Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàn Diệp pha trà rồi đưa cho Đế Tử Nguyên. Bước đến trước đài cao, kính cẩn đặt trà lên bàn.

"Tướng quân, mời dùng trà."

Hàn Diệp duy trì một khoảng cách nhất định, dừng cách Đế Tử Nguyên ba thước.

Đôi mắt Đế Tử Nguyên nheo lại, lộ vẻ không hài lòng.

"Đứng xa như vậy làm gì! Mang trà lại đây." nói rồi nàng đưa tay ra.

Điều này có nghĩa là muốn tự tay Hàn Diệp dâng trà tới tay nàng.

Hàn Diệp hết cách, lại cầm tách trà lên, đi vòng qua bàn, bước tới chỗ Đế Tử Nguyên.

"Tướng quân, mời dùng trà." Hàn Diệp lặp lại lần nữa, đặt chắc tách trà vào tay Đế Tử Nguyên.

Đế Tử Nguyên cầm tách trà lên nhấp một ngụm "Trà ngon. Bổn soái không biết trong quân doanh lại có người pha trà giỏi như ngươi, phải điều ngươi đến lều lớn của bổn soái mới được."

"Đâu có, Tướng quân quá khen."

Đế Tử Nguyên nhìn chằm chằm Hàn Diệp giữ khoảng cách với nàng, trong lòng có chút không vui.

Đột nhiên, nàng nắm tay kéo Hàn Diệp lại gần.

Hàn Diệp cẩn thận nhìn về phía trước, chỉ thấy một đôi mắt thâm thúy đang chằm chằm nhìn mình, trong mắt mang theo khiêu khích không che đậy, lười biếng mà sắc bén.

Ở khoảng cách gần như vậy, Hàn Diệp không đành lòng tách khỏi tay của Đế Tử Nguyên. Hơi thở nóng bỏng phả vào mặt, nhất thời có chút mờ ám.

Đế Tử Nguyên nhìn khuôn mặt của Hàn Diệp, tên mặt trắng chết bằm này quả thật đã dịch dung, tuy thuật dịch dung không có khuyết điểm, nhưng vẫn thiếu chút lão luyện, nghĩ tới chuyện bản thân đã dịch dung hết mười năm, có thể giấu được người khác, nhưng không thể lừa được nàng.

Hàn Diệp trong lòng kêu gào, nam nữ thụ thụ bất thân mà.

"Ngày thường Tướng quân đối xử với thuộc hạ như thế này sao?" đương nhiên, hắn đang muốn nói đến hành vi mờ ám này.

"Không, ngươi là người đầu tiên."

"Thuộc hạ có gì khác thường sao, có thể khiến Tướng quân phá lệ."

Đế Tử Nguyên tiến lại gần Hàn Diệp, có chút ngả ngớn nói "Dáng vẻ rất được, bổn soái muốn thu nhận ngươi làm tiểu quan." nói rồi nàng nheo mắt lại.

"Đế Tử Nguyên!" Hàn Diệp chắc chắn nàng đã sớm nhận ra hắn, còn bị nàng đùa giỡn "Nàng quậy đủ chưa?"

Đế Tử Nguyên bày ra dáng vẻ không còn kịch hay để xem, buông tay Hàn Diệp ra rồi dựa lưng vào ghế.

"Hàn Diệp." nàng chỉ nhẹ nhàng gọi hắn một tiếng.

Hai người đã nhìn thấu nhau, cũng không cần phải giả vờ. Hàn Diệp xé mặt nạ.

"Chàng đến đây làm gì?" tuy trong lòng đã đoán được, nhưng không nhịn được mà hỏi.

Hàn Diệp không lên tiếng, hiện tại chỉ có thể cố gắng trì hoãn thời gian.

Thấy Hàn Diệp im lặng, Đế Tử Nguyên cũng không tức giận, chuyển chủ đề khác.

"Vết thương trên vai ... còn đau không?"

Hàn Diệp vẫn không trả lời.

Im lặng một hồi, hắn hỏi "Tử Nguyên, nhất định phải như vậy sao?"

"Phải."

Ánh mắt Đế Tử Nguyên trở nên sắc bén, vẻ dịu dàng vừa rồi không còn nữa.

"Hàn Diệp, thiên hạ ngày nay, mạng người như cỏ rác, dân chúng như chó heo, Thiên tử hiếu chiến, hoàng tử tranh quyền, quan viên tham ô thành họa, Hàn Trọng Viễn không có khả năng trị quốc, sớm đã không còn xứng với hoàng vị, sớm đã mất đi tư cách nắm giữ thiên hạ!"

"Đế Tử Nguyên!" Hàn Diệp rõ ràng bị đâm vào chỗ đau.

Ánh mắt của nữ tử trước mặt quá kiên định, quá phẫn uất. Như thể không chỉ là cô nhi Đế gia bị diệt tộc mười năm trước chất vấn hắn, mà còn vì dân chúng sống trong cảnh khốn cùng ở Đại Tĩnh chất vấn hoàng gia.

Nhưng hắn không thể bác bỏ, tất cả đều là sự thật.

Một năm trước đến Giang Nam, hắn biết Đại Tĩnh không phồn hoa thịnh vượng như hắn thường nghĩ, khắp nơi tang thương ... hắn sống trong thâm cung một thời gian dài, hưởng thụ phú quý hoàng gia, lại không biết dân chúng Đại Tĩnh sống như thế nào!

"Tử Nguyên, phụ hoàng bệnh nặng lâu ngày, thời gian không còn nhiều, vì ta, nàng ... có thể buông bỏ được không?" Hàn Diệp dần dần mất tự tin nói ra, lý do này đến cả bản thân cũng không tin.

"Chàng buông bỏ được không?" đồng tử Đế Tử Nguyên mở to "Hàn Trọng Viễn diệt Đế gia ta, Thái hậu Tuệ Đức diệt tám mươi ngàn quân Đế gia, mười năm qua, ta ngày đêm không ngon giấc, chỉ cần nhắm mắt lại, ta sẽ nhìn thấy dáng vẻ chết oan của bọn họ, bọn họ kéo chân ta bảo ta báo thù cho bọn họ. Chàng nói xem, ta có thể buông bỏ không? Ta có nên buông bỏ không!"

Ánh mắt Hàn Diệp lặng đi từng chút, cho đến khi không còn cảm xúc gì nữa.

Ánh lửa bên ngoài cao vút tận trời, tiếng kêu dập lửa không ngừng truyền tới.

"Tướng quân, không ổn rồi, kho lương cháy rồi."

"Tướng quân, nước trong bể của chúng ta hết rồi."

"Tướng quân, lửa quá lớn, huynh đệ chúng ta không thể giữ được lương thảo bên trong."

Người xông vào nhận ra Hàn Diệp "Thái tử Đại Tĩnh!"

"Người đâu, bảo vệ Tướng quân!"

Binh sĩ bên ngoài nghe thấy động tĩnh, liền lao vào trong bao vây Hàn Diệp.

"Hàn Diệp, kế hoạch tối nay của chàng thành công rồi." Đế Tử Nguyên khẽ cười.

"Tướng quân, Thái tử Đại Tĩnh xảo quyệt như vậy, không thể tha cho hắn được." binh sĩ bày ra tư thế muốn bắt người.

Đế Tử Nguyên khẽ thở dài "Để chàng đi."

"Tướng quân ..." nhìn thấy sắc mặt không tốt của Đế Tử Nguyên, không dám làm trái ý nàng, chỉ đành nhường ra một con đường.

"Vận số Hàn gia đã tận, không thể chống đỡ bao lâu nữa, Hàn Diệp, chàng tự liệu mà làm đi."

"Đế Tử Nguyên, nếu nàng muốn đoạt hoàng vị, nhất định phải bước qua xác của ta."

Đế Tử Nguyên không trả lời.

Hàn Diệp nhìn bóng lưng của nàng rồi quay đầu bước đi.

Đế Tử Nguyên đi theo hắn, tin tưởng hắn, gọi hắn là Thái tử ca ca đã chết từ mười hai năm trước.

Nhậm An Lạc phóng khoáng cao ngạo cười đùa với hắn, một năm trước cũng đã chết rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro