5. until

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nanon bước từng bước chân nặng nề về đến nhà, cũng giống như bước từng chân bước ra khỏi mối tình mà chỉ có một mình mình bước vào vậy. Thực sự đã kết thúc rồi, vốn dĩ bắt đầu chỉ có một mình mình biết, giờ kết thúc rồi cũng chẳng biết phải kể với ai.

Nanon ngồi yên trên giường, nghĩ, thực ra kết thúc như vậy cũng tốt. Cuối cùng Jan đã chọn được alpha của chị ấy rồi, bản thân cậu cũng phải tiến về phía trước thôi. Sẽ không còn phải trăn trở nên nói hay không, tiến hay lùi, lo được sợ mất nữa. Những cảm xúc ấy - tất thảy - bây giờ đều đã bốc hơi rồi, cứ như chưa từng tồn tại vậy. Nhưng Nanon biết, rõ hơn ai hết, những cảm xúc đó là có thật, nó đã từng tồn tại, trong tâm trí cậu nó đã từng ở đó rất lâu rất rất lâu, nhưng giờ đây mọi thứ cứ như đã là chuyện của kiếp trước.. đều qua cả rồi.

Ừ thì trái đất vẫn xoay mà, mình vẫn là Korapat.. chỉ là omega mình chọn không chọn mình thôi, mình cũng đâu có tệ đi chỉ vì lẽ đó. Nhấc lên được thì bỏ xuống được, đâu cần phải bi quan hóa cuộc đời mình làm gì. Nhưng nếu muốn chìm trong sự bất lực của bản thân, thì cứ chìm đi, chìm nốt hôm nay nếu vẫn chưa đủ thì chìm thêm một hôm nữa, nếu vẫn cảm thấy chưa đủ cứ việc chìm.. tao không tin là mày có thể lặn cả đời trong nỗi tuyệt vọng đó đâu Korapat.

Yêu, suy cho cùng cũng chỉ là để hạnh phúc thôi mà. P'Jan hạnh phúc rồi thì mắc gì mày phải đau lòng. Có phải vậy không?

Dẫu có thế nào thì Jan vẫn là nàng thơ trọn đời của Korapat cậu, nàng thơ không bao giờ thuộc về mình thì đã sao chứ? Rốt cục cảm giác mà nàng thơ mang lại vốn không phải là để thuộc về riêng một người nào, nàng thơ vốn chỉ là lăng kính để cho cảm xúc nghệ thuật xuyên qua mà đến được mình, chỉ vậy mà thôi. Mong muốn chiếm hữu nhiều hơn, nhiều thêm của mình nếu thành sự thật, chắc mình sẽ giết chết nàng thơ đó mất. Vậy nên kết cục này, tính ra là để nàng thơ vẹn nguyên là một nàng thơ - không thể chạm vào, không thể thuộc về, không thể quên đi.

Lúc thần trí đang trôi dạt ở đâu rồi thì điện thoại chợt rung lên, trên màn hình hiện lên p'Mook GMM, Nanon ngay lập tức nghe máy, cậu quên mất..

"Nanon hả? Nong đã về đến nhà chưa đó? P' không thấy em nhắn tin, cũng không thấy em gọi điện nên chưa yên tâm đi ngủ đây nè!"

"Xin lỗi p'. Em về từ sớm rồi ạ, mà em mệt quá nên quên mất!"

"Thôi, không sao hết. Về tới nhà là tốt rồi! Ngủ sớm đi ná! P' cũng đi ngủ đây hôm nay gặp lại Non p' vui lắm, nhớ giữ sức khỏe nhá! Đừng quên ăn trưa như hôm nay nữa, mae lo lắm đấy biết chưa?"

"Khrap mae, Non sẽ chăm sóc bản thân thiệt tốt. Rakk mae makk náaaa (yêu mae nhiều lắm lắm), good night ja~"

"Good night ja~"

Kết thúc cuộc gọi không lâu, cậu nhận được tin nhắn của p'Mook. 《P' không biết Non đang cảm thấy thế nào, nhưng nếu nong cần người lắng nghe cứ nói với p' nhé! Đừng chịu đựng một mình. Rồi em sẽ tìm được omega của riêng em thôi! Yêu Nong nhiều nhé!》. À thì ra không phải Mook không biết, chỉ là chị ấy không nói, để cậu đỡ ngượng ngùng. Cứ tưởng chỉ một mình mình biết, nhưng vốn dĩ thích một người, làm sao có thể che giấu được? Vậy ra, hẳn Jan cũng biết, cũng cảm nhận được cảm xúc mình dành cho chị ấy; chỉ là chọn cách vờ như không biết, cho mình một cái thang để leo xuống.. chờ ngày mình rút lui thôi. Korapat, thật ngu ngốc nhỉ?

Đầu tháng 10 nhận được thông báo quay trailer demo giới thiệu blacklist, trước cả khi đoàn phim thông báo, Chimon đã kịp khuấy động thính giác của Nanon một phen,

"Ây Non Non, thứ sáu tuần sau quay trailer giới thiệu blacklist rồi đó! Bên đoàn đã gọi cho mày chưa?"

"Chưa, nhưng mà sao mày còn biết sớm hơn cả tao nữa vậy? (Tao nhớ tao là nam chính mà)."

"Tao đang ở công ty nè, đi chung thang máy với p'Dan, p'Dan nói á há há"

"Ờ, nhưng rồi mắc gì mày háo hức ghê vậy? Đóng chung liền tù tì mấy dự án với nhau rồi vẫn còn hào hứng như mới lần đầu vậy hả?"

"Hới, đợt này không phải chỉ có mình mày đâu nhá! Còn có Ohm Pawat Chittsawangdee bạn yêu của tao nữa. Lần đầu tiên cộng tác cùng cả hai bạn yêu của mình thì đương nhiên phấn khích tột độ rồi!"

"Ờ."

"Đừng có mà hờ hững lạnh nhạt như vậy, sau này gặp nó đi rồi mày đừng có quay qua cuồng nó như tao bây giờ nha."

"Ơ, tại sao? Mày cuồng nó thì liên quan gì đến tao? Bạn yêu mặt ngầu của mày tao nhìn thôi đã thấy lạnh gáy rồi á! Đừng nói gì tới làm khùng làm điên như mày với nó. Nhưng mà nhớ không nhầm Ohm Pawat là beta mà, không phải sao?"

"Beta thì sao? Tao nói cho mày biết, dẫu nó là beta nhưng nó mạnh mẽ và kiên cường hơn bất cứ alpha nào mà tao biết; nhẫn nại và dịu dàng hơn bất cứ omega nào mà tao gặp đó.. rồi mày sẽ biết thôi. Đừng có dựa vào ABO mà tùy ý đánh giá một người như vậy nhá!"

"Ờ ờ, mà tao đã nói gì đâu, tao chỉ hỏi vậy thôi mà, chưa kịp đánh giá gì luôn á Mon. Hồi đợt quay Yai & the grandsons cũng có gặp nó vài lần rồi, mà hông có nói chuyện nhiều.."

"Không biết, kiểu gì thì tao cũng sẽ cột hai đứa tụi mày lại với nhau, để đi chơi chung với tao chớ hông gì hết. Mày đừng có ỷ là alpha rồi ăn hiếp bạn yêu của tao ná."

"Oan ức quá Mon đại nhân, con mắt nào của mày thấy tao ăn hiếp Ohm Pawat của mày vậy?"

"Tao không biết, mày không có thì biết đâu sau này mày có, tao cứ là chửi trước chặn đầu vậy đó. Tại nó không có giống như tao - gặp chiêu phản chiêu được, nên trước khi tụi mày thân nhau thì tao bảo kê nó đó, mày ý kiến gì?"

"Không dám ý kiến gì hết Mon đại ca."

"Biết thức thời là tốt đó, vậy thôi nhá, tắt máy nhá! Để tao còn gọi cho Ohm."

Không đợi Nanon trả lời, Chimon nói xong chuyện cần nói thì cúp máy ngon ơ. Bấm gọi cho Pawat..

"Háloo êy Ohm, thứ sáu tuần sau quay trailer demo blacklist rồi đó mày!"

"Ừ."

"Ủa sao nhớ bữa nọ nhận dự án vui lắm mà, sao nay nghe quay cái mày bình thản vậy, bộ bên đoàn gọi cho mày trước rồi hả? Hổng có bất ngờ hả?"

"Không có, mới nghe miệng mày nói thôi á!"

"Ủa, vậy rồi.. bộ hôm nay có gì hông vui hả? Có cần đi ăn kem tâm sự hông?"

"Không có gì đâu, mày đừng có lo như gà mẹ vậy! Tại tao đang hơi đơ nên chưa phản ứng kịp thôi."

"Ờ, cơ mà mày nói ai gà mẹ? Mày mới là gà mẹ, các kiếp trước của mày và cả kiếp sau của mày đều là gà mẹ nhá! Dám nói tao là gà mẹ hả? Chán sống rồi hả?"

"Không, ừ.", lúc này Pawat mới cười được. Chimon thực sự là cục phát năng lượng mà.

"Không cái gì, ừ cái gì? Cái thằng này!"

"Không dám cãi lời mày, mày nói cái gì cũng đúng hết nhá! Làm việc đi nhá!"

"Ơ, sao tự nhiên tao hết cộc ngang vầy nè?! Thôi, tao làm việc đây! Mày liệu hồn đó!"

"Ừ, tao sẽ liệu hồn."

Ngắt máy với Chimon xong, Pawat chợt nghĩ. Định mệnh chắc là đang muốn trêu đùa mình, mất một thời gian để có thể đến gần cậu ấy, mà đến lúc sắp được bước vào cuộc sống của người ấy rồi mình lại muốn quay đầu. Vì gì chứ? Không coi như đây là vì người đó, mà là vì chính bản thân mình.. không vì trốn tránh người đó mà lùi bước, mà phải vì mình để tiến lên. Dẫu sao thì phim vẫn phải diễn, tiền vẫn phải kiếm.. người đó, nếu vận mệnh đã đưa đến rồi thì mình còn chạy đi đâu nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro