Tập 4: Điều giáo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tập 4: Điều giáo


Trần Việt nghe Trần Quân gọi anh hai đến phát phiền, hắn không phải anh hai của cậu ta, ít nhất hiện giờ đã không phải, hắn chẳng qua là thích thú với cơ thể xinh đẹp mỹ lệ của cậu, mê luyến cậu sau dục vọng đêm đó.

Cho nên... hắn không phải... không phải cái gì anh hai, mà cậu cũng không xứng, chẳng qua là một đứa con rơi, một thằng khốn nạn lấy đi trái tim của ba hắn mà sống tạm bợ mà thôi.

Không có hắn cậu chẳng là cái đinh gì cả, giờ cậu nên nhận rõ thân phận của mình.

Trần quân có thể cảm thấy tầm mắt nhàn nhạt của Trần việt mang một ý tứ đáng sợ, nhưng cậu không biết nó là gì, cậu theo bản năng rụt rụt cơ thể, nắm chặt áo người kia.

Trong thâm tâm cậu đầy mâu thuẫn, cậu sợ Trần Việt, nhưng Trần Việt lại là chỗ dựa duy nhất của cậu. Áo sơ mi của Trần Việt bị cậu bám lấy mà nhàu nát. Trần Việt  khó chịu hắn khẽ nói:"Buông tay"

Trần Việt ngữ khí đạm bạc, tựa như không hề tức giận, lại làm Trần quân hoảng tới mức vội buông tay ra. Trần Việt thấy cậu ngoan ngoãn thì cảm giác phiền chán cũng giảm đi chút đỉnh.

Hắn bưng Trần Quân vào phòng, bắt đầu ra lệnh cho Trần quân.

"Em không phải nói nghe lời tôi sao? Giờ tự cởi đồ ra đi"

Trần quân bỗng chốc cả người căng thẳng, khuôn mặt cậu cứng đờ.

"Anh... anh không phải anh trai em sao? Chúng ta, có thể không làm không, trừ việc này ra việc gì anh kêu em cũng làm"

Trần quân cố gắng không khóc nhưng tay đã cấu vào da thịt, cậu biét khóc chỉ là Trần Việt phiền chán. Trần Việt cười như không cười, híp mắt nhìn trần Quân không nói một lời, nhìn một hồi lâu lại nhìn ra cửa sổ dưới đó bọn du côn vẫn ngồi đó hút thuốc.

Ý tứ rất rõ ràng.

"Anh hai... anh hai... em chỉ muốn anh làm anh hai em thôi"

Trần Quân giọng nói dần trở nên nghèn nghẹn dưới ánh mắt lạnh lùng của Trần việt cậu muốn sụp đổ lần nữa. Nhưng lúc này Trần Việt lại nói một câu cứu rỗi cậu:

"Ngoan, để anh làm, anh vẫn sẽ thương em"

Trần Việt biết mình phải từ từ, hắn cũng biết rào cản tâm lí lớn nhất của trần quân là cậu coi hắn là anh hai, mà với cậu thì không có anh hai nào làm như vậy cả.

Như vậy, hắn nhân nhượng một bước, nói cho cậu, dù hắn có làm việc gì thì sau đó hắn vẫn là anh hai của cậu. Làm cậu cảm động. Còn tới thời điểm hắn chán rồi, thì lúc đó nói cho cậu sự thực phũ phàng cũng được.

Trần Việt suy tính ác độc trên khuôn mặt lại có sự dịu dàng.

"Thật... thật sao? Em vẫn là em của anh... anh... anh sẽ không vứt bỏ em?"

Trần Quân chần chừ hỏi, trong lòng đã tự thôi miên mình.

"Đúng vậy, chỉ cần em ngoan ngoãn, việc gì cũng nghe lời tôi, tôi sẽ chiều chuộng em như trước, nhưng nếu lại giống hôm nay, lại từ chối tôi, tôi sẽ quăng em ra đường, nói với thiên hạ rằng Trần nhị thiếu không phải là thiếu gia nhà họ Trần, lúc đó kẻ thù của em sẽ tới tìm em"

Trần Việt dùng giọng mềm mỏng, giọng nói của hắn trầm ấm lại khàn khàn như có ma lực gì đó khiến người ta mù quáng tin tưởng.

"Cho nên em phải tuân lệnh tôi, em hiểu không"

Trần Việt vuốt vuốt tóc Trần quân, xoa đầu cậu nhìn cậu như một con mèo nhỏ.

"... Vâng... vâng... em... hiểu mà... anh hai" 

Trần Quân mím môi, cúi đầu, hai mắt rưng rưng.

Chỉ là... cậu hiểu đây là sai trái, nhưng chỉ cần anh hai vẫn thừa nhận là anh hai, thì cậu sẽ nghe lời. Anh hai là người thân, là nơi duy nhất cậu tựa vào.

Dẫu anh hai không giống như trước nữa, nhưng anh hai vẫn là anh hai. Chỉ cần... cậu... ngoan ngoãn nghe lời... anh hai sẽ trở về như trước.

"Cởi ra"

Trần Việt lại một lần nữa ra lệnh, Trần quân vốn sợ hãi vứt bỏ nay lại bị cảnh cáo một lần, càng thêm không dám cãi lời, cậu cắn bờ môi màu hồng phấn, lông mi run rẩy, bàn tay chậm chạp nhút nhát sờ lên những chiếc nút.

Cái áo sơ mi trắng bị cởi xuống, rớt xuống dưới chân cậu, làm làn da lõa lồ trước không khí trước ánh mắt chằm chằm của anh hai làm cậu không tự nhiên, khuôn mặt ửng đỏ.

"Cởi tiếp"

Trần Việt giọng hơi nhuốm phần dục vọng, Trần Quân nhắm mắt lại, cậu thấy thứ mình cởi không phải là quần áo mà là tự tôn, cậu chạm xuống quần, kéo nó xuống.

Cả thân thể chỉ còn cái quần lót trắng, cậu hơi ngẩng mặt lên lại nhìn thấy khuôn mặt bất mãn của Trần việt. Cậu biết, cậu phải cởi hết... Cậu biết... cậu không nên thách thức giới hạn anh hai.

Trần Quân nuốt đi ủy khuất chính mình, nghẹn nghẹn mà cởi đi lớp quần lót che thân cuối cùng của cơ thể. Trần Việt nhìn Trần Quân, xinh đẹp mỹ lệ thon gầy nơi có thịt nên có nơi nên gầy thì gầy. 

Vòng eo thanh mãnh uyển chuyển như liễu, làn da trắng nón mềm mại như mỡ đông, khuôn mặt thập phần kiêu ngạo nay cúi xuống khuất phục như một con mèo bị bẻ móng.

Đặc biệt là những vết xanh tím nổi bật, cùng bờ mông cong mẩy, khiến thanh âm Trần quân trở nên trầm đục. Đóa hoa mỹ lệ non nớt như chờ người tới chà đạp.

Hầu kết Trần việt lên xuống liên tục, thanh giọng cũng trở nên ồ ồ đầy dục vọng.

"Lại đây"

Trần Quân cúi đầu, đi tới trước mặt Trần việt, cậu như cũ mím môi, bỗng dưng trời đất chao đảo.Hắn đè cậu xuống giường nằm ở trên cậu, ngay khi đôi môi lạnh nhạt của Trần việt phủ xuống, khuôn mặt cậu theo bản năng toát ra giãy dụa thần sắc.

Cậu nức nở gọi:

"Anh,... anh... anh hai"

Nhưng đổi lại là cú thúc mạnh đầy đau đớn, giọng của Trần Việt đầy bất mãn:

"Trên giường tôi không muốn nghe cậu gọi anh hai, gọi chủ nhân, hiểu chưa?"

Giọng nói rù quyến dịu dàng nhưng trong đó sự thô bạo cùng cao ngạo không cho phép từ chối. Trần quân thống khổ chớp mắt, cậu cực kì bài xích danh xưng này, cậu cảm thấy như vậy sẽ khiến từ anh hai của cậu trở nên xa xôi... cậu sợ cậu sẽ mất anh hai.

"Nghe lời, nếu không nghe ngay cả xuống giường tư cách gọi cậu cũng không còn"

Trần Quân câm lặng, bao nhiêu sợ hãi đổ dồn lên đầu, tựa như sự đau đớn dưới hạ thân không còn. Cậu rốt cuộc không kháng cự nữa. Giọng nhỏ như cơn gió, khe khẽ:

"Chủ nhân"

Lúc này, không nỗi đau nào bằng nỗi đau này. Trần Việt hài lòng. Đối với cậu động tác dịu dàng hơn một chút xíu. Trần Việt hôm nay quyết định, hoàn toàn đút lút cán.

Hắn nhìn phân nửa cây phân thân đã nhồi đầy thiếu niên khẽ cười, thiếu niên còn quá nhỏ quá chặt, dù là lần thứ hai xâm nhập vào vẫn có máu chảy ra.

Nhưng, thế thì sao? Đây cũng không sớm thì muộn, hắn sẽ không vì một món đồ chơi mà chờ thêm hai năm. Hắn kéo chân thiếu niên cố gắng đẩy mạnh vào hơn.

Thiếu niên giãy giụa gào khóc:

"Đau... đau quá, anh... chủ nhân.."

Trần việt nghe tiếng kêu xé lòng thì cảm thương một chút, trong chốc lát mắt lại hóa băng lặng kéo lại chân của thiếu niên đang cố chạy trốn trở về.

Đâm càng sâu, thiếu niên hức hức, nước mắt rưng rức đầy mặt.

"Đau... đau.. hức... hức...chủ nhân tha ta đi mà"

Ngay từ lần đầu tiên cũng không sâu đến mức này, Trần quân cảm thấy thứ to lớn phái dưới có thể đem bụng cậu đâm xuyên. Sự khủng hoảng khó tả này cứ ào ào dâng lên đầu.

"Phục vụ ta, dù chết em cũng phải phục vụ ta"

Trần Việt khe khẽ nói, giọng nói của hắn như ác quỷ quấn quýt lấy tâm trí non nớt như đứa trẻ của Trần quân. Đầy quyền lực.

"Vâng..."

Trần Việt một lần đút vào lại một lần đút ra, hoàn toàn không quan tâm giữa thân thiếu niên đã có máu chảy, cũng không quan tâm thiếu niên tự tổn thương mình để giảm đi đau đớn, càng không quan tâm thiếu niên ngây ngô vì bảo về hình tượng anh hai mà tự thôi miên rằng... đợi khi anh hai hết giận liền trở lại như cũ... mình chỉ cần ngoan.

Cho nên, thiếu niên dù đau đớn, cũng không dám bám lấy trần việt, cào lưng Trần Việt vì sợ hắn giận, cậu chỉ có thể nắm vai của mình như một cơ chế tự bảo vệ. Sự đau đớn của cậu, tới mức cuối cùng... ngay cả âm thanh cũng không phát ra, chỉ có thể khóc không thành tiếng.

Cậu không hề biết ác mộng chỉ mới bắt đầu. Một ác mông ép cậu trưởng thành rơi vào vực sâu không đáy. Khi lần nữa tỉnh dậy cậu nhìn thấy Trần việt rửa lau cho mình, cậu cảm thấy ấm áp, lại không ngờ Trần việt mang tới lại là một thứ đồ chơi.

"Của cậu quá nhỏ, của tôi quá to, cậu nên tập quen thuộc"

Dứt lời cũng không chờ cậu chấp nhận liền đem thứ to lớn dữ tợn đó vào trong động huyệt của cậu. Cậu "A" đau đớn một tiếng, giật mình nhảy lên như một con cá trạch, lại bị trần việt kẹp lại, không chớp mắt đưa thứ đó vào sâu. Thứ bên trong rung động kịch liệt.

"Tôi chỉ muốn tốt cho cậu" trần việt mặt không đổi sắc nói.

"Anh hai... em không muốn..."

"Tôi không muốn nghe từ không của cậu một lần nữa, nếu tôi còn nghe tôi sẽ trừng phạt"

Trần việt lạnh giọng gắt, Trần Quân mím môi không dám nói gì, cậu nằm trên giường tùy Trần Việt bày bố. Thứ bên trong khiến cậu thật khó chịu...

"Rồi đi xuống dưới lầu ăn cơm"

Với bộ dạng này sao? trần quân vừa muốn lên tiếng phản đối lại thấy Trần Việt khẽ cười dịu dàng nhìn cậu. Không hiểu sao cả da gà nổi lên cậu lập tức không dám lên tiếng.

"Ngoan, không phải chỉ ngày hôm nay, mà những ngày sau ở trong nhà không có lệnh của tôi, em không cần mặc đồ"

Trần quân khiếp sợ, giọng nhỏ như không khí

"Vì sao?"

Trần việt không đáp lại, mặc kệ cậu bung cậu xuống dưới, cho cậu ăn uống, thứ bên trong vẫn ở bên trong rung lắc dữ dội.

Nhưng trần Quân ngay cả rên rỉ cũng không dám, cậu cảm thấy những người hầu đang nhìn cậu.Trần quân cố gắng nín nhịn, mà lại không biết trong khoảng thời gian cậu âmts tập trung đó Thì trần việt nói một câu vu vơ

"Cậu không xứng"...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro