Chương 15: Bất Ngờ Nối Tiếp Bất Ngờ....

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã 2 ngày sau buổi tiệc ấy, nhưng lòng Nhi vẫn hoan mang đến lạ. Cô k thể k suy nghĩ đến những điều mà mọi người đang nghĩ về cô. Có thể đối với họ cô chỉ là một kẻ cố gắng để bám cổ đại gia mong được bước trên cái giới thượng lưu, quyền quý ấy. Nhưng cô đây chỉ là muốn giúp Ân, giúp anh có thể giải quyết tốt hơn cũng như đưa ra quyết định đúng đắn hơn cho tình iu của mình. Và điều quan trọng hơn ai hết là anh tin cô, tin cô hoàn toàn k vì mục đích gì cả. Bây giờ khi nhớ lại giây phút anh lớn tiếng với người khác chỉ vì muốn bảo vệ danh dự và lòng tự trọng của cô lòng cô cảm thấy ấm áp lạ. Chẳng hiểu sau nhưng mỗi khi cô cảm thấy mệt mỏi, muốn bỏ cuộc thì lòng lại quyết định giúp anh khi nhớ đến những điều anh nói đêm hôm ấy. Mối quan hệ hiện tại của cô và anh vẫn k gọi là khắm khá hơn là bao. Vẫn cãi nhau, nói móc nhau nhưng thật sự sâu trong thâm tâm cả 2 đã phần nào hiểu về nhau hơn và k còn thấy ghét nhau như trước nữa. Người ta nói " có đánh mới có quen" cô và anh là như vậy!

Hôm nay cũng là ngày chủ nhật như bao ngày khác, cô lại được ở nhà. Tâm trạng phần nào dễ chịu hơn, nhưng có vẻ cũng chẳng tốt lành là bao. Nhi có cảm giác gì đó rất lạ, hôm nay mẹ tự dưng lạ hơn, tâm trạng thất thường, lại ngồi suy nghĩ đến thất thần chẳng biết có điều gì khiến mẹ khó quyết chăng? Nhi đi đến mẹ, lòng xôn xao đến lạ. Cô nắm tay mẹ khẽ hỏi:

- Có chuyện gì sao mẹ?

- Àk k có gì đâu con! Nhi này, chuẩn bị đi với mẹ đến chỗ này.- bà Hương nhìn đứa con thơ mà nhẹ nhàng đáp.

- Mà đi đâu vậy mẹ?

- Oh! Chúng ta sẽ đến nhà bạn mẹ một chút. Cũng lâu rồi mẹ k gặp bà ấy.

- Dạ!

Rồi thế là Nhi lại đi cùng mẹ đến cái nhà người được gọi là bạn của mẹ để thăm hỏi họ. Nhi đang vô cùng thắc mắc k biết mẹ có bạn như thế nào? Họ bắt xe bus tiến vào trung tâm thành phố nơi những dãy nhà tầng sang sát nhau và chột thẳng trời. K biết chỗ bạn mẹ ở là chỗ nào mà phải bắt tới 3 chuyến xe mới tới, giờ lại phải đi thêm một đoạn đường bộ nữa. Nhi giờ mới để ý đây k phải là đường lộ, có vẻ cũng chỉ là con đường rẽ bình thường nhưng nó cũng k hề nhỏ đâu. Dọc 2 bên đường là hàng cây thông mọc sát nhau tạo thành hàng thẳng tập 2 bên vệ đường. Những tán lá héo úa theo gió rơi rụng khắp đường tạo nên khung cảnh vô cùng nên thơ. Có lẽ mùa thu là mùa của cô đơn và buồn bã, những tản cây rụng lá báo hiệu cho một mùa thu nữa lại về. Sau một hồi đi trên con đường lá rụng ấy Nhi và mẹ hiện cũng đứng trước căn biệt thự trán lệ và nguy nga vô cùng. Căn biệt thư mọc đơn độc trong con đường lạ rụng ấy nhưng k hề kém đi phần rực rỡ. Cánh cổng to cao hơn người gấp 2 lần chắn ngang lối vào. Toàn bộ căn biệc thư được xay bằng đá xếp lại, màu sắc chủ đạo là màu đen nâu tự nhiên  của đá,  phủ toàn bộ căn biệt thư ấy. Cánh cổng tự động mở ra, mẹ Nhi lại giục cô để cô k khỏi hớp hồn trước vẻ đẹp nơi này. Đường vào căn biệt thự được lót đá cẩm thạch xanh, xung quanh căn biệc thự cũng có thêm vài đường đi cũng lót đá cẩm thạch rẽ vào những hướng cần thiết và quan trọng trong ngôi nhà. Khuôn viên quanh nhà cũng thật khiến người khác phải choáng ngợp, những hàng hoa hồng rực rỡ khoe sắc từng loại hoa hồng đều được chăm sóc vun trồng một cách cân thận và tinh tế. Từng luống bông xếp cạnh nhau là từng loại hoa khác nhau. Màu đỏ, màu trắng, màu vàng, màu hồng rồi tới màu cam. Màu sắc kết hợp hài hòa làm cho cảnh sắc đẹp đến lạ lùng. Nhi vẫn còn trâm trồ trước vẻ đẹp nơi đây thì đã bị mẹ kéo về hiện tại ngay.

- Nhanh lên con Nhi!

Nhi vội giật mình rồi chạy đến gần mẹ tò mò hỏi han: - Mẹ ơi! Mẹ quen ai trong này hả? Bộ người bạn của mẹ làm việc trong đây sao?

- Rồi con sẽ biết thôi con gái.- Mẹ Nhi mĩm cười hiền hậu đáp.

Rồi bỗng đâu có một người phụ nữ chạy ùa ra vẻ mặt đầy hạnh phúc và vui mừng. Nhi toáng giật mình trước tiếng reo của bà:

- Mai Hương! Trời ơi lâu quá rồi.- Họ ôm chầm lấy nhau- Bà vẫn khỏe chứ?

- Trà Mai bà vẫn như ngày nào nhỉ!

Nhi thoáng đơ vài giây, đây là người bạn của mẹ sao? Bà ta trông còn rất trẻ lại vô cùng xinh đẹp. Trông cách ăn mặc lẫn phong thái của bà vô cùng sang trọng và quý phái k có vẻ gì là kham khổ cả. "Bà ta làm gì trong này mà cứ như là chủ nhà vậy? sang trọng, quý phái. Đúng chuẩn của một quý bà." Nhi nghĩ bâng huơ. Rồi đâu cuộc trò chuyện của 2 người lại quay sang Nhi.

- Cô bé dễ thương này là Hà Nhi có phải k?

- Dạ cháu chào cô! – Nhi khẽ cúi chào đầy lễ phép.

- Ừm! Cô chào cháu. Cô có nghe mẹ cháu nhắc về cháu. Thôi nào mọi người vào nhà đi! Dì Trương đem nước hộ tôi!- Bà Mai vui mừng đoán tiếp rất nồng nhiệt.

Một lần nữa Nhi lại choáng ngộp trước nội thất bên trong ngôi nhà, àk phải gọi là ngôi biệc thư. Bước vào là phòng khách, có cả một bộ ghế salong bằng lông cừu êm ái đặt ngay giữa phòng. Còn có cả TV siêu bự bằng cả một bức tường to chớ chẳng chơi, xung quanh còn có cả đồ cổ được đặt khắp nơi có cả một bình hoa thật to cắm toàn là hoa hồng khiến Nhi vô cùng thích thú. Có lẽ căn biệc thư này chủ yếu là hoa hồng thì phải, những thứ hoa được cắm ở khắp nơi cũng chỉ có hoa hồng mà thôi. Những chiếc tách uống trà cũng sang trọng vô cùng, chúng toàn là ngọc bích xanh muốt và sáng bóng. Quả thật là ghê gớm nếu có lỡ tay làm bể một thứ đồ gì trong nhà này chắc làm cả đời cũng k trả nổi nữa.

- sao rồi bao nhiêu năm qua bà vẫn sống tốt chứ?- bà Mai vội lên tiếng.

- Cũng tạm ổn nhưng đâu thể bằng thiên kim như bà được.- Mẹ Nhi khẽ cất lời.

- Cuộc sống giàu sang để làm gì khi lại k có được hạnh phúc chứ!- Bà Mai thoáng buồn, đôi mắt bà ánh lên vẻ cô độc và đau thương.- Thôi chúng ta k nói về vấn đề này nữa. Sao rồi chuyện học hành vẫn ổn chứ? L & A mà môi trường học tập rất tốt cháu cứ yên tâm mà học hành nhé.- Bà Mai vội đổi chủ đề.

- Dạ?Sao cô biết cháu đang học ở L & A ạk! – Nhi khá là bất ngờ vì chưa gặp mặt người này lâu nhưng có vẻ như bà đã biết hết toàn bộ mọi chuyện của cô vậy.

- Àk..ừm thì cô có nghe mẹ con nói. – bà Mai đáp vẻ ngập ngừng.

- Oh! Dạ vẫn ổn ạk!

- Ừm con học trường đó chắc con cũng biết con trai bác, con trai bác...

- Thưa mẹ con mới về ạk! – Tiếng nói người thứ 4 xuất hiện làm ai cũng quay ra cửa nhìn.

- Àk đây con trai cô đó! Nó làm hiệu trưởng trong L & A! – Bà Mai vui mừng thốt- Con trai con về rồi àk mau chào hỏi đi con đây là người bạn thân của mẹ và con gái bà ấy.

Ân và Nhi hiện giờ cứ như cái sát đứng bất động chẳng thốt nên lời, sao mọi chuyện lại trùng hợp đến thế? Nhi như k tin những điều trước mắt mình nữa. Ân khẽ lễ phép cúi đầu chào:

- Cháu chào cô!- Chào thì chào thế thôi như tâm trí anh giờ đây hỗn độn rồi nó đã đi đến nơi nào chẳng còn ở đây nữa.

- Chào con! Cô có nghe nói nhiều về con.

- Chào! Có vẻ trái đất tròn thật.- Ân khẽ mĩm cười chào Nhi vẻ đầy ẩn ý.

- Có lẽ là vậy ! – Nhi cũng mĩm cười đáp lại Ân.

- Hai đứa quen nhau sao?- Bà Mai vẻ phấn khích thốt.

- Dạ! Chỉ là quen biết sơ sơ thôi ạk. Dù sao con cũng là hiệu trưởng cũng phải biết chút ít về học sinh trong trường chứ.

- Thằng con này nó cứ hống hách thế đấy. Thôi dẫn em đi tham quan một chút đi con, mẹ có chuyện muốn tâm sự một chút với người bạn chí cốt của mình. Cũng khá lâu rồi chúng ta k có dịp nói chuyện.

- Dạ! – Ân cười nhếch môi rồi nhìn Nhi vẻ mặt k thể "đểu" hơn rồi anh quay đầu bước đi.

- Dạ vậy con xin phép ạk! – Nói rồi Nhi cũng bước đi sau Ân.

*********************

Nơi khuôn viên ấy có một cô gái vẫn vô tư đùa nghịch những đóa hoa hồng sắc thắm. Chẳng thể hay biết có một ánh mắt đang dõi theo mình, Nhi thích thú nhìn những đóa hồng rồi mĩm cười, nụ cười tỏa nắng. "Tại sao lại có một cô gái hồn nhiên đến thế!" Anh bất giác nghĩ. Như phần nào nhận thấy bản thân mình "nhí nhảnh" quá cô vội quay đầu, anh đang khoang tay nghiêng đầu nhìn cô vẻ đầy thích thú. Cô vội tằng hắng giọng thốt vẻ đầy ngượng ngịu:

- Hoa đẹp quá! Hì hì hì...- Rồi quay đầu đi chỗ khác đầy xấu hổ.

Ân vội bước đến gần nhẹ thốt:

- Thật k ngờ, tôi và cô quả là có duyên!

- Cái gì mà có duyên chứ? Chỉ là trùm hợp mà thôi.

- Vậy sao? Hy vọng là vậy! Vì dù sao tôi cũng chẳng muốn có dính dáng gì với cô!

- Anh làm như tôi thích dính với anh lắm vậy. K hề...

- Hy vọng là vậy!- Nói rồi Ân bước về phía trước anh khẽ đưa mắt nhìn về đám hồng ấy. Anh đưa tay khẽ chạm vào đóa hồng đang khoe sắc ấy rồi nâng niu như báo vật vậy. Nhi thoáng bất ngờ rồi nhẹ nhàn ngồi xuống cạnh Ân, khẽ đưa tay đón lấy một bông hoa xinh. Mĩm cười rồi từ từ thốt:

- Cuộc sống của anh có vẻ gắn với hoa hồng thì phải!

- Sao?- Mĩm cười đầy chua chát anh từ tốn trả lời- Có lẽ là vậy!

- Tôi thấy ở trường cũng chỉ hoa hồng, căn nhà nhỏ sau trường của anh xung quanh cũng toàn hoa hồng. Ở đây cũng chỉ có hoa hồng.

Ân đứng dậy, bỏ hai tay vào túi quần, quay đầu về sau từ tốn đáp:

- Hoa hồng là loài hoa đại diện co tình yêu, cho hạnh phúc. Có lẽ tôi gạnh tỵ với nó nên mới thích nó như vậy.

Nhi chợt thoáng giật mình khi nghe anh nói. Sao? Anh ganh tỵ với hoa hồng? Có lẽ cuộc sống của anh vô cùng đau buồn nên anh mới thèm khát thứ hạnh phúc đời thường ấy. Nhìn tấm lưng ấy, tấm lưng vưỡng trãi như cô độc. Có lẽ anh chẳng thiếu gì cả chỉ thiếu hạnh phúc! Từ nhỏ anh đã sống trong nhung lụa chẳng thiếu bất cứ một thứ gì chỉ có niềm vui và hạnh phúc là anh k thể chạm tới được. Nhi nhẹ bước đến, đặt tay lên đôi vai rộng vững chắc ấy như một lời an ủi. Ân quay đầu nhìn Nhi khẽ mĩm cười vẻ vẫn ổn rồi vừa bước đi vừa nói:

- Có lẽ 2 bậc phụ huynh đã nói chuyện xong rồi! Chúng ta vào thôi.

Bước vào nhà, không khí có phần lắng xuống k còn nhộn nhịp nói nói cười cười như lúc ban đầu. Nhi cùng Ân bước vào nhà, bà Mai vội lau nhẹ giọt nước mắt. Nhi nhìn vào đôi mắt mẹ, khóe mi mẹ ươn ướt còn đỏ lên chứng tỏ cả 2 đã khóc. NHưng Nhi và Ân cũng chẳng suy nghĩ nhiều có lẽ do họ lâu rồi k gặp nhau nên có chút xúc động. Thấy Nhi bà Mai vui mừng lên tiếng:

- Hai đứa vào rồi thì hay quá! Hạo Ân con đưa cô với em về chờ em thu xếp đồ rồi đến nhà mình ở nha.

- Sao?- Cả Nhi lẫn Ân đều giật mình đồng thanh thốt.

- Hà Nhi từ đây về sau con sẽ đến nhà cô ở để tiện cho việc học hành.- Bà Mai từ tốn giải thích rõ hơn.

- Sao...sao..lại có chuyện đó được ợ! Mẹ! Chuyện này...- Nhi nhìn mẹ, ánh mắt như cần một lời giải thích cho việc đang diễn ra.

- Cô Mai nói đúng rồi đó! Mẹ đã đồng ý cho con chuyện tới đây cho tiện việc học. Chứ con cứ nghĩ hằng ngày con phải đến trường lẫn 2 chuyến xe như vậy thì cực quá.

- Vậy còn mẹ thì sao ạk?

- Mẹ vẫn ở nhà chớ sao con !

- Vậy...con..sao con có thể..

- Con nghe mẹ nói nèk! Mẹ còn có việc cần làm nữa. bánh nhà mình khó khăn lắm mới có người chịu nhận hàng với số lượng lớn mẹ k thể bỏ được. Nhưng mẹ cũng k muốn con vất vả hằng ngày phải đi xa mới tới trường. Rồi sau này những khóa học buổi tối thì phải làm sao? Ở đây k những gần trường, giao thông cũng thuận lợi...

- Còn có cả Hạo Ân nữa, hằng ngày anh sẽ đưa con đến trường k phải tốt hơn sao?- Bà Mai xe lời giọng đều đều đầy nhẹ nhàng.

- Mẹ!!!- Ân nhăn mặt vẻ k thích nhìn bà Mai, bà đưa đôi mắt liếc nhìn vẻ cảnh cáo như" con khôn hồn thì im ngay cho mẹ" làm Ân im phắc k dám hó hé dù chỉ là cái dậm chân.

Sau hai màn thuyết phục đầy triết lí của 2 bậc phụ huynh thì cuối cùng Nhi cũng ngoan ngoãn nghe lời dọn đến nhà "tên chết bầm" ở. Vậy là k những ở trường mà bây giờ hằng ngày cô đều phải đói mặt với cái kẻ đáng ghét ấy. Ngày tháng sau này của cô khó mà có thể yên ổn được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro