chapter 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

hôm nay lại mưa, bầu trời đen khịt xối xả thả mình vào dòng nước chảy dài trên khóe mi em. t/b chạy vội qua những mái nhà xập xệ bên phố, đôi chân sưng vù rỉ máu của em như tiếp thêm sức sống cho cơn mưa chiều, chảy ngày một mạnh hơn, hăng hơn. chúng hòa máu em làm một với cái hương ngáy ngáy của bầu trời, không có chút nắng, đã năm giờ hơn.

em dừng lại trước cánh cửa căn nhà quen thuộc, cơ thể ướt sũng định bước vào bên trong. bàn tay không ngừng báu víu vào nhau, nỗi sợ hãi cứ vậy mà bao trùm lấy khoảng trời trong đáy mắt. em run rẩy, không dám chạm vào tay cầm. t/b cảm thấy mình thật dơ bẩn, làm sao có tư cách bước vào căn nhà của gã bằng bộ dạng này đây?

một hàng dài suy nghĩ đè nặng lên khuôn mặt trắng bệch đầy vết bầm tím của em, khóe môi vẫn không ngừng rỉ máu, đôi mắt sưng lên một nỗi đau không thể tả. em thật sự mệt quá, giống như hai chân chẳng còn sức lực để bước tiếp nữa, giống như tử thần đã thực sự nhắm vào em rồi.

"phải làm sao.." - tay em nắm chặt lấy khuyên cài trên áo, mắt ngấn lệ hòa vào làn nước mưa ướt lạnh.

em đau, cơ thể đã đau đến không chịu được nữa. vũng máu chảy dài trên hai cánh đùi trắng nõn là minh chứng cho việc tử cung đã tổn thương đến thế nào. bấy giờ amuro vừa bước đến nhà, thấy em gục trước cửa liền hoảng hốt chạy lại.

"t/b, t/b?! em không sao chứ, t/b!!"

em đưa tay mình lên trấn an amuro, không còn sức để bàn luận với gã. nhưng amuro nào có thôi nỗi lo của mình được, gã nhìn thấy máu chảy ra từ phía trong chân em lại càng hoảng hơn, vội vội vàng vàng mang em vào bên trong. t/b không đợi gã nhấc bổng mình lên, tuột khỏi vòng tay ấm áp của gã chui thẳng vào phòng khóa trái cửa lại.

em không dám, không dám nhìn vào đôi mắt kì vọng đó nữa. đôi mắt đã rọi lên những ấm áp mà em từng rất mong đợi. em cuộn tròn người mình vào chăn, cả cơ thể chui rút chỉ có thể tựa đầu vào chiếc gối loang đỏ. máu từ hai cánh chân vẫn không ngừng chảy, bụng em đau như xiết lại, nỗi đau vỡ vọng rơi vãi bên hai hàng nước mắt trắng dài.

"t/b?! t/b?! em làm sao thế mở cửa cho anh nào!!" - bên ngoài, amuro vẫn không ngừng gọi tên em, nhưng không có bất cứ thanh âm nào ngoại trừ tiếng của gã vang lên cả.

amuro đập cửa một lúc lâu rồi lại thôi. khi không gian tĩnh mịch ôm lấy căn nhà, cũng là lúc gã nghe thấy em đang nấc lên trong căn phòng không thể mở. gã sợ cái khoảng cách này quá, sợ sẽ mãi chẳng thể chạm vào em, chẳng thể cùng em cười nói như những ngày trước đây họ đã từng.

gã kiệt sức ngồi tựa lưng vào cánh cửa, thâm tâm giãy giụa không ngừng. gã lại chìm vào những suy tư dài dai dẳng, làm sao để em có thể tin tưởng mở lòng với gã đây? gã suy nghĩ kĩ rồi, nói đến thế nào cũng muốn trở thành người sẽ bảo vệ cho em, muốn đi cùng em đến hết chặng đường còn lại của cuộc đời tăm tối này, nhưng gã có tư cách gì để có thể làm việc đó chứ, gã tự dằn vặt mình.

tiếng mở khóa phòng nhanh chóng kéo gã về từ những tâm tư rối bời ấy. amuro mở tung cửa, mạnh đến độ có thể nghe được tiếng nứt của bức tường trên đầu. gã thấy em ngồi ở góc, máu đã chốc thấm ra chiếc chăn đang quấn trên mình. em co người lại, tay ôm lấy hai chân rồi vùi đầu vào đó. máu vẫn không ngừng tiết ra một vũng đậm dưới thân em.

amuro nhanh chóng lao lại, lay cơ thể em để cố gắng làm em không chìm vào giấc ngủ.

"t/b, t/b em bị làm sao thế này?"

một tràn câu hỏi của gã, nhưng em vẫn im lặng, không nói lấy một lời. amuro như mất hết kiên nhẫn, gã nheo mày lại, nhìn em, nước mắt vẫn đang chảy dài trên gò má.

"đừng sợ, có anh ở đây, nói anh nghe, đã có chuyện gì xảy ra vậy?" - amuro nhẹ nhàng để không làm tổn thương em, gã ôm em vào lòng, đôi mắt thê lương đến độ chùn đi một chút.

như cõi lòng được ai xoa dịu, t/b vỡ òa trong nỗi uất ức mà bản thân đã chẳng nghĩ sẽ dám mở lời với gã đâu. em choàng tay qua eo gã, dụi đầu vào góc vai còn vươn lại mùi cà phê của quán quen.

"em xin lỗi." - vừa nói, nước mắt em vừa rơi.

t/b nhỏ giọng, em kể hết cho gã nghe những gì mà em phải chịu đựng. thì ra là ban chiều lúc t/b chỉ vừa phát hiện ra bản thân đến ngày đèn đỏ, nhưng quên mất việc phải chuẩn bị 'dụng cụ chuyên dụng'. trong lúc đang suy nghĩ không biết phải làm sao, thì bỗng dưng em bị ai đó trùm bao bố vào đầu, và rồi thế giới như không còn lấy một chút ánh sáng.

chỉ có những tiếng quật gậy vào người em. chúng đánh vào bụng, thắt lưng, rồi tay rồi chân, không có chỗ nào được tha cả. hành hạ cả buổi, cuối cùng đám nữ sinh đó sử dụng điện thoại của mình quay băng hình xé từng cúc áo sơ mi của em. em đớn người, giọng nói như tắt nghẽn, chẳng thể kêu lấy một tiếng cứu giúp.

amuro nhìn vào đôi mắt rỗng tuếch của em, gã muốn hôn lấy chúng. gã tự hỏi, rốt cuộc em đã trải qua những gì, đã đau đớn đến thế nào để có thể kiên cường chống chọi tới giây phút này đây?

_

@𝘺𝘪𝘦𝘰𝘯𝘪𝘦

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro