Thuốc của bạn (MuiTan)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: DaemonNoUta, GiyuuTan_Yaoi (DaemonNoUta)
(Đã beta)
Tóm tắt:

Tanjiro đã bị ốm khiến Muichiro cảm thấy lo lắng về tình trạng của cậu khi anh ấy cảm thấy thôi thúc cố gắng hết sức để chăm sóc điều tương tự, sau khi may mắn nhờ sự giúp đỡ của Shinobu để tìm một loại thuốc tốt hơn để chữa sốt nhanh hơn.

1. Một cách chữa bệnh kì lạ

Anh không thể tin được những gì mình đang nhìn thấy, Tanjiro bị sốt với gần 40 °C khiến anh ớn lạnh trong giây lát, Muichiro rất lo lắng về tình trạng hiện tại của cậu nhưng nhờ vào công thức thuốc của Shinobu mà cô ấy đã cho ít nhất anh có thể làm gì đó để chữa lành cho cậu, chàng trai với mái tóc dài đến với một chiếc cốc chứa đầy chất lỏng màu vàng bên trong nhìn thấy Tanjiro trên giường một lần nữa đổ mồ hôi và thậm chí thở hổn hển khi toàn bộ cơ thể đang cháy nhưng với má đỏ và anh ngồi trước mặt cậu trên giường.

—đây, tớ đoán cậu cũng nên nói lời cảm ơn đến Shinobu về công thức thuốc... — anh ấy nói sau khi đưa thuốc cho người bệnh.

—cảm ơn Tokito... — Kamado trả lời bằng giọng nói khàn nhưng cậu bắt đầu uống một nửa chất lỏng.

Thuốc có vị rất tệ khi Tanjiro bắt đầu nhăn mặt thể hiện sự ghê tởm, nhưng cậu không có lựa chọn nào khác vì thuốc mà Tokito đã chuẩn bị nhờ vào công thức về cách chuẩn bị cho biết nó thực sự hiệu quả trong khi bị sốt và cậu uống giọt cuối cùng với một tiếng thở dài.

—tsc... đồ ngốc, đó không phải là cách uống thuốc. — Muichiro nói đột ngột sau khi uống chất lỏng.

—huh? Ý cậu là gì? - Kamado hỏi khi cậu nhướng mày bối rối.


—cậu thực sự đã uống thuốc một cách chính xác. — khẳng định Muichiro khiến cậu bé bị bệnh có nhiều câu hỏi hơn về điều đó.

—đúng cách? — cậu vẫn không thể hình dung được những gì Muichiro đang cố gắng nói.

—chỉ cần làm theo các bước của tớ, hiểu chưa? — Tanjiro im lặng nhưng cậu gật đầu đồng ý.

Tokito Muichiro nhặt cốc lại và uống thêm một ít chất lỏng bên trong miệng, vì trí nhớ của anh ấy rất thiếu sót, anh đã cố gắng hết sức để chỉ cho cậu cách làm nó và sau đó nắm lấy má của Kamado theo đúng nghĩa đen và kéo đến một nụ hôn và tất nhiên cậu hoàn toàn sốc về những gì anh đang trình bày ngay bây giờ và thậm chí còn cảm thấy kỳ lạ hơn khi chất lỏng trong miệng của anh cũng bắt đầu đi vào miệng của mình, Tanjiro không thể giúp nhưng khuôn mặt đỏ bắt đầu phát triển nhiều hơn ngoài việc sốt và muốn dừng lại. Nhưng nhớ lại những gì chàng trai với mái tóc dài đã nói, đó là cách tốt nhất để uống thuốc nên chỉ vì anh ấy là bạn của cậu trong một thời gian dài trước đây, cậu đã tin tưởng và tiếp tục làm theo những gì Tokito đang làm.

Bây giờ lưỡi sẽ tiếp xúc với nhau và trời ơi tanjirou đã quá khó chịu cho cách cậu được điều trị, hình thức chữa bệnh mới của anh có phải là gì không? Tự hỏi về hành động của Tokito khi được hôn theo đúng nghĩa đen trong quá trình chữa lành bằng thuốc, cậu đã uống chất lỏng thành công nhưng nụ hôn vẫn tiếp tục và Tokito dường như không dừng lại ngay bây giờ và tận hưởng tối đa thời gian anh có thể làm điều này.

Kamado được kéo lại gần hơn bởi anh ấy được ôm nhẹ nhàng mà không làm gián đoạn nụ hôn, cậu quá nhút nhát và nuôi dưỡng Tokito nhiều hơn với sức mạnh thống trị đối với cậu như thể anh thích nhìn thấy cậu trong những ngày ốm yếu để anh có thể bám víu và bảo vệ quá mức hơn trong việc trao bất kỳ loại tình yêu nào anh ấy có thể. Anh ta thậm chí sẽ hôn lên đỉnh khuôn mặt của cậu cho đến khi nó đến gần mũi cởi bỏ những tiếng rên rỉ nhẹ nhàng của Tanjiro để đáp lại, Muichiro bắt đầu đặt cậu xuống và giữ hai bàn tay của cậu đang gây áp lực lên giường và sau đó hai chàng trai sẽ giao tiếp bằng mắt với nhau, cậu bé thở ra khá căng thẳng vì quá lo lắng mọi thứ đang diễn ra như thế nào sau khi uống thuốc.

—Muichiro, làm ơn ngừng làm những việc này vì cậu cũng sẽ bị ốm! — Tanjirou nói rằng việc làm những việc này khi ai đó bị ốm là khá rủi ro.

—tớ biết điều này khá rủi ro, nhưng tớ chỉ muốn giúp cậu giữ ấm cho cơ thể... — câu trả lời kết thúc bằng tiếng cười khúc khích nghịch ngợm, thật là một người khó hiểu.

Khoảnh khắc Kamado đóng băng hoàn toàn không nói nên lời, nhưng chỉ cảm giác bối rối hoàn toàn bị chi phối bởi một người chỉ trẻ hơn cậu một tuổi nhưng anh ta có thể khiêu khích một cách gợi cảm khi anh ấy muốn và Muichiro đến gần tai cậu thì thầm một số từ khen cậu thật dễ thương hoặc anh sẽ chăm sóc cậu tốt nhất và sau đó kết thúc bằng những nụ hôn, lợi dụng sự nhạy cảm của Tanjiro khi bị cắn vào tai nhưng có phản ứng độc hại nhất mà anh có thể thể hiện.

—không... Làm ơn đừng ở đó! Ah! - cậu ấy đã cầu xin Tokito không làm điều đó ở một trong những phần nhạy cảm nhất.


—ừ, ở đó... — Tokito gặm tai thêm một chút để khiêu khích đưa ra nhiều lý do hơn cho việc rên rỉ.

Sau khi hoàn thành, anh ta đứng dậy và cởi cúc áo khoác trắng mà Tanjiro đang mặc để lộ cơ thể của cậu và sau đó Tokito cũng làm điều tương tự cởi chiếc áo sơ mi màu xám của chính mình để lộ cơ thể cơ bắp của mình khiến người bệnh không nói nên lời trong khi vẫn nhìn chằm chằm vào cấu trúc cơ thể, phản ứng của anh đã đưa ra nhiều lý do hơn để mình giữ nụ cười không bị ảnh hưởng đó thể hiện sự thống trị và sức mạnh đối với một người bệnh và nó sắp vui vẻ sớm cho đến khi mọi thứ sẵn sàng.

Anh di chuyển đến gần cơ thể nóng bỏng của mình để lại những cú liếm và hôn khi Kamado Taạnirou cong toàn bộ cơ thể và che những tiếng rên rỉ của mình ra sau bàn tay, và đặc biệt là những cú liếm đang dính vào bụng, khu vực nhiệt độ thậm chí còn cao hơn sau khi ở quá lâu dưới chăn, Muichiro di chuyển một trong hai bàn tay của mình bên trong đồ lót cọ xát và bóp phần riêng tư khi cậu bị sốc hoàn toàn không kiểm soát được tiếng rên rỉ bây giờ trở nên to hơn một chút.

Muichiro lại tiến lên ngực nhưng tại thời điểm này, trong khi đó anh chạm vào cậu bé của cậu, anh sẽ mút núm vú bên phải chơi với lưỡi thực hiện các động tác vòng tròn, tăng thông khí và đổ mồ hôi cũng bắt đầu trộn lẫn với tác động làm sốt và hành động của thiếu niên cũng như nếu cơ thể của Tanjiro trở nên nặng hơn, cho đến khi anh có sự táo bạo kết thúc hành động với vết cắn khiến cậu bé ốm yếu hét lên đau đớn.

—đau quá! — Tanjiro không thích bị cắn ở núm vú chút nào.

—ồ, tớ xin lỗi... — Muichiro cảm thấy hơi tội lỗi vì đã khiến cậu bé ốm yếu cảm thấy bị tổn thương.

Cảm giác tội lỗi của anh bị gián đoạn khi anh cảm thấy một cái gì đó trong tay mình bị đánh thức, ồ vâng đằng sau bộ đồ lót, cậu bé nhỏ bé của Tanjiro được dựng lên nhờ sự đụng chạm của anh ở đó và nó khiến Muichiro cười khi nghĩ rằng "thứ đó" của cậu rất nhỏ ngay cả khi kích thước cậu bé của cậu thực sự có kích thước giống như của chính cậu, nhưng anh không thể từ chối ý tưởng tìm thấy nó dễ thương mang lại sự thôi thúc không chỉ chạm vào mà còn nuốt thử nghiệm hương vị của miếng thịt nhỏ đó.

—đó có phải là những gì tớ đang nghĩ không cậu lo lắng hỏi với khuôn mặt đỏ bừng.

—đúng... — Má của Tokito ửng hồng nhưng anh cũng chảy nước dãi như thể mình đang phát điên trong khi vẫn nhìn chằm chằm vào thứ đấy.

2. Điều gì có thể sai

Hơi thở càng trở nên căng thẳng hơn, miệng Tanjiro run rẩy nhưng vẫn không có bất kỳ phản ứng nào cho đến khi có thể nghe thấy một tiếng rên rỉ lớn khi Muichiro liếm xung quanh cậu bé, trao những nụ hôn nhỏ với biểu hiện tự mãn thể hiện ham muốn đối với cậu hoàn toàn tự hào về bản thân những gì mình đang làm.

Trong khi Tokito mút di chuyển lưỡi của anh bên trong thực hiện các động tác vòng tròn nếm thử miếng thịt nhỏ bé đó trong khi Tanjiro đang uốn cong cơ thể và nắm lấy gối để đáp lại việc này, bất kể nhiệt độ cơ thể cậu nóng đến mức nào vì ít nhất nó tốt cho anh cảm nhận được cảm giác của Kamado, anh ấy tiếp tục mút di chuyển lưỡi lên xuống theo những cách khác nhau có thể khi cậu thở gấp rất nhiều và toàn bộ cơ thể đổ mồ hôi nhiều hơn.

Anh đứng dậy trước mặt cậu nhìn sâu vào đôi mắt đỏ tươi vuốt ve má cậu một cách nhẹ nhàng, anh cúi xuống quần đùi của mình và bắt đầu di chuyển hông gần hơn với Kamado Tanjiro với ý định đặt thứ đấy của họ gần hơn và sau đó thiếu niên tóc dài sẽ di chuyển hông của mình lên xuống thực sự cọ xát, Kamado chắc chắn bắt đầu chảy nước đột ngột vì điều này và trong khi cậu rên rỉ, anh ấy cũng sẽ ôm lấy cánh tay quanh mái tóc dài đó khi các chàng trai tiếp tục việc này. Muichiro di chuyển xuống bàn tay của mình xoa nắn cậu bé của họ cùng nhau khi anh cũng mặc quần cùng với cậu bé tóc đỏ, tưởng tượng mình trên thiên đường mà không ngừng cười toe toét vượt qua sự nghịch ngợm và thống trị.

Sự nhạy cảm trong Tanjiro đang được nhìn thấy và cậu nhận thấy rằng, cậu hoàn toàn phấn khích khi quyết định tiếp tục chơi với sự thân mật của họ cùng nhau trong khi những tiếng rên rỉ cũng được trộn lẫn. Anh ấy tiến lại gần khuôn mặt của cậu mà không dừng lại những gì anh đang làm và kéo một nụ hôn sâu một lần nữa sau khi uống thuốc trở lại, Tanjiro dường như không cảm thấy phiền chút nào và rên rỉ trong nụ hôn để anh làm bất cứ điều gì anh muốn cho phép kết nối lưỡi của họ như Tokito đưa vào bên trong.

—mhmm... "cậu bé" của tớ... - Tanjiro nói cố gắng cảnh báo cậu sắp ra, nhưng tiếc là không thể hoàn thành cụm từ nên Tokito chỉ phớt lờ và tiếp tục hôn lên môi cậu.

Cả hai bộ phận riêng tư của các chàng trai đều co giật một chút cho thấy cuối cùng cũng sắp ra và Tanjiro lẩm bẩm một vài lời liên quan đến Muichiro và cậu cần anh ta đến mức nào trong khi run rẩy, người tóc dài không thể tự xử lý mình nữa và giải phóng mọi thứ trong bụng và ngực, Kamado cũng làm cho mình bẩn sau khi đến.

Nụ hôn đã kết thúc, nhưng những tiếng động sâu sắc của niềm vui đã được nghe thấy khắp phòng ngủ của họ.

— chết tiệt... — Muichiro lầm bầm khi anh mặc quần dài với cái đầu ngẩng cao.

—nghhh... Ôi trời... - cậu bé tóc đỏ nói hoàn toàn kiệt sức.

—cũng vậy, tớ chưa sẵn sàng dừng lại, mông của cậu có thể xử lý được không? — anh đã hỏi Kamado nếu cậu muốn tiếp tục.

—chà, tớ nghĩ tớ có thể... Làm ơn chỉ cần làm những gì cậu đã hứa với tớ, giữ ấm cho bản thân hoặc bất cứ điều gì cậu đã hứa! - Tanjiro nắm lấy cánh tay trái của anh cầu xin đừng dừng lại, điều này khiến Muichiro cảm thấy ngạc nhiên lúc đầu.

—tốt... Rất tốt. - một lần nữa anh cười toe toét hoàn toàn được trao quyền cho sự nghịch ngợm khi đôi mắt xanh của mình sáng lên - nhưng trước bất cứ điều gì.

Thiếu niên nhặt chất bôi trơn bên trong ngăn kéo và bắt đầu đặt vào tay và trải khắp thứ đấy của mình, Tanjiro sẽ chỉ ở đó xem mà không chớp mắt trước cách Muichiro vẫn được dựng lên ngay cả sau những gì họ đã làm cách đây vài giây. Tokito thở dài và liếc lại cậu, giúp người bệnh quay lại trước giường, chỉ vì sự tinh nghịch anh bóp mông giống nhau và cả đùi từ từ một cách khiêu khích khi người trẻ không thể chờ đợi để ở bên trong.

—Muichiro tớ biết rằng cậu đánh giá cao cơ thể của tớ, nhưng làm ơn nhanh lên vì cậu đang khiến tớ cảm thấy quá xấu hổ! - cậu tuyên bố và Tanjiro chắc chắn có những vệt đỏ lộ ra trên khuôn mặt, nhưng che sau cánh tay của cậu.

—được rồi, bất cứ điều gì cậu muốn... — Muichiro ngừng làm những gì Tanjiro yêu cầu.

Cậu đang tách mông để đưa vào bên trong, Chúa ơi, thật xấu hổ khi có ai đó làm điều này trong khi họ đang nhìn, nhưng Tanjiro im lặng một lúc cho đến khi cậu rên rỉ vì đau sau khi cảm thấy dương vật tự lấp đầy khi Tokito bắt đầu di chuyển gần vai cậu hơn và ôm trong khi di chuyển hông. Tokito di chuyển bàn tay trái che mắt của cậu bé ốm yếu với đôi mắt đỏ khi anh rên rỉ cùng với Kamado, người không thể kiểm soát bản thân vì quá ồn ào hơn trước, điều này thật đau đớn nhưng là nỗi đau khoái cảm nhất mà cạu đang trải qua.

—tớ yêu cậu, Kamado Tanjirou của tớ... — Tokito thì thầm kết thúc cụm từ bằng một nụ hôn vào tai và trên vai.

Vài phút trôi qua sau một khoảng thời gian quan hệ vui vẻ và Tanjiro đang nghỉ ngơi trên giường, trong khi đó chàng trai tóc dài đang ôm cậu như thể cậu là một người dễ vỡ, mềm mại và nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đỏ của cậu. Tanjiro Kamado là chàng trai dễ thương nhất mà anh biết và thậm chí còn ốm yếu, anh có thể nhìn thấy vẻ đẹp của cậu, điều này khiến Tokito cảm thấy tự hào vì muốn bảo vệ quá mức.

—đỡ hơn chưa? — Muichiro.

—cơ thể tớ vẫn đang nóng bừng, nhưng tớ khá chắc chắn rằng nó sẽ qua sớm... — cậu nói khi đáp lại dưới tấm chăn với Tokito.

—tớ cũng hy vọng vậy em bé của tớ. — anh ấy hôn lên vai lần cuối, sau đó cả hai sẽ ở đó cùng nhau âu yếm trên giường.

[Với Shinobu]

—ồ?? Ai có thể là người đó? - cô ấy đã ngừng đọc cuốn sách khi ai đó gọi cho cô ấy trong điện thoại và nắm lấy. -vâng? Ôi Yuichiro...

—nghe này, tôi biết điều này có thể kỳ lạ, nhưng em trai tôi đã dính vírus giống như Kamado... Tôi nghi ngờ rằng không phải là một ý kiến hay khi để em ấy một mình với chàng trai đó! - Yuichiro thở dài thất vọng vì người anh em sinh đôi của mình bị ốm quá dễ dàng, thực hiện một cái mặt theo nghĩa đen.

—cậu ấy bị ốm...? — ngay cả Kocho cũng không tin những gì cô ấy nghe được, cô cũng thất vọng vì Tokito - điều đó thực sự tồi tệ những gì đã xảy ra, cậu ấy nên chịu trách nhiệm!

—xác thực! Và tốt, đó là tất cả những gì tôi muốn nói vì em ấy đã xác nhận tôi bằng tin nhắn... - em ấy nói không có gì thú vị cho những gì đã xảy ra, chờ em trở về nhà - sau đó tôi sẽ có một cuộc nói chuyện lớn với em ấy.

—được rồi tôi hiểu, tôi đang bận nên tạm biệt. — Shinobu tắt điện thoại — thật là một đứa trẻ có trách nhiệm... — cô ấy ngụy trang cơn thịnh nộ của mình qua một nụ cười gượng ép.

Tanjiro đã đúng, đó không phải là một ý tưởng hay khi chăm sóc một người bị sốt, nhưng Tokito đã hiểu vì háo hức nhưng cố gắng thể hiện anh ấy là "thuốc" của riêng cậu.


Bùng lổ seg ựa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro