Chap 8: cảm giác kì lạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau cuộc chiến khi nãy, cậu không làm gì, chỉ lặng lặng bước lên chiếc xe khi nãy rồi quay về căn biệt thự của mình. Cảnh sát cũng đến hiện trường và tất nhiên biết đó là Taehyung, nhưng họ không thể làm gì cả, chỉ có thể im lặng cho qua chuyện thôi, nếu như cố làm gì đi chăng nữa cũng chẳng được gì vì chỉ cần hé một lời nào đi chăng nữa thì đầu sẽ rơi xuống đất mất thôi.

Còn cậu khi về biệt thự chẳng làm gì cả, đi lên phòng mà dọn dẹp đồ rồi ra sân bay mà thôi, cậu mệt mỏi với những câu hỏi đó, 'ác quỷ' hay 'thiên thần'? Không phải hai thứ đó, cậu xấu xa như ác quỷ, nhưng lại mong manh như một thiên thần, cậu chính là một 'chú hề' xấu xa tượng trưng như một ác quỷ vào ban đêm, nhưng lại hồn nhiên đem lại sự vui vẻ cho mọi người, luôn mong manh như câu hát, theo bài hát mà tan biến đi, của thiên thần. Bị điều khiển vào ban đêm, nhưng lại như một khúc hát, chỉ cần hát lên một tiếng liền bay theo câu nói đó mà tan biến vào không trung.

Taehyung đi lên chiếc máy bay mà về lại đất nước Hàn Quốc tuyệt đẹp, sôi nổi của thành phố Seoul nhộn nhịp, đơn giản thuần khiết như Daegu xinh đẹp.

----- có ai nhớ mỵ hông -----

Quay về Hàn Quốc cũng đã tối khuya rồi, dạo bước trên con đường lạnh lẽo nhưng không bao giờ tắt đi vẻ sôi nổi, cậu không gọi người đến rước, vì cậu yêu khung cảnh ở đây, nó giống cậu vậy, ấm áp đến kỳ lạ vào sáng sớm nhưng lại lạnh lẽo đến thấu xương vào buổi tối. Dạo trên con phố, tiếng lá cứ xen khẽ vào nhau, những người làm việc hối hả chạy về nhà như đang có một yêu thương nào đò đang chờ họ, những quán ăn ven đường cũng bắt đầu dọn ra, vào đêm lạnh giá như thế này như Tteokbokki..., đó chính là điều cậu thích ở nước này.

Cậu cứ dạo trên mãi trên con phố, không phải là cậu không biết đường về nhà mà cậu suy nghĩ câu hỏi của gã... câu hỏi 'mày... mày... mày... mày thật chất chính là thiên thần hay ác quỷ vậy chứ?, cậu thật giống một con rối bị người khác điều khiển, cậu không muốn, cậu sẽ thay đổi, từ giờ cậu sẽ là một người khác, cậu sẽ trở thành Kim Taehyung.

Taehyung đánh nhẹ vào má mấy cái, lắc đầu xua tay rồi mỉm cười vui vẻ mà bước tiếp trên con đướng. Nhưng cậu làm sao biết được rằng ở đằng sau có một chiếc xe ôtô đang chạy lại cậu, chiếc xe dừng lại ở trước cậu, Taehyung nhíu mày khó hiểu:

"Ngươi là ai?"- trên mặt cậu không còn nụ cười vui vẻ kia mà thay vào đó là ánh mắt lạnh lùng.

Người kia không nói gì chỉ cởi chiếc mũ bảo hiếm màu đen che hết khuôn mắt ra, đằng sau lớp mũ là một khuôn mặt trắng, không trắng hồng như cậu nhưng trắng đến đáng sợ, mái tóc màu xanh bạc hà bị gió thổi tung tóe, đôi mắt không quá nhỏ cũng không quá lớn nhưng như đang nói 'ta méo quan tâm đời, mấy người làm gì thì kệ mấy người tui méo quan tâm đâu' vậy, nhưng... cũng đâu có sai chứ, đôi môi thì hơi hồng hồng vì lạnh nhưng rất đẹp a, nhưng nói chung là khuôn mặt thật đẹp làm sao.

"Khuya rồi đó, ở đây có rất nhiều thứ cặn bã của xã hội đó, nhất là với một sắc đẹp của em đó, nào lên xe đi tôi chở em về."- Yoongi quăng cái nón bảo hiểm cho cậu.

"Vậy tôi phải cảm ơn anh rồi, bắt anh phải chở tôi rồi thật ngại"- cậu mỉm nhẹ nói với Yoongi.

"Không sao đâu, dù sao tôi chả đi qua nhà em, mau lên xe đi nào."- Yoongi ngồi lên chiếc ôtô, rồ ga vài cái như báo hiểu sắp đi. Cậu đội chiếc mũ bảo hiểm vào leo lên xe Yoongi, chiếc xe phóng đi như cơn gió vậy.

Trên con đường không quá lớn cũng không quá nhỏ nhưng nào nhiệt ở giữa trung tâm Seoul ồn ào này. Có hai con người đang ngồi trên chiếc xe ôtô phóng nhanh, họ biết là ai nên cũng nhường đường mà cho đi, hai người ôm nhau mà chạy qua biết bao nhiêu con người trên đường phố, hai người không ai nói cũng chẳng làm gì khác ngoài một người thì ôm người đằng trước, còn người thì lái xe, ngoài những việc trên thì ngoài im lặng chẳng biết nói gì hơn cả.

"Này, mấy ngày nay ưm đã đi đâu mà tôi tìm em không thấy hả? Ngay cả hỏi mấy người hầu trong nhà cũng không biết là sao?"- Yoongi phá vỡ bầu không khí im lặng kia.

"Tôi chỉ ra nước ngoài xử lý 'công việc' mà thôi. Sao nào? Chẳng lẽ... anh lo lắng cho tôi sao? Vậy thì xin lỗi vì làm anh phải lo lắng nha Yoongi~~"- cậu nói với điệu bộ chăm chọc.

"Ai... ai nói chứ! Tôi... tôi có lo lắng đâu chứ hả? Chỉ là... tôi không thấy nên là mới hỏi mà thôi."- càng về sau thì giọng của Yoongi liền nhỏ chỉ để mình cậu nghe, nhìn kỹ thì... hình như ngay lỗ tai anh hơi đỏ lên a, thật dễ thương.

"Được rồi, xin lỗi nha, nhưng... cảm ơn anh rất nhiều, cảm ơn vì quan tâm tôi Yoongi à."- giọng nói cậu không trầm cũng không bỏng mà rất dễ nghe và chỉ đủ để anh nghe, nhưng tại sao anh cảm thấy... nó thật buồn.

Vùi đầu vào lưng anh, lưng anh thật ấm làm sao, nó khiến cậu cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều, cậu muốn ôm mãi chiếc lưng, cậu muốn được ai đó ôm vào lòng, muốn ai đó sẽ dỗ dành cậu rồi nói sẽ không sao cả, muốn ai đó ngồi nghe cậu khóc đến khi nín mà thôi, cậu chỉ muốn như thế này thôi, cậu chỉ muồn níu giữ mãi khoảng khắc này mà thôi, xin hãy cho cậu một chút thời gian nhớ mãi cảm giác lúc này, rồi cậu sẽ rời xa nó mà, cậu lại khóc rồi sao lại như thế cơ chứ, một con 'quái vật' như cậu sao lại khóc chứ. Anh không nói gì cả, im lắng mà lái xe thôi, anh biết cậu khóc, dù cậu có kiềm nén tiếng nấc thì anh cũng có thể nghe thấy, nó rất nhỏ nhưng lại khiến anh muốn quay lại ôm cậu vào lòng rồi dỗ dành cậu, nhưng không thể được rồi, anh không biết quá khứ của cậu, anh chưa từng cảm nhận được nỗi đau của cậu. Con đường dường như dài hơn vì anh cố tình cháy quanh thanh phố Seoul náo nhiệt này, anh muốn cậu mãi ôm anh như thế này thật ấm làm sao.

Cho đến khi cậu nín khóc hẳn chỉ còn vài tiếng nấc thôi mới chở cậu về nhà, đứng trước căn biệt, cậu luyến tiếc bỏ anh ra, quay lại cúi nhẹ đầu như chào anh đi.

"Tôi đi đây, anh cũng mau về nhà đi."- cậu nở nụ cười nhẹ nhàng, ngay viền mắt cậu hơi đỏ lên, làm anh đau quá.

"Ừm được rồi, mau đi."- anh luyến tiếc mà để cậu đi vô nhà. Cậu khi đi được vài bước liền quên gì đó mà quay lại đi đến anh nở nụ cười nhẹ nhàng với anh.

"Cảm ơn anh vì chuyến đi nhé, Yoongi."- nụ cười nhẹ nhàng như mùa thu yên lặng, như những hạt tuyết mùa đông, nhẹ nhàng rơi xuống rồi cũng trong yên lặng mà tan đi. Nhưng nụ cươi dù cho nhẹ nhàng đến đâu cũng trông thật buồn bã của cơn mưa đầu mùa, thật ảm đạm làm sao. Anh bây giờ chỉ muốn đến hôn cậu mà thôi và anh đã không thể thoát khỏi nó mà đi đến cậu.

Anh đi đến cậu, bàn tay phải đặt sau gáy cậu, còn tay trái thì vòng qua sau lưng mà nhẹ nhàng kéo thân thể cậu đến gần mình, hai đôi môi chạm vào nhau. Cậu bất ngờ định mở miệng ra nói nhưng chưa kịp làm gì đã bị anh nhanh chóng luồn chiếc lưỡi kia vào khoang miệng cậu, chiếc lưỡi như rắn luồn qua luồn lại, liếm lên từng kẽ răng, mút lấy chiếc lưỡi hồng hồng rụt rè bên trong, bây giờ ngoài ngọt ra anh không còn cảm nhận được gì hay suy nghĩ được gì cả, tuy anh ghét đồ ngọt nhưng đôi môi này lại ngọt theo một cách riêng của nó, ngọt ngào như một chiếc bánh kem dâu có phủ sữa lên, nhưng nó cũng giống như chai rượu cực nồng, hơi đắng nhưng lại câu dẫn người khác phải dính chặt lấy. Còn cậu thì sau khi hôn anh thì không biết từ khi nào đã vòng tay qua cổ anh mà dính chặt lấy, đôi môi anh giống vị kẹo bạc hà cay cay nhưng nụ hôn của anh thì lại ngọt ngào như cây kẹo ngọt, anh thật giống như cái tên 'hoàng tử bạc hà ngọt ngào' vậy, anh lạnh lùng như cây kẹo bạc hà cay cay nhưng cũng ngọt ngào như cây kẹo đến chết người, cậu muốn hôn anh mãi mà thôi.

Đó chính là suy nghĩ vài phút trước của cậu, còn bây giờ cậu cần không khí cơ, Taehyung khẽ "ưm" cái như chú mèo nhỏ đáng yêu mà rên, nó không những khiến anh buông cậu ra mà còn khiến anb hôn cậu sâu hơn, đến khi cậu dường nhừ sắp hết không khí anh mới luyến tiếc đôi môi kia mà 'buông tha' cho nó, ở giữa hai người là sợi dây bạc tinh tế. Cậu bị anh hôn đến mức hai bên mép miệng còn chảy nước miếng đến tận cổ, đôi môi thì đỏ lên như trái cherry nhỏ nhắn hai bên má còn phủ lên một tầng , đôi mắt giống như chỉ cần làm gì thôi cũng có thể rơi lệ bất kỳ, quả là câu nhân nhưng anh phải kiếm nén vì tương lai sau này chứ không thì chậc chậc.

Được một lúc thì cậu đã đỡ hơn khi nãy nhưng đôi môi và khuôn mặt không phải là hồng nữa mà là đỏ đến mức sắp chảy máu rồi.

"Anh là đồ đáng ghét, dám cướp nụ hôn đầu của tôi, anh... anh... là đồ xấu trai biến thái, à không... là đồ đẹp trai biến thái!"- cậu chỉ tay vào mặt Yoongi mà nói, đôi má cứ phồng lên giận dỗi, thật là đáng yêu, ngay cả khi giận cũng đáng yêu thế sao.

"Được rồi mau vô nhà đi, mai tôi sẽ đến chở em đi học."- anh quay lại giơ tay lên như chào tạm biệt mà đi đến chiếc xe ôtô phóng đi, nhưng nếu mà nhín kỹ thì mặt anh đỏ như trái cà chua vậy.

Yoongi's POV
Chời địu, tay nhanh hơn não rồi, không được bình tĩnh lại nào, mày là Min Yoongi, Min Sì Quác phải lạnh lùng mới có được vợ.
End

Còn cậu thì cũng bĩu môi mà đi vào nhà, bên trong vẫn như vậy nhưng lại dường như lại thiếu mất bóng hình nào đó, đi vào trong phòng khách, liền thấy bóng hình quen thuộc đang ngồi trên ghế sofa đen, khuôn mặt của người đó rất chi là... phởn và phê, nó khiến cậu sợ nhưng cũng đi lại chào hỏi.

"Nari noona à, em về rồi đây."- cậu gượng gạo cười.

"Hự... hự... hự... hự... quá nồng nàn..."- Nari như không nghe thấy tiếng Taehyung, nà cười ghê gợn, Taehyung sợ hãi mà đi nhẹ nhàng lên trên lầu.

Nari's POV
Hự... hự... hự cuối cùng cũng biết rồi nha, TaeTae là lạnh lùng kiêu ngạo thụ a, màn hôn chào lưỡi thật là ngọt ngào quá đi, hự... hự ôi con t(r)ym nhỏ bé của tui, phải kể cho mấy người ở đây mới được, hự hự...
End

Xong Nari liền đi vô trong phòng dành cho người hầu của chị và một vài người, không biết vì lý do gì mà nguyên buổi tối chỉ riêng căn phòng đó là sáng đèn.

Taehyung đi lên phòng, khi lên điền đóng cửa phòng lại ngồi trượt xuống cửa, tay phải để lên đôi môi đỏ, trên mặt cũng mau chóng đỏ lên như quả dâu.

Taehyung's POV
Mình bị làm sao vậy nè? Chỉ là nụ hôn đầu thôi mà sao phải đỏ mặt như thế chứ a! Nhưng cái cảm giác này thật... kì lạ quá đi, mình muốn được có thêm cảm giác này nữa. A không được, mình phải quên chuyện này mới được, trước tiên phải đi ngủ, ngày mai còn đi học a!
End

Xong liền một mực vô nhà vệ sinh tắm rửa rồi thay bằng bộ đồ ngủ hình con mèo đen nhỏ đáng yêu, rồi phóng lên giường mà ngủ, chưa được một phút cậu liền lăn đùng ra mà ngủ ngon lành.

-----End chap 8-----
Vâng cuối cùng cũng đã xong chap 8 rồi, và bộ truyện của mình đã đc 1K lượt xem rồi ya hú😆😆 cảm ơn các reader nha.

Mà sẵn tiện luôn ka tui định ra một fic mới về thể loại văn ABO a, khó viết khó đọc nên định hỏi ý kiến mọi người ấy mà hihi 😄😄 nếu có thể tớ sẽ viết a, và đừng lo tớ ko bỏ mặc cái fic này đâu hihi😂😂

Bây giờ tui xin tặng tem cho ba vị phu nhân iloveu1562k4,_D-4869_ và chế KookTae1997 nhé😄😄😄

12:40 trưa TPHCM (Sa: tui sắp đi học rồi huhu sao hè mà vẫn phải đi học chứ huhu😭😭😭)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro