15. Người hát tình ca

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ăn đến miếng cuối cùng, bỗng nhiên mắt cô trợn ngược lên trắng dã, tay chân xanh lè xanh lét, hồn lìa khỏi xác bay về âm phủ.

Lúc này ở sông Vong Xuyên, cầu Nại Hà đang tu sửa nên muốn qua sông phải đi phà, nhưng ở bến phà Hắc Lào đang trả giá với Hắc Bạch Vô Thường vì không ai đốt tiền xuống cho anh trả tiền vé. Vong hồn xung quanh xúm lại coi cãi lộn, Da Liễu thấy có nguyên đám bu một cục nên chen vô coi chung thì thấy Hắc Lào, cô bàng hoàng nhớ ra anh nên chạy đi mượn micro của Phán quan đứng ở bến phà cất tiếng gọi

------------ Cảnh báo trước: nên bỏ qua đoạn này vì nó rất vô vị, chỉ cần biết tình tiết là Da Liễu níu kéo Hắc Lào quay về trần gian nhưng không được ------------
" Em về âm ty tìm anh đã lỡ chuyến đò~
Sóng nước lăn tăn buồn trôi theo ánh trăng non~
Cầu tre chiều quê cùng anh ngắm hoàng hôn~
Buồn hắt buồn hiu mênh mông ngó đất trời~~"

Hắc Lào nhìn thấy Da Liễu, đôi mắt ta chạm nhau, anh bật khóc vì biết lúc ở trần cô đã bị mất trí nhớ quên đi anh, hồi nãy trên Vọng Hương Đài anh còn nhìn thấy cô nấu xác mình làm thịt mèo tái chanh rồi ăn sạch không chừa một miếng. Hắc Lào không trả giá nữa bay nhanh lên phà, nước mắt anh rơi mà miệng anh hát

"Đò qua bến sông... sóng vỗ tình tôi~
Có nhớ người thương đang đợi chờ đò qua đón đưa~
Đò qua bến sông...mai mối cưới xin~
Em đã quên rồi, quên rồi có kẻ chờ mong~~ "

Da Liễu thấy phà rời bến rồi, lòng đau như cắt nước mắt đầm đìa micro

"Ai sẽ chờ mong?~
Ai lỡ thương rồi?~
Cách nửa dòng sông sao nghe lòng quặn đau chín sông~
Bên lở mình anhhhh em ở bên bồi~
Bên lở bên bồi, người ơi! Đò qua bến sông~~ "

Hắc Lào rất giận cô, gào hát trong phẫn nộ

" Thôi em hãy đi về vĩnh biệt kể từ đây~
Còn luyến lưu làm chi còn vấn vương làm gì~
Ai thật lòng yêu ai... đến bây giờ mình đã biết~
Chuyện tình đôi ta em hãy xem là huyền thoại~ "

Da Liễu nhẹ giọng dỗ dành

" Anh đừng giận em~
Kìa dĩ vãng mùa thương... vẫn đẹp như giấc mơ~
Trên trời bao ánh sao tình ta bấy nhiêu kỷ niệm~
Nào ngờ hôm nay định mệnh chia rẽ đôi ta...~
Em biết làm sao hơn~~ "

Nhưng anh vẫn ghim

" Rồi ngày mai đây Liễu quên dần trong êm ấm~
Tới phương trời nào, Liễu còn nhớ anh không...~"

" Kỷ niệm mênh mông bao năm dài làm sao không nhớ~
Có anh trai mèo thương em mà bị sida~~ "

Anh vẫn nhớ trong giây phút cuối đời, cô đã thú nhận là đem bán anh cho mấy ông nghiên cứu súc vật, nghĩ tới anh càng đau lòng không còn gì đau hơn

" Ngày đầu yêu nhau anh hỏi em câu rằng~
Chuyện tình sao em thì em nói em chung tình~
Tiền là hư vô xin lỗi em không cần~
Chỉ cần yêu nhau em chấp nhận thương đau~
Rồi ngày hôm nao anh hỏi em câu rằng~
Chuyện tình sao em thì em nói em yêu tiền...~ "

Dù Da Liễu rất yêu anh nhưng cô là người sống thực dụng

" Tiền là thiêng liêng chung thủy thôi đâu bằng
Đừng giận em nha... em chọn tiền nha anh~
Tiền thắng tình thua đời có mấy ai chê tiền~ "

Quỷ lái xuồng thấy anh khóc thút thít thì không nỡ lái nhanh mà thả xuồng trôi chầm chậm để nghe solo cùng bolero

" Tiền giết đời tôi, tiền đốt cháy tim tôi rồi~
Tiền làm anh đau em ơi em đành lòng sao~~ "

" Anh hiểu dùm em... Vì ước muốn giàu sang~
Bởi tình duyên trái ngang~ "

" Trách ai quên tình bao ngày chạy theo duyên mới~
Lỡ yêu thương người nên giờ dang dở đời ta~~ "

" Ɲgười đừng nghĩ tôi ngoan
Tôi cúi đầu vâng dạ~
Vì lẽ sống ở đời
Chịu bao đắng caу nuốt bao tủi hờn~ "

Hắc Lào quá mệt mỏi, càng cãi càng tức nhưng nhịn sợ quánh lộn ở đây Diêm Vương la

" Em ơi hết rồi, hết rồi~
Chẳng còn chi nữa đâu em~
Yêu thương như nước trôi qua cầu
Như đàn trỗi cung sầu~
Còn gì nữa đâu...~ "

Da Liễu vẫn còn rất yêu anh chỉ sau tiền, nên đổi tông giọng níu kéo

" Hắc Lào ơi Da Liễu đang mong chờ anh~
Về cùng nhau nắm tay kết se tình duyên~
Quê nhà ta đó~
Ân tình chan chứa xin đừng bỏ quê~~ "

Thấy cô lật được mấy bản mặt chỉ với một câu hát, anh kiếm đồ chọi lủng đầu cô nhưng mà trên phà chở vong không có gì để chọi

" Tôi giận tôi đã ngây thơ~
Đem tình yêu hiến dâng người hết~
Nên giờ tôi chẳng còn chi~
Khi người ngoảnh mặt mà đi~~ "

Cô vẫn kiên nhẫn dỗ anh như mẹ dỗ con

" Ơi chim sáo mồ côi~
Chim trắng mình ên~
Chim sáo mồ côi thương anh mà em đợi~
Đêm trắng cò than nghe tái tái tê lòng~ "

" Tôi thề tôi chẳng yêu ai~
Vì người ta cứ phụ tôi hoài~
Bây giờ tôi chẳng còn tin~
Trong nhân gian có kẻ chung tình~ "

" Ngồi nhớ anh, em ngó ngó lên trời~
Chim sáo không về, cánh cò mô côi~
Em nhớ anh nhiều sao phụ tình em~~ "

" Rồi trời cao thương cho em gặp người em yêu mến~
Mến yêu em nhiều~
Thôi em đừng luyến tiếc chi anh~~ "

" Đừng nói xa nhau cho tâm hồn đau khổ~
Đừng nói xa nhau cho mắt lệ hoen mờ~
Lời thiết tha qua tâm tư tròn mộng tròn mơ~
Vết tình khắc lên môi đưa mấy tuổi yêu vẫn chờ...~ "

" Đời hay nói rằng... yêu là chết ở trong lòng một ít~
Vì mấy khi yêu... mà chắc được được người yêu~
Cho cho rất nhiều... nhưng nhận chẳng có bao nhiêu~
Người ta phụ... hoặc thờ ơ chẳng biết~~ "

Sự kiên nhẫn của cô chắc ngang ngửa với bà cụ mài cục sắt thành cây kim

" Chỉ có đôi ta không bao giờ ly biệt~
Chỉ có đôi ta tha thiết mộng ban đầu~
Đừng khóc cho tương lai mai thuyền ngược về đâu~
Với một tiếng tin yêu nhau mối tình đẹp ngàn sau~~ "

Hắc Lào giận muốn bay hồn lạc phách, karaoke nãy giờ đã mềm lòng một chút nhưng vẫn còn giận

" Giờ đã xa nhau những kỷ niệm xin vẫy chào~
Vùng lá me bay năm tháng dài thương nhớ ai~
Em cố quên đi, thương nhớ làm gì~
Tình mình như lá me rơi trên dòng xuôi biển khơi~~ "

" Đợi chờ anh... Em sẽ mong chờ~
Đợi chờ anh... Em giữ câu thề~
Về miền Tây... Anh đã đi rồi~
Anh đã đi rồi... Miền Tây em nhớ thương ai~~ "

Lào hơi bớt giận

" Ai nào biết cho ai~
Đời quá chua cay duyên đành lỡ vì ai~
Bao nhiêu niềm vui...
Cũng vùi chôn từ đây... vùi chôn từ đây~~ "

Liễu hơi bất lực

" Nếu thương mến nhau mà sao lời yêu thương đó~
Bờ môi nào đắn đo~
Năm tháng xa vời đời có vui với ai~
Tà áo xanh hoen màu~
Thương mối ân tình xưa~~ "

Lào bớt giận nhưng vẫn còn giận

" Lỡ một cung đàn phải chăng tình đời...
Là vòng vây oan trái~
Nếu vì tình yêu Lào có tội gì đâu~
Sao vướng vào sầu đau~~ "

Liễu bất lực nhưng vẫn ráng

" Ôm giấc mộng lỡ làng~
Những chiều lắng tiếng mưa rơi đêm say chờ trăng tàn~
Từng thu thay lá lá rơi đắp mộ cuộc tình~
Lá bay chất nặng tuổi đời~
Nhớ người ta rót ly này~~ "

Có một giọng hát khác chen ngang

" Đập vỡ cây đàn giận người đập vỡ cây đàn
Người ơi người ơi
Tình ơi tình ơi
Đập vỡ cây đàn giận đời bạc trắng như vôi
Giận người điên đảo quên lời "

Tất cả hướng về sân khấu tìm kiếm chủ nhân của giọng hát ấy. Ồ, thì ra là Diêm Vương, theo sau Diêm Vương còn có Đầu trâu Mặt ngựa xách bàn chông với Cẩu đầu đao trưng bày trước bàn dân thiên hạ cùng tờ giấy "Chặt đầu on sale hát 1 câu chặt 1 đầu chặt 1 đầu khi hát 1 câu. " Quỷ lái đò đọc xong bảng giá sợ quá giục 2 mái chèo xuống sông gắn vô xuồng cái động cơ chân vịt rồi giựt dây Tạch tạch tạch tạch tạch. Hắc Lào đứng trên xuồng chào tạm biệt câu cuối

" Da Liễu ơi cảm ơn em đã hiện hồn về đây để ghé thăm vong linh củaaaaa anhhhh... Ở dưới âm ty anh rầu anh rĩ nhưng giờ đây thấy em anh sung sướng vôôôôôôôô cùnggggg~ " Tăng tằng tăng tắng tăng tăng tằng " Dù em có thành thân với ai đi chăng nữaa... Anh cũng sẽ về với em~~ để mừng ngày em xuất á giá aaaa... Cho vui lòng ba á má aaaa... Anh cũng nở á mặt mài... Với áá lối xóm bà con~~ " Tăng tằng tăng tằnggg.

Cô ở trên bờ khóc tỏng tỏng tỏng

" Lào ơi mai anh chuyển kiếp đầu thai nhà cao cửa rộnggggg... Xin đừng quên người con gái kiếp trước đang dò dỏ mong aaaaa chờờờờ... " Tăng tằng tăng tắng tăng tăng tằngggg.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro