Chương III:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thứ bảy, tôi tới nhà hắn, tôi nói với Jean-François về việc nhà máy. Hắn nói với tôi là hắn sẽ không thảo luận với ba dượng, bởi vì hắn không bao giờ nói chuyện với ông ấy. Jean ghét ông ấy.

- Nhưng chú ấy luôn cho cậu quà! Cậu rất được chiều chuộng

Jean-François không chú ý đến lời nhận xét của tôi. Hắn nói đơn giản:

- Cậu nói chuyện với ba cậu sao?

- Tất nhiên rồi. Thậm chí tôi còn nói chuyện với ba nhiều hơn mẹ. Chúng tôi hợp nhau hơn.

- Cậu và ba cậu làm gì cùng nhau?

- Chúng tôi đi câu cá khi ba tôi được nghỉ hoặc vào cuối tuần.

- Cậu biết câu cá sao?

Jean-François nhìn tôi như thể tôi đến từ sao Hỏa!

Tôi vui vẻ:

- Ừm, cậu sẽ thấy cái cần câu mà tôi nhận được năm 13 tuổi!

Jean-François thở dài; hắn có vẻ buồn. Có gì không ổn sao? Tôi hỏi nhưng hắn không trả lời.

Hắn cắn môi; hắn luôn luôn cắn môi mỗi khi lo lắng. Một cái răng của Jean bị mẻ từ hè này: một tai nạn banh; hắn phải đánh banh với cây gậy, nhưng quả banh lại đập vô mặt hắn. Và Jean bị khâu 4 mũi. Tôi đặt tay lên môi hắn:

- Khi quả banh đập vô mặt, cậu có đau không?

Hắn mỉm cười; hắn kiêu căng khi nói về vết thương của mình. Thật ra thì tôi cũng vậy: Tôi nói về lần mắt cá chân bị trặc của mình. Anh họ Jocelyn của tôi vẽ người ngoài hành tinh trên bột băng bó của tôi nhưng nhìn chẳng giống lắm. Jean-François nói:

- Tôi không đau khi quả banh đập vào; nhưng rất đau khi ăn: tôi đã phải ăn bằng ống hút đó.

- Cậu ăn gì vậy?

- Bất cứ thứ gì, thậm chí cả thịt. Chị Jennie xay thịt ra, thêm một chút nước ép rau củ. Và tôi phải hút những đồ luộc với cái ống hút.

- Ngon không?

Jean-François nhăn mặt:

- Không, nhưng vì tôi đói!

Hắn búng tay:

- Tôi vừa nảy ra một ý tưởng: cậu đã uốn cong thủy tinh bao giờ chưa?

- Uốn cong thủy tinh?

- Ừm, tôi có một ít cồn nóng. Chúng ta sẽ nung một cái ống hút bằng thủy tinh trên một ngọn lửa. Nó sẽ cong xuống: chúng ta có thể tạo hình mà chúng ta muốn. Có lần tôi làm được 8 xoắn ốc đó.

- Cái này có nguy hiểm không vậy?

- Cậu sợ sao?

Tôi cố cãi:

- Tôi? Không. Tôi chẳng sợ gì hết.

Chúng tôi xuống tầng hầm. Thật là lớn. Tôi không tin vào mắt mình nữa: Jean-François có hẳn một phòng thí nghiệm hóa học! Ở đó có những chiếc bình thủy tinh lớn và vài đống bột. Hắn thật là may mắn! Tôi chưa bao giờ nói với mẹ về phòng thí nghiệm; bà ấy luôn nghĩ là chúng ta còn quá nhỏ để tiếp xúc với các chất nguy hiểm.

Nhiều lúc, tôi muốn mẹ tôi biết là còn 5 tháng nữa thôi là tôi 14 tuổi rồi. Thế mà, em gái của Jean-François, Alexandra, tới phòng thí nghiệm và chị Jennie chẳng nói gì hết. Tuy nhiên, Jean-François nói với tôi là Alexandra không được đến đây một mình, cũng không được chạm vào những vật dụng kia.

Nhưng dù sao thì ở nhà Jean vẫn thoải mái hơn; nếu mà mẹ tôi có vắng nhà, thì cũng có sự khác biệt. Khi ba mẹ tôi đi chơi, dì Aline sẽ đến để trông coi chúng tôi: chúng tôi sẽ ngủ trễ hơn và dì ấy sẽ làm khoai tây chiên và pizza. Tôi thực sự rất thích! Cả bánh ngọt dứa nữa.

Tôi rất vui khi được uốn cong ống hút thủy tinh, tôi lấy một cái dài cho mình. Jean-François có hai cái. Cho nên hắn cho tôi một cái. Tôi rất nôn nao được uống sữa; bằng cái ống hút xoay tròn!

Tôi đã có một buổi chiều thật vui. Jean-François chỉ phiền phức khi ở đó có nhiều người và hắn muốn gây chú ý!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro