Hồi 4: Home (17)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_ Chị Phương? - Tôi ngạc nhiên thốt lên. Từ một góc nhà, một cô gái với thân hình đầy đặn cuốn theo một tấm vải quanh người bước đến. Mỗi bước đi của cô tập tễnh, nom có vẻ vết thương ở chân đã làm cho cô đau đớn không ít.

_ Điện thoại của em. – Chị Phương vừa nói vừa đưa chiếc điện thoại ra trước mặt. Không hiểu sao mà tôi cảm động lắm, chỉ vì một chiếc điện thoại bé nhỏ mà chị lặn lội đến tận đây đưa cho tôi sao... nhưng vượt lên trên tất cả là nỗi lo lắng, sợ hãi trước cái thi thể đang cháy ngùn ngụt kia.

_ Làm thế nào chị đến được đây? – Tôi nhìn chị Phương, không biết phải nói gì cho phù hợp bèn nắm chặt hai tay chị, cố gắng hỏi một câu cho có lệ.

_ Đơn giản mà - Chị chỉ lên bầu trời nơi có mấy con thiên nga đang bay lượn. Chúng nó vẫn tiếp tục cái nghĩ lễ tạm gọi là "điệu múa khải hoàn".

_ Không phải em... - Tôi quay sang nhìn cái xác cháy một lần nữa, rồi quay lại nhìn chị Phương mếu máo như muốn thanh minh không phải bản thân làm ra điều này.

_ Chị hiểu. – Chị Phương gật đầu, chỉ tay lên cho tôi nhìn thấy 4 con thiên nga đang ôm chặt 4 cái máy quay. Các bạn không nghe nhầm đâu, 4 con thiên nga ôm chặt 4 cái máy quay. Một dị tượng mà cả đời này chắc chẳng ai thấy được. Đều là do thành quả huấn luyện của Khôi Nguyên và Hoài Phương ra cả. Ở nước ngoài người ta vẫn thường dùng ngỗng và thiên nga để canh gác những hầm rượu. Trong đó đặc biệt là loài thiên nga, chúng được đánh giá là có khả năng thông minh ngang ngửa loài chó. _ Là do hắn tự giết chết chính mình... - Chị lẩm bẩm.

Một ánh sáng đèn pha chớp tắt hướng về phía hai người. Tôi nheo mắt nhìn lại, đó là một chiếc xe bán tải cỡ vừa, màu xanh lá thuộc dòng xe gầm cao leo núi. Chiếc xe bán tải đi rất nhẹ nhàng, không để lại bất kỳ tiếng động cứ ngỡ như là mấy con cú đêm ẩn mình săn mồi trong bóng tối. Cánh cửa xe nhanh chóng mở ra, bước xuống là 2 người đàn ông trung niên, mặt mày rắn rỏi trông như là đã phải trải qua cái nắng một thời gian dài ở trên núi. Tiếng cửa xe đóng lại cái cộp, 2 người đàn ông giơ tay ra hiệu. Tôi đoán cả hai chắc cũng phải bất ngờ lắm với cảnh tượng đang diễn ra trước mặt. Hai thi thể chết cháy, một người, một thiên nga, và bên trên bầu trời là một vòng tròn thiên nga lúc to, lúc nhỏ.

"Có người đến". – Màn hình chị Phương sáng lên kèm theo đó là một tấm hình cậu nhóc tầm 14 – 15 tuổi, với dáng người cao khểu. Dù dáng chụp chạy có hơi mờ nhạt nhưng cái tóc để đầu ba phân, mặc áo dài và khuyên tai bạc cứ lấp la lấp lánh kia thì chị đã nhận ra ngay không thể là ai khác. Chị mỉm cười nhẹ rồi bảo. _ Em ở lại cẩn thận, có người đến đón em đấy. – Thằng nhóc với chị đã gặp nhau một lần ở nhà hát Xanh. Lúc đó nó còn xin chị ăn beefsteak nữa. Chị thở dài một cách nhe nhõm, hai lồng ngực thả lỏng xuống, như vậy thì chị yên tâm rồi.

"Không cần vội, chờ họ đi rồi chúng ta dọn dẹp". Chị Phương nhắn tin chậm, nhìn theo chữ cái chị nhấn tôi có thể đại khái đoán ra được nội dung tin nhắn là gì. Chị nhìn quanh khu nhà một lượt, vỗ vai tôi mấy cái rồi nhanh chóng lẩn khuất vào bóng tối. Loắng một cái Hoài Phương và chiếc xe bán tải đã hòa mình vào trong khu rừng mà không một tiếng động hay một chút giấu vết. Thực tế là họ chẳng đi đâu xa cả, chỉ là nép vào một góc. Cả ba ngồi trên xe, chiếc xe được phủ một tấm bạt lớn có trùng màu với bầu trời đêm và cây cối nên khó phát hiện ra. Đúng là tổ chức săn bắt trái phép có khác, làm việc gì liên quan đến rừng núi là đều thoăn thoắt, chuyên nghiệp như mấy con khỉ chuyền từ cành này sang cành kia như bản năng vốn có.

Tầm khoảng 4 phút sau có một thằng nhóc tóc để đầu đinh ba phân với đeo khuyên tai bạc xuất hiện thật. Chị Phương dặn chuyện tôi gặp chị ở đây, và chuyện cả ba đã từng làm tình điên cuồng tuyệt đối là bí mật. Dù có chết cũng phải đem bí mật đó xuống mồ. Tôi gật đầu đồng ý. Tôi cũng không muốn bản thân bị người khác biết được chuyện xấu hổ này của mình. Đầu óc mơ hồ, vân không rõ tại sao Khôi Nguyên lại chết cháy "là hắn ta tự hại chết chính mình", lời chị Phương vang dội trong tâm trí, "em không phải lo mọi chuyện ở đây cứ để chị dọn dẹp". Cả người tôi nhũn đi, hai mắt thiếp dần vì buồn ngủ.

_ Đạt... cứu anh với.

Tôi thiếp dần trong vòng tay Thành Đạt. Thằng nhóc phủ lên người tôi tấm vải mà nó hay mặc cùng bộ đồ, cõng tôi đi một vòng quanh cái xác bốc cháy, xem tình hình có cứu được người kia không. Nhìn cảnh tượng trước mặt chắc thằng nhóc nhỏ tuổi cũng sốc lắm, đặc biệt với người đi theo đạo từ nhỏ như nó. Trên đường về nó vừa đi vừa tặc lưỡi. Trong đầu biết bao nhiêu là cảm xúc đan xen khó tả. "Anh Đức đã giết người đó sao, nhưng tại sao anh phải làm như thế, tại sao anh lại chọn cách tàn nhẫn như vậy... không... không phải, anh Đức mà mình biết sẽ không bao giờ làm như thế". Chỉ mới gặp nhau có 2 lần mà Đạt chắc nịch những lời mình nghĩ là đúng, cũng chỉ bởi 1 chữ "YÊU".

---

Trong lúc Thành Đạt cõng tôi về nhà, cái xác của Khôi Nguyên đã được dọn dẹp sạch. Một màn biểu diễn hết sức mãnh liệt lại không được ghi vào trong sử sách. Cái kết này còn đắng hơn gấp bội lần khi mà người khát khao được nổi tiếng lại biến mất, chết dần, chết mòn mà không ai hay biết... Kể ra cũng tội, Khôi Nguyên thiếu vắng tình yêu thương cha mẹ từ nhỏ, được một bà lão lao công nhận về nuôi. Ngày ngày bà đến dọn dẹp cho nhà hát Trà, Khôi Nguyên lẽo đẽo theo sau, rồi được các thầy cô trong đó phát hiện ra tiềm năng dạy dỗ, trở thành một người xuất sắc vậy mà bây giờ... lại trở thành con người như vậy, số phận quá ư tàn nhẫn với một con người.

Sau một lúc, resort lại trở về với hiện trạng vốn có. Những ánh đèn trên cao tắt ngúm, nhường chỗ cho ánh bình minh đang dần ló rạng phía đằng xa chân trời. Chiếc xe tải 4 người lặng lẽ di chuyển, không ai nói với ai lời nào, phải đến khi bóng hình của nó khuất hẳn sau những tán cây thì mấy con chim thiên nga mới chịu tản đi. Và đến khi Thành Đạt trở lại thì nơi này đã không còn một dấu vết.

À, lũ thợ săn kia chính là mấy người mà đã từng bị Khôi Nguyên dàn cảnh nhốt vào tù lúc trước. Họ cũng chẳng phải dạng người tốt đẹp gì, nhưng khi nhìn thấy hai thi thể bị cháy, một người đàn ông cỡ 24 - 25 tuổi và một con thiên nga. Cả hai đều cháy đen và lộ bộ xương trắng hếu thì trong lòng cũng trào dâng một cảm giác thương xót. Tôi nghe bảo sau này hai tên thợ săn đã đi theo Hoài Phương để trở thành trợ lý cho cô ấy.

Còn về phía Đạt, đúng như nhóc kể lại, đến khi nó trở lại thì nơi này được dọn dẹp sạch sẽ, chẳng còn một dấu tích. Cứ như tất cả những gì xảy ra đêm hôm qua đều không phải là sự thật.

P/s: Flash back để giải quyết những chiếc hố do chính mình tạo nên. Tôi cũng không tin là có rất nhiều sự màu nhiệm diễn ra như vậy, nhưng đúng là có những chuyện, mình không thấy không có nghĩa là nó không tồn tại. Gieo nhân nào thì gặp quả nấy là chuyện bình thường.

---

"Cho em được theo anh trở về nhé, em phải thấy anh bước vào tới nhà thì em mới yên tâm". Đó là lời khẩn cầu tha thiết của Thành Đạt trước khi rời xa tôi (có thể là mãi mãi). Phải nghe nó hứa hẹn nhiều lắm tôi mới chịu đồng ý.

Trên đường đi xe về, 2 đứa kể cho nhau nghe rất nhiều chuyện. Tôi được biết từ lúc Đạt sinh ra mẹ của nó đã bán nó vào trong chùa và không muốn mua chuộc lại. Nghe một ông thầy bói nào đó nói thằng Đạt có căn nên bắt buộc phải tu luyện, nếu không sẽ bị ma nhập xác, quỷ dẫn đường. Vì thương nó quá nên mẹ nó không còn cách nào khác, đoạn nếu sau này cơ duyên tới, nó có thể tự bảo vệ cho mình thì dừng lại việc tu tập cũng được.

Ngày còn nhỏ thì thằng Đạt không chịu tin đâu, nhưng theo thời gian thì nó cảm nhận mình có căn thật. Nó có khả năng nhìn thấy những điều mà người thường không nhìn thấy. Điều này chắc tôi chẳng cần phải chứng minh bởi vì tất cả đã được chứng kiến tại hồi quyết chiến âm dương rồi.

_ Tao không phải người tốt đâu nên mày đừng thích tao. Tao nói thật đấy. Mày phải chuyên tâm tu tập trước, đừng để bản thân dính vào chuyện yêu đương quá sớm.

Nghe tôi nói mà thằng Đạt cười khành khạch. _ Anh nói chuyện cứ như ông cụ non ấy. Anh cũng yêu đương ngay khi học cấp 3 còn gì, mà còn dám nói em.

_ Thì chính bởi vì tao trải qua rồi nên tao mới cảnh báo cho mày chứ. Người thật việc thật. – Tôi nhìn nó với hàm ý, cái này không có giỡn được đâu.

_ Anh này... - Đạt ngập ngừng, mỗi lần nó ngập ngừng là tôi lại càng chú ý hơn vào hàm răng của nó. Hàm răng rồng đều và uy dũng. _ Dù anh có không phải người tốt thì em cũng thích anh, em thích anh lắm lắm, và em cũng biết thâm tâm anh không phải người xấu.

_ Xì... mày tiếp xúc được với tao bao nhiêu lần mà mày dám nói vậy. - "Nhù nhanh nhông nhải nhười nhốt nhưng nhem nhẫn nhích nhanh nhắm nhắm". Tôi lặp lại câu nói của nó trong đầu, lòng không ngừng cảm thán.

_ Không nhiều... - Đạt ậm ừ đáp lời.

_ Biết không nhiều thì tốt. Đừng có ảo ma theo mấy cuốn truyện ngôn tình trên mạng rồi nghĩ tình yêu đơn giản dùm tao. -  Tôi mặt lạnh như tiền, đáp trả nó bằng nụ cười méo xệch.

_ Ngôn tình? – Đạt hỏi lại. Tôi quên mất nó theo đạo từ nhỏ chắc mấy cuốn tiểu thuyết kiểu này chưa từng đọc qua bao giờ.

_ Mày không cần phải biết, và phải luôn nhớ rằng tình yêu không đơn giản như mày nghĩ, và tao cũng xin nhắc lại luôn cho mày nhớ, tao là một đứa cực kỳ xấu xa, lặng loạn và chắc chắn sẽ là một tấm gương không tốt để noi theo.

_ Anh giải thích nhiều như vậy làm gì... hay là... - "Hay là anh thích em thật".

_ Xì... - Tôi thở dài, không đáp lại nữa. Ngập ngừng thêm một lúc thằng Đạt lại tiếp tục mở lời.

_ Nếu mà anh lo lắng về chuyện em nhìn thấy anh làm tình, thì em không để ý đâu.

Hai anh mắt tôi nhìn xa xăm. Thằng Đạt đã biết tôi làm tình được bao nhiêu lần rồi nhỉ. Hình như là một lần ở hồi "quyết chiến âm dương", nhưng lúc đó là cả 3 đã làm tình xong hết, chỉ có mỗi tôi là trần chuồng bị treo trên giàn thì phải. Tôi thở dài lần thứ en nờ trong ngày, hiểu ý thằng Đạt muốn nói là gì chứ. Hiểu hết nhưng không muốn đáp lại, thắng nhóc đó chưa biết hết về bản thân mình nên mới dám nói vậy. Chứ để nó biết hết có khi lại còn quay ra ghê tởm mình đấy chứ. Chuyên xe khách hôm nay không đông lắm, chắc là do mọi người vẫn còn bận đi chơi Tết.

Khắp một dọc đường đi, rừng núi trùng điệp, hai bên đường có mấy loại hoa màu trắng, điểm xuyết bên trong là một màu hồng nhạt, chim chóc reo ca, cái gì cũng vui, cái gì cũng đẹp chỉ có lòng người là nặng trĩu. Tôi đã THAY ĐỔI thật rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro