Tập 23:Không muốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trần Quân thức dậy hai mắt mơ màng, thì cậu đã thấy cổ họng bị một bàn tay bao lấy. Nó vuốt ve quanh cổ cậu, va chạm vào nơi yếu nhất là động mạch chủ ở cổ mãi như thế.

Động tác không nặng không nhẹ, tuy nhiên lực trên bàn tay này khiến cậu cảm nhận rằng. Chỉ cần hắn muốn, bàn tay này sẽ đưa cuộc đời cậu sẽ đi đến điểm kết thúc, một cách nhanh chóng nhất. Trần Quân sợ hãi, cậu ngẩng mặt nhìn thấy gương mặt không cảm xúc của Trịnh Dục. Lần đầu tiên, Trần quân có thể khẳng định đây là Trịnh Dục, chỉ có Trịnh Dục mới có khí chất âm tàn như đêm đen khiến người ta không rét mà run như thế. Hơn nữa loại khí chất này ngày một tăng thêm.

Chỉ cần hắn đứng đó không nói, thì vẫn mang một luồn uy áp khiến ngưòi ta nghẹt thở. Đôi mắt pha lê tím đẹp đẽ như có thể nhìn sâu linh hồn con người, với hơi thở phà vào cần cổ, hắn khẽ cười khiến người cứng đơ. Dường như, đây là một con dã thú đang liếm láp con một của mình một cách vô cùng thưởng thức.

Khiến con mồi rùng mình, chỉ có thể nằm im cho dã thú chống chế, Trần Quân cũng thế, khi hắn nắm lấy cổ cậu, triền miên với cơ thể cậu, cậu không thể thốt thành lời. Chỉ có thể dùng im lặng và phục tùng tuyệt đối.

Không hiểu sao cậu vô thức cảm thấy khổ sở.

Một loại bản năng nói cho cậu biết, một chút lương tâm, một chút hy vọng của Trịnh Dục dành cho cậu hoàn toàn biến mất rồi. Điều  đó chứng minh được khi khi cậu nhìn vào hốc mắt sâu hoắm của hắn, bấy giờ trong nó, chỉ có tham lam, độc chiếm, và dục vọng là tuyệt đối chiếm đoạt.

Chiếm đoạt cơ thể cậu, huấn luyện cơ thể cậu, khiến lí trí của cậu trôi mất, và chỉ có thể nằm rạp bên cạnh hắn như một con thú cưng. Không hiểu sao Trần Quân đọc được điều đó từ trong hốc mắt không cảm xúc của Trịnh Dục.

Sự khiếp đảm hoảng hốt lan rộng toàn thân. A, Trần quân lùi người lại, lại phát hiện mình đã vốn ở góc tường.

Lúc này bàn tay lạnh lẽo nhấn cố định cằm cậu, khiến cậu mặt đối mặt mắt đối mắt với hắn, Trịnh Dục nhìn, hắn nhìn Trần Quân khẽ cười, nụ cười ngã ngớn lại khiến linh hồn người rung động, tầm mắt hắn dời xuống, ngón tay hắn du tẩu đến từng dấu vết mà Trần việt lưu lại, đó là những dấu vết hồng hào, không rõ rệt chỉ là loại cắn như tình thú.

Nhưng Trịnh Dục hạ miệng xuống, đôi môi đỏ của hắn không do dự cắn phập một cái. Máu lập tức trào ra và lan tỏa trong khoang miệng. Vị máu ngọt ngào mặn mặn lưu luyến ở đầu lưỡi.

"AAAAA" Trần quân nhảy đành đạch như một con cá trên thớt, bị Trịnh dục đơn giản một tay giữ lại.

"Ngoan nào"

Hắn liếm khóe máu bên miệng, cảm nhận mùi máu kỹ hơn.. Thật ngon.. thật gây nghiện, háo ra máu của em là thế này. Đôi mắt của Trịnh Dục càng tối sầm lại. Hắn lại hạ miệng.

"Đau..." Tiếng la thê lương của Trần Quân lúc này không hề truyền tới tai của hắn nữa. Hắn muốn cắn từng chút một, như một con dã thú chậm rãi thưởng thức con cừu nhỏ bé của mình. Từng nơi hắn hạ miệng xuống là một miếng thịt đứt ra, Trần quân nước mắt đầy mặt nỗi đau không thể tả, cậu lại không thể giãy dụa, hắn lại làm vô cùng chậm rãi.

Từng miếng thịt vơi đi trong mắt của mìn là đau đến mức nào, Trần Quân chín là đau tới không nói được, cũng đau đến ngất đi, song cũng chính vì đau mà tỉnh lại.

Đau... đau lắm... cậu cứ nói như vậy..

Đây không phải là tình dục, đây thuần túy là một bữa ăn, là thợ săn thưởng thức con cừu non mà chính hắn đã xem như sủng vật mà nuôi dưỡng. Trong bóng đêm mập mờ ánh trăng, khóe môi nhễ nhãi máu của hắn khiến hắn càng thêm ma mị.

Trịnh Dục như một tên yêu nghiệt, hai mắt hắn mê li, đêm đen như thể thuần phục dưới chân hắn, còn máu... như thể vốn là hắn thức ăn.

Hắn mặc một bộ đồ đen, như một tên thợ săn, như một con ác quỷ sau bữa ăn, động tác của hắn vô cùng trần tục yêu mị mà không lời nào trên thế gian diễn tả cái đẹp của hắn.

Ngón tay của hắn, liếm máu trên tay, rồi hắn liếm lên đầu ngón tay. Nhấm nháp cơ thể còn vươn máu của cậu. Hắn liếm cả đầu gót chân.

Những thanh âm chụt chụt của một người thợ săn, ăn sạch sẽ đến phút cuối cùng.

"Sẽ... chết" Trần quân nức nở. Chỉ nghe thanh âm đó nói một giọng khẳng định.

"Em sẽ không chết... Tôi biết rõ điểm yếu của em... nô lệ nhỏ của tôi"

Và cứ thế hắn rời đi.

Con cừu bé bỏng, nằm thoi thóp trên giường hơi thở vô cùng yếu ớt, nhưng lại chưa tắt thở. Cậu giãy giựa sự sống, trong mắt là đau đớn tuyệt vọng. Cậu mở to mắt khi nhìn cánh cửa kia đóng sầm lại rời đi một cách do dự.

Cậu kêu cứu, Cậu khàn giọng kêu muốn sống. Máu nó cứ chảy xuống sàn thắm nhuộm đỏ lông dê. Trần quân, Nước mắt rơi tóc tách.

Chưa bao giờ cảm thấy cái chết đến gần như vậy...

Vậy vì sao cậu lại khát cầu sống như vậy đây?

Trần quân tự cười.

Có lẽ vì... Cậu chưa trả nợ đủ.

====

Thiếu niên non nớt cả người đầy vết thương khuôn mặt trắng nõn nổi lên những vết ửng hồng khả nghi. Hơi thở cậu nặng nềm luôn truyền ra những tiếng thở dốc vô cùng mờ ám. Đôi bàn tay ốm yếu yếu ớt ôm lấy chính bản thân mình, che đi những bộ phận trọng yếu. Che đi, để kiếm một chút cảm giác an toàn.

Trên người cậu thì có những vết thịt nát lở loét, tuy đã được băng bó nhưng vì hành động của cậu mà vết thương lại lỡ ra. Cậu đau đớn lại không dám kêu lớn nhìn người trước mắt, thế nhưng hắn vẫn đặt chân lên con người đã yếu ớt ấy, đôi mắt từ trên nhìn xuống. Không cảm xúc tựa như Hắn bây giờ chỉ đơn giản như đang coi một bộ phim, như coi cảnh một cừu nhỏ quằn quại thoi thóp mà nổi lên hứng thú. Khóe môi gợn cười. Từ đầu đến cuối không nói gì. Nhưng cậu biết... hắn đang chờ... chờ cậu càu xin.

Trần Quân ủy khuất tới nỗi cắn môi bật máu, nhưng, trong lòng đồng thời dâng lên tận cùng sợ hãi. Lúc nào cũng vậy ngay khi cậu còn một hơi cuối cùng, hắn lập tức vươn tay cứu lấy cậu, cứu cậu khỏi diêm vương. Như thể hắn hiểu rõ từng hơi thở của cậu, hắn biết giới hạn của cậu ở đâu, hiểu cậu tới từng chi tiết, nắm giữ cậu trong lòng bàn tay, nắm cả sự sống chết của cậu, như thế thật sự quá đáng sợ, Một con người làm sao có thể tự tin nắm giữ tính mạng của người khác đến chi li như thế?

Hơn nữa, từ khi ngày đó trải qua, muốn ở lại căn nhà này, Trần Quân đều phải trải qua một kì huấn luyện, mỗi buổi sáng, cậu phải uống một viên thuốc nhộng để điều giáo, sáng một lần trưa một lần.

Trong thành phần thuốc, có xuân dược, có cả hệ bài tiết. Đó là cảm giác vô cùng đau đớn, trước ngưỡng vực tự trọng, sắc tình,và với việc cậu phải lặp lại một quá khứ như một đứa trẻ không khống chế được nước tiểu, như một thằng hề quỳ lạy liếm chânh ắn cầu thương cảm. Đó... đều là ác mộng

Cậu cười giễu. Cậu muốn trả nợ, nhưng nếu có thể... nếu được lựa chọn... cậu không muốn bị nhục nhã nữa.

Cho nên cậu vẫn cắn răng chịu đựng. Trong bóng tối cậu ôm lấy chính mình nằm quằn quại dưới sàn lạnh, thay cho lông dê êm ái, cậu quằn quại làm toét cả vết thương ra để đau đớn có thể làm cậu tỉnh táo.

Trong bóng tối càng trở nên nhỏ gọn thê lương. Nhưng Thời gian trôi qua càng lâu, sự đau đớn đó, thấm cả vào ruột gan, bóng tối làm cậu sợ hãi, tinh thần trên đà nứt vỡ. Tình dục cũng không theo đó mà vơi theo mà còn mãnh liệt khiến cậu không kiềm chế được. Cậu cố gắng kiềm nén tới bật mái, sắc mặt tái nhợt. Vẫn không kìm được tiếng rên rỉ:

"Ưm"

Lúc này, Thì ánh sáng mở toàn ra, ánh đèn chiếu khắp nơi, chiếu sáng cả cơ thể đã nhầy nhụa nhơ nhớp mà cậu đã cố gắng che giấu. Nó phơi bày tất cả. Đừng nhìn... đừng tới đây! Trần quân nội tâm gào théo.

Trịnh Dục không để ý tới cậu nghĩ gì, bước chân vẫn chậm rãi đi tới. Tiếng cộp cộp của giày da, từng bước chân đã hiện lên sự cao quý của hắn.

Trên người hắn vẫn là cái khí chất thâm trầm khiến người ta sợ hãi đấy.

Hắn tiến tới và ngồi trên ghế sopha. Chỉ thế.

Rồi hắn quan sát cậu. Khiến rất nhiều, rất nhiều câu hỏi ập tới nhưng cùng lúc đó rất nhiều câu hỏi bay đi theo lí trí.

Trong lúc thất thần cậu nhìn hắn như đã mở một con đường tình dục xông lên não.

"A~"

Trần quân xấu hổ vì chính thanh âm  chính mình. cậu mở đôi mắt to tròn nhìn hắn, nhìn đến rất lâu. Cậu muốn dời sự chú ý của mình đi khỏi sự xấu hổ và cả... sự tra tấn tình dục này.

Lúc này cậu nghe hắn nói thanh âm rấy nhẹ rất mỏng, nhưng vì nhìn chằm chằm cậu vẫn đoán được khẩu âm của hắn.Hắn đang hỏi:

" lì lợm phải không? Tôi xem em có thể lì lợm đến mức nào"

Trần Quân không hiểu ra sao cả, lúc hồi thần lại cậu đã bị hai vệ sĩ kẹp hai bên, còn chính hắn lại đưa trước miệng cậu là viên thuốc con nhọng đây hình dáng khiến cả đời không thể quên.

Là viên điều giáo!

Không!

Không!

Thuốc vẫn chưa tiêu sẽ quá liều. Nước mắt cậu chảy ra.

Cậu giãy dụa kịch liệt nhưng mặc cho sự giãy dụa đó của cậu, khớp hàm vẫn bị mạnh bạo mở ra, nước miếng rơi nhễ nhại găng tay, người kia hình như khinh bỉ. Thuốc vừa vào lưỡi đã tan ngấm thẳng xuống bụng.

Aaa...

Khó chịu...

Ư ư...

Với một thiếu niên vừa mới trưởng thành thì như vậy là xung kích quá lớn. Cả cơ thể bừng bừng nóng ran, xung quanh như bị kiến bò, Trần Quân ngay cả đứng xều đứng không nổi ngã oạch ra đất.

Nước mắt trở nên mờ nhòe...

"Cầu xin ta..."

cầu xin.?

ĐÚNG vậy, chỉ cần cầu xin là cậu có thể thoát khỏi ác mộng này. có thể tạm thời được giải thoát. Dù sao... Cậu đau lắm... cậu nóng lắm...

Ngứa bên trong ngứa.

A... ha.. muốn

Cậu muốn thứ đó gãi ngứa cho cậu, cậu muốn..

Đúng vậy, không phải cậu tới để trả nợ ư? Như vậy cậu chống cự vì điều gì? Vì sao lại phải chống cự.

Cả lí trí và bản năng đều khuyên cậu, nghe lời đi.

Thuần phục đi.Cũng không phải cậu chưa nếm trải cảm giác đê mê đó.

Nhưng, khi cậu chậm dần bò tới, tới bên cạnh trịnh Dục, nhìn lên mặt Trịnh Dục.

Lời nói thốt ra lại là tiếng nức nở:

Không... không muốn

===

Công, thụ: Bà tác đâu?

Tác: Tác giả là ai tui không biết

Công, thu: phang dép chọi

===

Cầu like, cầu cmt, cầu bao nuôi, tui không muốn phấn đầu nữa hahaha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro