Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi chụp tạo hình xong, đạo diễn chợt đề nghị đi liên hoan.

Trường Phong nghe vậy, lập tức quay đầu nhìn Trình Lãng.

Trình Lãng không ăn mấy thứ đó được.

Nhưng điều khiến Trường Phong không hiểu là Trình Lãng không lập tức từ chối.

Chờ đến khi mọi người đều đồng ý, cậu cũng không nghe Trình Lãng lấy cớ để rời đi.

Trường Phong có chút khẩn trương, tâm trạng này lên tới đỉnh điểm khi cậu ngồi vào bàn ăn.

Lúc các món ăn đã được dọn lên, Trường Phong thấy Trình Lãng chỉ ăn một miếng cà chua nhỏ.

Sau đó, diễn viên đóng vai nam số 3 đứng dậy kính rượu.

Đầu tiên, anh ta kính đạo diễn, sau đó chuyển sang Trình Lãng.

Thật ra, mặc dù họ đều là những diễn viên diễn chính của bộ web drama này nhưng ngoại trừ Trình Lãng là diễn viên có tiền đồ bình thản, nhân khí đang từ từ dâng lên, thì những người còn lại đều là những người nằm ngoài tuyến mười tám.

Ai cũng đều muốn xây dựng một mối quan hệ với Trình Lãng, dù rõ ràng hay mờ ám.

Không ngờ rằng diễn viên nam số ba kia chỉ mới nâng ly rượu lên, Trường Phong đang ngồi bên cạnh Trình Lãng, khuôn mặt cậu không có cảm xúc gì, cầm lấy ly mình chạm vào thành ly của vị diễn viên kia rồi uống một hơi cạn sạch.

Dù bị người khác chặn giữa đường nhưng diễn viên nam kia vẫn cố gắng, tiếp tục cầm ly hướng về phía Trình Lãng. Thấy Trình Lãng đều đã cầm chén rượu lên nhưng Trường Phong ngồi bên cạnh anh vẫn cụng ly với diễn viên nam kia.

Diễn viên đóng vai nam số ba không hiểu Trường Phong có ý gì. Nhưng vì đang ngồi trên bàn cơm nên anh ta cũng không thể trở mặt, đành ngượng ngùng mà ngồi xuống.

Những người khác cũng không phát hiện ra điều bất thường. Đạo diễn đã bị mấy người kính vài ly đến choáng váng, quay đầu nhìn về phía Trình Lãng.

Cái người Trình Lãng này, vừa có kỹ thuật diễn tốt, vừa đẹp trai, thái độ cũng rất nghiêm túc, nhìn liền biết tiền đồ sau này rất tốt. Nghĩ vậy, ông ấy lập tức nâng ly lên, nói: "Nào, Trình Lãng, tôi coi trọng cậu!"

Đạo diễn đã "chỉ mặt gọi tên" nên dĩ nhiên Trường Phong không thể áp dụng cách đối phó diễn viên nam kia để đối phó ông ấy. Thấy Trình Lãng đã nâng ly rượu lên, trên mặt anh còn nở nụ cười gượng gạo, trong lòng Trường Phong lập tức căng thẳng.

Đầu ngón tay đang cầm lấy ly rượu của Trình Lãng đều trắng bệch. Anh đứng dậy, cụng ly với đạo diễn: "Cám ơn đạo diễn!" Anh cầm ly, lúc sắp đưa đến miệng thì bị Trường Phong đoạt lấy.

Trường Phong nâng lý của Trình Lãng lên, nói với đạo diễn: "Đạo diễn Vương, Trình Lãng bị dị ứng với cồn, thực sự không thể uống rượu. Tôi kính ngài thay anh ấy."

Ngày sau đó, cậu uống một hơi cạn sạch.

Đạo diễn có chút bất ngờ, nhìn về phía Trình Lãng nói: "Bị dị ứng với cồn à? Sao cậu không nói sớm?"

Thật ra, Trình Lãng cũng bất ngờ không kém so với đạo diễn. Nhưng anh nhanh chóng bày ra vẻ mặt xin lỗi.

Đạo diễn cũng không chấp nhặt cái này, cười tủm tỉm, kẹp một con cua lớn cho Trình Lãng: "Nếu không uống rượu được, vậy thì ăn cái này đi."

Trường Phong nhanh chóng kẹp lấy cua lớn: "Đạo diễn, anh ấy dị ứng với hải sản."

Đạo diễn: "...Vậy... Ăn thịt bò thì sao?"

Vẻ mặt Trường Phong vẫn không có cảm xúc, tiếp tục nói: "Đạo diễn, anh ấy cũng dị ứng với thịt bò."

Đạo diễn: "...Phật Nhảy Tường này khá ngon."

Trường Phong: "Anh ấy cũng bị dị ứng với Phật Nhảy Tường."

Đạo diễn ném văng đôi đũa, nổi giận: "Từ Trường Phong, cậu có ý gì? Vậy cậu nói cho tôi, Trình Lãng ăn cái gì thì sẽ không bị dị ứng?"

Từ Trường Phong đang định nói gì đó, lại bị Trình Lãng dùng tay ôm đầu cậu vào lòng.

Trường Phong đột nhiên bị Trình Lãng ấn vào trong lòng ngực. Bên lỗ tai đều là tiếng tim đập của Trình Lãng, cả khuôn mặt bất chợt đỏ lên.

Trình Lãng cười làm lành với đạo diễn: "Đạo diễn đừng giận, cậu ấy uống say rồi."

Đạo diễn nhìn kỹ lại thì thấy đúng là say không kém.

Toàn bộ mặt và lỗ tai đều đỏ.

Không ngờ cái tên Từ Trường Phong này lại say nhanh dữ vậy, sau khi uống say xong, tính cách còn kỳ quái như vậy.

Thôi kệ, ông ấy cũng không thèm chấp với quỷ say mèm.

Con quỷ say mèm kia chợt ngẩng khuôn mặt đỏ rực ra khỏi lồng ngực của Trình Lãng, nói: "Anh có thể đưa tôi về nhà được không? Trợ lý của tôi nói trong nhà có chuyện nên đi trước rồi."

Trình Lãng nhìn về phía đạo diễn: "Đạo diễn..."

Đạo diễn vẫy tay, vẻ mặt tỏ ra không kiên nhẫn: "Đi đi, đi đi. Để cậu ấy lại còn không ngừng nói mớ."

Lúc Trình Lãng dẫn Trường Phong đi ra ngoài, Trường Phong vẫn luôn dựa trên vai của Trình Lãng. Đợi đến khi ra khỏi phòng riêng, Trình Lãng thở dài, để Trường Phong đứng thẳng lại: "Vừa rồi cậu đang làm gì vậy?"

Trường Phong ngẩng đầu nhìn anh, trong đôi mắt như chứa sương mù mênh mông, nhìn qua cực kỳ mê ly.

So với lúc trước khi cậu ngẩng lên hôn môi anh trong buổi chụp tạo hình càng mơ màng hơn.

Trái tim của Trình Lãng chợt rung động.

Trường Phong chớp mắt một cách chậm rãi, từ từ nói: "...Trình Lãng... Anh có bị ngốc không vậy..."

Trình Lãng hơi nhướng mày, bây giờ thực sự là say này.

Trường Phong tiếp tục nói: "...Tôi biết rồi..."

Trình Lãng ghé sát cậu, hỏi: "Biết cái gì?"

Trường Phong cúi đầu, suy nghĩ hồi lâu, với góc độ này, trông lông mi của cậu khá dài. Trình Lãng nhìn cậu, chợt vô thức nhớ đến trong lúc chụp tạo hình, nháy mắt khi cậu nhắm mắt, ngẩng đầu hôn mình, bởi vì kinh ngạc nên anh không hề nhắm mắt. Lúc đó, hai người sát gần nhau như vậy, anh có thể thấy rõ từng sợi lông mi của Trường Phong.

Giọng nói của Trình Lãng bỗng hơi khàn khàn: "Từ Trường Phong...?"

Lông mi của người đứng trước mắt run rẩy nhưng vẫn không định mở mắt. Cậu nhíu mày, giọng nói vì uống say nên hơi mềm mại: "...Gọi tôi là Trường Phong."

Trông cậu có vẻ không vui nhưng nghe giọng nói đó lại càng giống như làm nũng.

Từ trước đến nay, Trình Lãng chưa từng thấy dáng vẻ này của Trường Phong. Bởi vì uống hai ly rượu nên làn da vẫn luôn trắng sáng ấy đã ửng hồng. Trình Lãng nhớ đến lúc khi hai người mới gặp nhau, bộ dáng của cậu vừa khách khí vừa xa cách. Hai dáng vẻ này có hơi khác biệt.

Là khác biệt rất lớn...

Là bởi vì uống say sao?

Bộ dáng của Trường Phong sau khi uống say quá khác biệt so với lúc ban đầu, tựa như một con mèo lột bỏ tất cả mọi tấm giáp, lộ ra sự mềm mại bên trong.

Thời tiết đã dần chuyển lạnh, họ sóng vai cùng rời khỏi khách sạn. Gió từ bên ngoài lập tức thổi đến.

Trường Phong hơi co người lại, cậu mơ màng, nghĩ rằng có hơi lạnh, sau đó túm lấy góc áo của Trình Lãng. Trình Lãng xoay người nhìn cậu, cậu lập tức theo đó mà nhào vào lồng ngực của Trình Lãng. Cánh tay của Trường Phong ôm lấy eo anh, cả khuôn mặt đều giấu trong hõm cổ của Trình Lãng, hơi thở ấm áp phả lên đó.

Cơ thể của Trình Lãng bỗng nhiên cứng đờ.

Thật ra, Trường Phong vẫn còn tỉnh táo một chút, ví dụ như lúc này, trong đầu cậu đang mơ màng nghĩ người của Trình Lãng ấm quá, có lẽ là hệ thống tự động cảm ứng nhiệt độ điều chỉnh đến độ ấm thích hợp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro