu và hôn.

“Ngươi thực sự là–”

Cậu bé tội nghiệp đeo mặt nạ phải lùi lại vài bước vì Tokito rít lên với cậu.

"Tokito-san, đừng thô lỗ!" Tanjirou nói, cậu không nỡ mắng anh vì biết anh vẫn còn yếu. Thay vào đó, cậu luồn tay qua tóc anh cho đến khi anh bình tĩnh lại.

Mặc dù anh ta vẫn trừng mắt nhìn người thợ rèn kiếm. Sau đó, anh ta ngồi xuống và hôn Tanjirou vài cái lên mặt trước khi nheo mắt nhìn cậu bé lần nữa.

“Xin lỗi!” Người thợ rèn kiếm xin lỗi. “Tôi không biết là cậu đã có người rồi!”

"Người nào đó?"

“Vô lý!” Kotetsu bước vào phòng, thở hổn hển với người thợ rèn kiếm. “em đã kể cho anh nghe về Tokito-san!”

“Kotetsu, xin chào!” Tanjirou cười toe toét. “Genya thế nào rồi?”

"Tốt hơn rồi!" Em ấy nhanh chóng nói, nhìn từ Tanjirou sang Tokito. "Xin lỗi, chúng tôi phải đi ngay bây giờ!"

Ngay cả hai kakushi đi cùng họ cũng rời đi sau khi họ khâu vết thương lại, Tanjirou vẫn có chút bối rối trước hành vi của mọi người.

“Tanjirou, ôm tớ đi.”

Cuối cùng, Tanjirou quyết định gạt những suy nghĩ đó sang một bên và thư giãn một lúc. Tuy nhiên, vị hà trụ có vẻ quyết tâm không để cậu đi và Tanjirou ngủ thiếp đi khi đang ôm mình trong tay.

***

Thật khó để nói lời tạm biệt với tất cả mọi người, đặc biệt là Tokito vì anh ấy nhất quyết muốn Tanjirou đi cùng đến điền trang của mình.

"Tớ xin lỗi, nhưng tớ không thể," cậu nói với anh ta, cảm thấy thực sự tệ về điều đó. "Tớ phải quay lại điệp phủ. Mặc dù tớ có thể đến thăm cậu sau khi tớ đảm bảo rằng tớ không có nhiệm vụ mới nào vào lúc này."

"Được thôi," Tokito gật đầu, mặc dù anh vẫn còn bĩu môi. "Nhưng làm ơn hãy đến sớm!"

Sau đó, anh ấy hôn tạm biệt Tanjirou lên má khiến cậu tự hỏi tại sao anh vẫn còn tình cảm như vậy mặc dù không còn bị bệnh nữa.

Ờ thì… Có lẽ Tokito chỉ muốn làm bạn với cậu.


Hôm qua lười quá nên quên mất, mọi người thích cặp nào kêu tui :v tui sẽ tìm với dịch lại fic cho nếu rảnh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro