Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh trăng sáng xuyên qua màn che lam khói chiếu vào gò má như ngọc, Hàn Diệp hơi cau mày nhìn về hướng hai người rời đi.

Vừa nãy giao chiến, Nhậm An Lạc đoán người đến hẳn là Bắc Tần vương tương lai Mạc Bắc, kết hợp với hành động của Mạc Sương trước đó, nàng thông minh như vậy đương nhiên đã nhìn ra mấu chốt, e là công chúa Bắc Tần Mạc Sương ham chơi lẻn vào Đại Tĩnh, ca ca tốt này của nàng ta đến bắt về.

Chỉ có Hàn Diệp không biết nguyên nhân, lo lắng cho nữ tử xa lạ này bị người ta bắt cóc.

Một buổi đi chơi đang tốt đẹp lại vì Mạc Sương mà hỏng bét, Nhậm An Lạc thầm ghi món nợ này lên người công chúa Bắc Tần, nhớ lại bộ dạng sững sờ vừa rồi của nàng ta khi thấy dung mạo của Hàn Diệp dưới màn che, trong lòng càng bực hơn, nàng thầm quyết định, lần sau không để nàng ta có cơ hội đến gần Hàn Diệp.

Nhưng chuyện ưu tiên hàng đầu lúc này chính là dỗ dành điện hạ nhà nàng đừng nghĩ đến Mạc Sương nữa.

"Ta thấy quan hệ của hai người đó rất thân thiết, vừa rồi cô nương đó còn cố ý ôm ta lại, không muốn ta lại gần! Nam tử kia cũng không làm hại gì cô nương đó, có lẽ là tiểu như nhà nào đó lẻn ra ngoài rồi bị người nhà bắt về thôi."

Hàn Diệp cau mày suy nghĩ một lúc, Nhậm An Lạc nói cũng có lý, bây giờ hai người kia cũng đã biến mất, họ không thể làm gì được.

"Hi vọng như cô nói, đi thôi."

Nhậm An Lạc nghe vậy vui mừng, nhanh chóng vứt chuyện Mạc Sương ra sau đầu, bước tới kéo cánh tay hắn đi về phía chợ "Đi đi đi, bên đó có nhiều chỗ chơi vui lắm!"

Hàn Diệp muốn giãy ra, nhưng cuối cùng vẫn bất lực để nàng kéo đi.

Hai người trở lại phố Thập Lý, Nhậm An Lạc vẫn còn nhớ đến chuyện mua đèn lồng thỏ cho Hàn Diệp, may mà kiểu dáng đó cũng rất bình thường, đi dạo một hồi, nàng lại gặp được.

Dưới ánh đèn rực rỡ, Nhậm An Lạc mặc váy đỏ cầm đèn lồng đi tới và cô bé xinh đẹp kiêu ngạo trong ký ức của hắn cũng thích mặc váy đỏ trùng lặp với nhau, suy nghĩ của Hàn Diệp không khỏi lơ đãng dần.

Tử Nguyên, nàng ở Thái Sơn, có khỏe không?

"Đang nghĩ gì vậy?"

Nhậm An Lạc đi tới trước mặt hắn, đưa đèn lồng sang, nhìn đôi mắt quen thuộc của nàng, Hàn Diệp buột miệng nói ra điều trong lòng.

"Không có gì, chỉ là nhớ đến một vị cố nhân."

Trong giọng nói dịu dàng của hắn mang theo u sầu xen lẫn mất mát. Nhậm An Lạc nghe mà đau xót trong lòng, nàng không muốn nhìn thấy nhất chính là Hàn Diệp lộ ra vẻ mặt đau buồn như vậy, hơn nữa, trong lòng nàng biết rõ cố nhân mà hắn đang nói đến là ai.

Nhất thời hai người không nói gì, chỉ lặng lẽ đi bộ cùng nhau trong chợ đêm nhộn nhịp, suy nghĩ những chuyện khác nhau.

Bên cầu có người vác bó rơm cắm đầy những xâu kẹo hồ lô rao bán, Nhậm An Lạc như nhìn thấy hy vọng, không nói một lời đã kéo Hàn Diệp đi.

"Đại ca, lấy cho ta xâu to nhất đỏ nhất ngọt nhất!"

Đại ca bán kẹo hồ lô rất hiếu khách, lần đầu tiên gặp một hách hàng nữ hào phóng như vậy, bèn cười đáp lại, chọn một xâu hồ lô thật đỏ phủ nhiều đường cho nàng.

Ánh mắt Nhậm An Lạc sáng ngời nhìn thẳng Hàn Diệp, kéo những ngón tay mảnh khảnh của hắn rồi nhét kẹo hồ lô vào tay hắn "Lúc tâm trạng không vui thì ăn chút đồ ngọt, phiền muộn gì cũng sẽ quên hết."

Hàn Diệp không ngờ nàng mua cho mình ăn, cúi đầu nhìn kẹo hồ lô trên tay, hắn lớn lên trong thâm cung, từ nhỏ mất mẹ nên Gia Ninh đế rất yêu thương hắn. Từ nhỏ hắn được lập làm Thái tử, được nuôi trong gấm vóc lụa là, từng chuyện phải để ý tiểu tiết, bữa ăn hàng ngày tinh tế phức tạp, được chia phần đều đặn, loại thức ăn đường phố này từ khi tiểu cô nương Đế gia nghịch ngợm kia kéo hắn ra khỏi cung, đã rất nhiều năm hắn chưa từng ăn nữa.

Hàn Diệp không phải người tham ăn, nhưng hôm nay nhìn kẹo hồ lô được nhét vào tay mình, hắn lại thấy thích thú, màn che vén lên rồi đóng lại, hắn cắn một miếng kẹo phủ đường, vị chua chua ngọt ngọt thuộc về ký ức tuổi thơ.

"Ngọt không? Điện hạ."

Hàn Diệp khẽ gật đầu.

Lúc này hai người đang đứng trên cầu bên bờ sông, người đi đường không nhiều, gió nhẹ thổi qua, rèm che trên má Hàn Diệp cũng tung bay, thấp thoáng nhìn thấy đôi môi căng mọng của hắn càng đỏ động lòng người vì phủ nước đường.

Thưởng thức say lòng.

Nàng nghiêng người vén màn che mặt, đối diện với đôi mắt trong trẻo không hiểu chuyện gì, không biết tại sao nàng làm vậy, có hơi luống cuống, càng làm người khác muốn đắc tội.

Thật ra nàng đã muốn làm lâu lắm rồi.

Đôi mắt đen trong veo của Hàn Diệp chậm rãi mở to, môi hắn cảm nhận được sự mềm mại, đôi môi bị người khác ngậm trong miệng, đầu lưỡi lướt qua, hắn còn chưa kịp phản ứng đã nhẹ nhàng rút ra, để lại cho hắn một trái tim đang đập loạn xạ.

Hơi thở ấm áp của nữ tử kề bên, hàng mi dài của Hàn Diệp khẽ run, đôi mắt cụp xuống đối diện với ánh mắt nóng bỏng của Nhậm An Lạc.

"Đúng là ngọt thật."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro