Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kích cuồng làm cho người ta hít thở không thông, mãnh liệt làm cho người ta choáng váng mờ mắt trong tình ái, sau khi trãi qua hơn mười mấy giờ liên tiếp bị ép buộc, rốt cục, trong tiếng run rẩy cầu xin đáng thương của người nào đó mới tâm không cam tình không nguyện buông tha cho cô. Hyelin nặng nề thở hào hển, nhìn người kia vẫn còn chưa thỏa mãn, âm thầm kêu khổ, quả nhiên, không nên bỏ đói chị lâu quá, bằng không người vất vả chịu khổ cuối cùng vẫn là cô.

Solji ôm thân mình kiều nhuyễn của Hyelin, trong lòng dâng lên vô hạn nhu tình, lần này là cô chủ động đến cầu hòa, khóe miệng gợi lên độ cong vừa lòng. Aizz, Solji, vô thật sự là xong đời, sau khi bị người này hung hăng nhục nhã như vậy, ngay lúc cô mềm giọng nhỏ nhẹ vài tiếng, lại rơi vào.

Hyelin, em thật sự là khắc tinh của tôi, Hyelin ôn nhu nằm trong lòng Solji, cố gắng bình ổn hơi thở, sau một lúc lâu, hai người đều không nói chuyện, đều sa vào trong sự ấm áp tình yêu.

-“Em gặp bà ấy.” Bỗng nhiên, Hyelin mở miệng nhẹ nhàng mà nói.

-“Ai?” Solji miễn cưỡng vỗ về cái lưng mềm mại như tơ lụa của Hyelin, hoàn toàn thỏa mãn và thả lỏng.

-“Mẹ.” Thân thể dưới thân đột nhiên cứng đờ, trong mắt Hyelin hiện lên ý cười.

-“…… Nha.” Tiếng nói rầu rĩ.

-“Em cùng bà nói chuyện rất lâu, xem như đã giải khai khúc mắc nhiều năm.” Nhắm mắt lại, cúi đầu nói hết.

-“Ân.” Nhu tình tiếp tục vuốt ve, nhưng mà tốc độ rõ ràng có nhanh hơn.

Sự tình qua nhiều năm như vậy, hận năm đó đã sớm đã qua đi, mãi cho đến khi gặp lại mẹ, Hyelin mới biết được, thì ra thời gian chính là phương thuốc hiệu nghiệm nhất để chữa lành vết thương.

-“Hyelin, thực xin lỗi, năm đó ta, rất yếu đuối không dám phản kháng ông ta, mới hại con.” Trên khuôn mặt dãi gió giầm mưa Kia che kín nước mắt hối hận.

Chuyện năm đó ba dượng làm, mẹ đều biết đến, Hyelin đương nhiên hiểu tính mẹ mình. Mẹ luôn luôn nhu nhược không thể tự mình chống đở cuộc sống, cho nên sau khi ba qua đời liền mang theo cô lập tức tái giá. Cô không oán mẹ. Nhưng là, lúc biết rõ ba dượng đối với cô có ý đồ bất lương, cho dù không thể phản kháng ông ta, cũng không nên mặc kệ làm như không biết, đến đêm đó, phát sinh chuyện tình như vậy, cô biết mẹ kỳ thật vẫn luôn biết.

Khó trách, sáng hôm đó khi cô đến trường, ánh mắt mẹ nhìn cô thống khổ và bi thương như vậy, mọi chuyện qua đi, cô mới suy nghĩ cẩn thận, từ đó về sau, thù hận khó quên.

-“May mắn, tính cách của con không yếu đuối giống ta, kiên cường giống ba con.” Người đàn bà khóc, khuôn mặt hiện lên một tia an ủi.

Sau khi Hyelin cùng Hyojin đến Mỹ, luôn cố ý không quan tâm đến mẹ, bắt đầu từ đêm đó, cô coi như bản thân là một bé gái mồ côi, trên đời không còn người thân.

-“Người kia thiếu mấy trăm ngàn tiền đánh bạc, cuối cùng bị người chém chết, cũng không bất ngờ, ta đã sớm nghĩ đến sẽ có một ngày như vậy.” Nói đến đoạn thời gian trải qua thống khổ, sắc mặt mẹ thực bình tĩnh.

-“Người của xã hội đen, làm sao có thể bỏ qua cho ta? Khi đã cùng đường, ta đã nghĩ, đây chắc là báo ứng, có thể bán đứng con gái ruột của mình, kết cục làm sao lại có thể tốt? Nhưng là, trong lúc ta đã tuyệt vọng, cô gái kia lại xuất hiện.”

-“Cám ơn chị năm đó giúp bà ta.” Hyelin thật tình cảm ơn, lòng cô tràn ngập thoải mái cùng tự tại, thì ra bỏ qua thù hận, cũng không phải là một chuyện khó khăn.

-“…… Bà nói cho em biết?” Thanh âm chan chát của Solji truyền đến.

-“Ân.” Cọ cọ khuôn mặt vào ngực của Solji rất mềm mại và thoải mái.Solji giúp mẹ rửa sạch nợ, còn an bài một công việc thoải mái cho bà ta.

-“Nhiều năm như vậy ta, luôn luôn làm việc trong cô nhi viện, ở chung với mấy đứa nhỏ kia rất vui vẻ, có lẽ, là chuộc tội đi, ở nơi này, ta tìm được yên tĩnh chưa bao giờ từng có.” Bà không chiếu cố tốt cho con gái của mình, vậy thì chiếu cố tốt những đứa nhỏ khác xem như là một loại bồi thường.

-“Em còn hận bà ấy không?” Ôm sát thắt lưng của Hyelin,Solji cúi đầu hỏi.

-“Hận cái gì, yêu cái gì, nhiều năm trôi qua như vậy, đã sớm không còn.” Hyelin cười yếu ớt, sau khi nói chuyện với mẹ, cô cảm thấy rất thoải mái, khúc mắc được giải cảm giác thật sự là rất tốt.

-“Mẹ nói cho em biết, có một người thì ra từ mười năm trước đã yêu em nha.” Tươi cười bỡn cợt xuất hiện trên mặt Hyelin, khuôn mặt nhỏ nhắn từ trước ngực Solji ngẩng lên, nhìn rõ người kia không được tự nhiên.

-“Em đã nói, lúc trước chị tặng sao cho em, làm sao mà khéo như thế.” Tâm nguyện nho nhỏ khi cô năm tuổi, Solji vừa vặn giúp cô hoàn thành, thì ra là do mẹ nói cho Solji biết.

Người này, thế nhưng yêu cô suốt mười năm, đây là si tình đến cỡ nào, lòng của cô tràn đầy, nhìn vào đôi mắt của Solji, mềm mại đến nổi có thể chảy ra nước.

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Solji, thế nhưng lại xuất hiện một chút ngượng ngùng hiếm thấy.

-“Em đang nói cái gì?” Thanh âm vừa thô lại vội.

Người này đang thẹn thùng, Hyelin cười khẽ, đưa tay xoa hai má Solji.

-”Solji, cám ơn chị nguyện ý yêu em.” Yêu em như vậy, thậm chí yêu ai yêu cả đường đi yêu luôn cả mẹ em, Hyelin em có cái gì tốt, đáng giá để chị yêu em đến như vậy?

-“Thật muốn cảm ơn tôi, vậy theo tôi đi nghỉ phép.”

-“Được.” Ôn nhu đồng ý.

“……”

Solji không nói gì nhìn Hyelin, không dám tin, vốn dĩ chỉ là thuận miệng nói, cũng không nghĩ tới Hyelin sẽ đồng ý. Hyelin nhiệt tâm, những người tự xưng là cuồng công việc cũng cảm thấy tự thẹn không bằng, Hyelin làm việc ở công ty Ahn thị nhiều năm như vậy, cũng chưa từng nghĩ phép một ngày, căn bản chính là nữ cường nhân trăm phần trăm.

Nếu Hyelin đồng ý theo Solji đi nghĩ phép, thật sự là trời đổ mưa to có khi còn là bảo nữa.

-“Em là nói thật nha, đồ ngốc.” Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Solji, Hyelin không khỏi âm thầm xét lại mình, chẳng lẽ trước kia cô thực sự đối xử với Solji rất tệ sao? Chỉ là đồng ý một việc nhỏ như vậy, lại có thể làm cho Solji giật mình thành như vậy? Phản ứng lại, không được tự nhiên vì bản thân thất thần như vậy.

-“Em nói ai ngốc, hả?” Tôn nghiêm của Solji không cho phép tiểu nữ tử vũ nhục, Solji xoay người đem Hyelin đặt ở phía dưới, mười phần đe dọa.

-“Người ta nói sai rồi, tha cho em, được không?” Thanh âm kiều diễm trên mặt tràn đầy đáng yêu.

Hyelin như vậy, chỉ càng kích thích Solji phát cuồng, trực tiếp đưa ngón tay cắm vào trong cơ thể ướt át của Hyelin, không để ý tới cô kháng nghị và khóc lóc om sòm. Người này, xem ra là thật rất cao hứng à.

Đại chiến qua đi, cảnh tượng quang vinh một mảnh hòa bình vui sướng.
Solji luôn là người theo trường phái hành động, nói muốn nghỉ phép, liền lập tức quyết định địa điểm chờ xuất phát.

-“New Zealand hiện tại đang là mùa hè, bầu trời sao khẳng định đặc biệt xinh đẹp.” Solji còn nhớ rõ lúc trước đáp ứng muốn cùng Hyelin đi New Zealand ngắm sao.

Hyelin ngoan ngoãn mặc Solji ôm, hai người đi đến bãi đổ xe bên ngoài của biệt thự xa hoa, Solji đã sớm chuẩn bị tốt máy bay chuyên dụng, bay thẳng đến New Zealand, hay đùa, Solji đường đường là lão đại của giới thuỷ vận, cũng không phải là giả.

Lúc định mở cửa xe, điện thoại của Hyelin xướng lên giai điệu quen thuộc, cái giai điệu kia làm cho Solji căm thù đến tận xương tuỷ.

-“Không được nhận.” Solji hung ác trừng cái điện thoại của Hyelin, giống như đó là kẻ thù của cô.

-“Đừng như vậy.” Hyelin hôn Solji một cái xem như trấn an, ấn nút trò chuyện.

-“Bà chủ.”

Nghe đầu bên kia điện thoại thản nhiên phân phó, Hyelin không nói gì.
Trầm mặc một hồi, nhẹ nhàng đáp ứng:

-“Được.”

Sau đó, gác điện thoại, lại là vẻ mặt xin lỗi nhìn Solji.

-“Kế hoạch nghỉ phép của chúng ta, chậm lại một khoảng thời gian nữa được không?”

Trời đánh, Solji đã nói, Hyojin là kẻ thù lớn nhất đời này của cô.

-“Không được.” Lạnh như băng bỏ lại hai chữ, người phụ nữ này, luôn xem Hyojin quan trọng hơn cô, tức chết người.

-“Đừng nóng giận. ” Bà chủ muốn cùng bạn gái sống trong thế giới của hai người, cô làm cấp dưới, đương nhiên phải thay người san sẻ, hơn nữa cô lại không nói không đi nghỉ phép, chỉ là chậm lại vài ngày, có sao đâu chứ?

-“Em luôn……” Còn chưa kịp nổi bão, điện thoại của Solji vang lên, không định để ý, nhưng là số di động này chỉ có vài người bạn thân biết, không nhận không được, Solji khó chịu nhận điện thoại.

-“Nói!”

-“Jerry vượt ngục.” Thanh âm tinh tường của Junghwa truyền ra từ di động, nói ra tin tức lớn đến kinh thiên động địa.

-“Khi nào?” Chết tiệt, cái tên Ater kia làm ăn kiểu gì? Thế nhưng lại sơ suất để bại lộ?

-“Tối hôm qua.” Thanh âm của Junghwa cực kỳ nghiêm túc.

-“Hắn khẳng định là tới tìm cậu tính sổ, cậu phải cẩn thận.” Jerry lúc đó bị Solji chơi, bị cảnh sát ở Zehder bỏ tù, bị phán hình có khả năng hắn sẽ ngồi tù chung thân, tên kia đem mọi chuyện đều đổ lên đầu Solji, lần này vượt ngục, chỉ sợ là vì báo thù mà đến.

-“Tớ biết rồi.” Solji ngắt điện thoại, trên màn hình màu đen hiện lên một tia sáng quỷ dị, trong lòng Solji dâng lên cảnh giác, rất nhanh xoay người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro