Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàn Diệp sững sờ một lúc, hắn không ngờ mình lại bị nữ thổ phỉ An Lạc trại trêu đùa như vậy.

"Cô ..."

Hắn nhẹ giọng khiển trách, nữ tử đoán được hắn sẽ tức giận, vội chui ra khỏi màn che, thông qua màn che chỉ thấy vẻ mặt nữ tử đắc ý, cười tươi như hoa.

"Hoang đường! Có phải Điện hạ định nói thế không? An Lạc biết là hoang đường, nhưng không thể kiềm chế, vẫn mong Điện hạ toại nguyện."

Nàng thẳng thắn nói ra ý nghĩ trong lòng, khiến Hàn Diệp không nói nên lời, hắn nhìn nữ tử trước mặt, trong khoảnh khắc, hắn quả thật có chút động lòng trước lời trêu ghẹo của nàng ...

Không được, không thể tiếp tục như thế này.

Hàn Diệp nghiêm túc nói "Nhậm An Lạc, có thể những gì ta nói sẽ làm tổn thương cô, nhưng ta vẫn phải nói."

Nhậm An Lạc thấy hắn nghiêm túc, cũng thu lại nụ cười trên mặt, giả vờ như đang chăm chú lắng nghe.

"Cô nắm trong tay ba mươi ngàn thủy quân, tuyệt đối không phải nữ tử nhàn rỗi, không nên đắm chìm trong chuyện tình cảm không có kết quả. Cô cũng biết, vị trí Thái tử phi, ngoài nàng ..."

Hắn dừng một chút "Ngoài Đế Tử Nguyên, không thể là người khác."

Nhậm An Lạc sững người, những chuyện kiếp trước lần lượt hiện ra trước mắt, rốt cuộc nàng lòng dạ sắt đá thế nào mới xem Hàn Diệp luôn dành tình cảm cho mình như con cờ, bày mưu, báo thù, cuối cùng khiến hắn mệt mỏi đi đến con đường chết.

Nàng dán mắt vào người mất rồi có lại được trước mặt, hai mắt ngấn nước "Hàn Diệp, đừng nhớ đến nàng ấy nữa, nàng ấy không đáng."

Nàng nói là lời từ tận đáy lòng, nhưng Hàn Diệp không biết thân phận thật của nàng, chỉ nghĩ nàng đau lòng mới nói vậy.

"Nàng ấy đáng."

Ánh đèn xoay chuyển, phản chiếu gương mặt kiên nghị của hắn, Nhậm An Lạc không kiềm được ôm lấy ánh trăng của nàng vào lòng.

"Hàn Diệp, chàng thật tốt, chàng tốt như vậy, sao ta nỡ buông tay được."

Giọng nàng nghẹn ngào, đây là lần đầu tiên nàng lộ ra dáng vẻ thiếu nữ trước mặt Hàn Diệp, Hàn Diệp nhất thời không nỡ đẩy nàng ra.

......

Những lời Hàn Diệp nói ngày đó rất dứt khoát, hắn tưởng Nhậm An Lạc sẽ kiềm chế bản thân một chút, nào ngờ những lời đó như chìm xuống đáy biển, không có tác dụng gì với nàng, ngược lại nàng càng kịch liệt hơn, mượn cớ là quan viên mới nhậm chức, muốn ở Đại Lý Tự giải quyết nỗi lo cho Hàn Diệp, cứ cách ba ngày lại chạy đến Đông cung, theo lời Uyển Thư nói, bậc cửa của Đông cung sắp bị nàng đạp nát rồi.

Cuối cùng cũng đến ngày Nhậm An Lạc nhậm chức, nàng không quấy rầy hắn nữa, Hàn Diệp ngược lại không thấy an tâm, bèn bảo Cát Lợi đi theo nàng, tránh cho nàng gây chuyện ở Đại Lý Tự, hắn thậm chí còn không nhận ra bản thân đã kéo Nhậm An Lạc vào phe của mình.

Cũng giống như kiếp trước, nàng vừa vào Đại Lý Tự đã tiếp nhận vụ án giết người của Lâm Thông, có vẻ như màn kịch hay này lại sắp bắt đầu, nhưng lần này, nàng không muốn kéo Hàn Diệp vào.

Khoa cử đã xong, đêm hoa khôi ở lầu Linh Tương.

Ai mà ngờ chỗ vung tiền nổi tiếng kinh thành này lại là sản nghiệp của Đế gia, càng là nơi Nhậm An Lạc thu thập tin tức khắp nơi, nhiều năm qua lầu Linh Tương luôn do Lạc Minh Tây quản lý giúp nàng, bây giờ nàng đã quay về, nên để Uyển Cầm tiếp quản.

Đối với Lạc Minh Tây, nàng luôn cảm thấy áy náy, nếu không phải dốc hết sức giúp nàng báo thù, có lẽ y sẽ không mất sớm như thế.

Nàng sẽ cố gắng bù đắp những gì nợ y kiếp trước, chỉ e là nàng mãi mãi không thỏa mãn được điều y mong muốn trong lòng.

Đám công tử quyền quý như Cổ Tề Thiện, Lâm Thông thường xuyên đến mua vui uống rượu ở lầu Linh Tương. Quả nhiên, Nhậm An Lạc vừa ngồi xuống trên tầng hai đã thấy đám công tử này tới, còn phát sinh tranh chấp với sĩ tử vào kinh thi cử.

Nhậm An Lạc thấy vậy mỉm cười, hay lắm, mọi thứ đang phát triển như nàng dự liệu.

Uyển Cầm phía sau ân cần rót cho nàng tách trà "Xem ra tiểu thư đã nắm chắc được chuyện tối nay."

Uyển Cầm là thân tín của Nhậm An Lạc, đương nhiên biết nàng định dùng Cổ Tề Thiện làm mồi dẫn để loại bỏ phe cánh của Trung Nghĩa Hầu.

Nhậm An Lạc đang đắc ý, diệt được mầm họa Trung Nghĩa Hầu đã ăn sâu Đại Tĩnh, không chỉ có thể báo thù cho Đế gia, mà còn mở đường cho Hàn Diệp có được Đại Tĩnh thiên hạ thái bình.

Đột nhiên, sắc mặt nàng thay đổi đứng thẳng dậy, Uyển Cầm thấy phản ứng của nàng thì nhìn theo, quả nhiên là Thái tử Hàn Diệp dẫn theo Ôn Sóc chậm rãi bước tới, xem ra nàng đã đoán đúng, cũng chỉ có người này trong lòng tiểu thư mới có thể khiến nàng đột nhiên biến sắc như vậy.

"Điện hạ, sao ngài lại tới đây?"

Lầu Linh Tương này không giống những nơi trăng hoa khác, nó được xây rất xa hoa lộng lẫy, nhiều ca kỹ xinh đẹp tài giỏi, ngoài đám công tử như Cổ Tề Thiện, cũng có vài văn nhân họa sĩ, quan lớn quyền quý lui tới, Hàn Diệp trước giờ đoan chính ngay thẳng, chưa từng đặt chân đến những nơi này, xem ra đây là lần đầu tiên.

"Cô tới được, tại sao ta không thể tới."

Nhậm An Lạc nghẹn họng, vô cớ nghe ra mấy phần kiêu ngạo bên trong, nàng cũng hưởng thụ, vội nhường chỗ cho hắn, nói.

"Điện hạ, mau ngồi đi, thì do ta nghe nói trong lầu Linh Tương có đánh cược, cược xem Nhậm An Lạc ta có thể làm Thái tử phi không, nghe cũng thú vị, ta đương nhiên nhanh chân mang tiền đến cược Nhậm An Lạc ta có thể làm Thái tử phi của Hàn Diệp ngài đó!"

Nàng đùa giỡn vài câu, Hàn Diệp lườm nàng một cái khiến nàng an tĩnh hơn "Càn quấy!"

Buổi tối Cát Lợi đến báo, Nhậm An Lạc đến lầu Linh Tương, Hàn Diệp biết nàng khác với nữ tử bình thường, nhưng nàng vừa mới tới đây, phía sau còn có ba mươi ngàn thủy quân của An Lạc trại, nếu gây ra rắc rối gì, e khó mà thu dọn, vì thế hắn vội thay y phục dẫn Ôn Sóc đến lầu Linh Tương xem thử.

Hắn không muốn thừa nhận, nhưng thật ra hắn cũng hơi lo cho nàng.

Hoa khôi xuất hiện trên sân khấu, khán giả trở nên hưng phấn, nhưng Nhậm An Lạc không nhìn hoa khôi, trong mắt chỉ có người trước mặt.

Đây không phải lần đầu bị nàng nhìn chằm chằm như vậy, sắc mặt Hàn Diệp vẫn bình tĩnh, chậm rãi uống trà, nhưng vành tai lại đỏ lên.

"Thật đáng yêu." Nhậm An Lạc nhịn không được nói thành tiếng.

Hàn Diệp đang định khiển trách thì trong đám người chợt xôn xao, có người từ trên lầu rơi xuống! Hai người nhìn xuống lan can, phát hiện người rơi xuống lầu chính là Lâm Thông vừa được thả khỏi Đại Lý Tự vài ngày trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro