Part 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chị sẽ ghét em sao?"

"Chị làm sao có thể ghét bỏ em?"

-------------------------------

"Viên Nhất Kỳ, ôm..."

Giờ phút này, cô không thể giữ mình được nữa, cô vẫn là cô, nhưng cô chỉ trở nên thận trọng

Viên Nhất Kỳ nhẹ nhàng ôm Thẩm Mộng Dao khóc nức nở

"Em xin lỗi, Dao Dao, em xin lỗi"

"Đừng khóc..."

Đèn trong phòng Viên Nhất Kỳ vẫn sáng, nhưng em không nhìn ra ngoài cửa sổ, ôm Thẩm Mộng Dao thật chặt, dường như lúc này đây, cô chỉ thuộc về Viên Nhất Kỳ, dần dần cả hai đều chìm vào giấc ngủ, nhưng nước mắt trong khóe mắt của Viên Nhất Kỳ trở lại. Không được lau khô

Thẩm Mộng Dao sáng sớm mở mắt và nhìn thấy người trước mặt, cô không ngạc nhiên mà dụi vào cổ Viên Nhất Kỳ.

"Viên Nhất Kỳ chị nhớ em rất nhiều"

"Chị thực sự rất yêu, yêu, yêu, yêu em"

Viên Nhất Kỳ mũi bị đau, nhưng cô ấy không thể nói ra

"Viên Nhất Kỳ... em ... em dậy rồi ... phải không"

"Ừm ... nếu chị thấy em phiền phức thì em về ngay, em không quấy rầy nữa"

Viên Nhất Kỳ rất căng thẳng, đối mặt với Thẩm Mộng Dao tỉnh táo, cô vẫn là Viên sợ hãi.

"Đừng đi"

"Chị không nghĩ em phiền phưcs, đừng rời xa chị, được không"

"Chúng ta ... đã xa nhau rất lâu ... chúng ta không có khả năng"

"Không, chị yêu em, đừng rời xa chị nữa"

"Được rồi, sẽ không rời đi"

"Chờ ... chờ đã ... chị nói yêu em?"

"Ừm, chị yêu em, chị luôn yêu em"

"Em cũng vậy. Sau khi chúng ta phân ra, ngày nào em cũng muốn xin lỗi chị, nhưng lại sợ chị không tha thứ nên ..."

"Vì vậy, em không bao giờ đến tìmi chị, phải không"

"Không, em đã tìm chị một vài lần, nhưng em..."

"Em sợ đúng không?"

"Nhưng hiện tại thì không, bây giờ em xin lỗi chị, chị có tha thứ cho em không?"

"Xem biểu hiện của em"

Lúc này điện thoại của Thẩm Mộng Dao vang lên, là Vương Dịch.

"Đội trưởng, chị đến muộn, hôm nay có tập luyện, chị nhanh lên, lương một hồi sẽ bị trừ."

"A, có tập luyện?"

"Ừ, Viên Nhất Kỳ vẫn chưa đến, tiện thể gọi em ấy một tiếng"

"À, ồ"

"Tạm biệt"

"Viên Nhất Kỳ, hôm nay có buổi tập luyện nào không?"

"Ừ, tám giờ rưỡi."

"Viên Nhất Kỳ!!! Tại sao em không nói với chị sớm hơn"

"Chị cũng không hỏi em"

"Kia, hiện tại làm sao bây giờ"

"Khi nào đến, em phải nhớ đừng nhìn chị, không nói chuyện phiếm, cũng đừng đi về phía chị."

"À được rồi"

"Ai đã nhìn thấy nó khi chúng ta trở lại ngày hôm qua"

"Chỉ có Tôn Trân Ny"

"Nhưng em ấy sẽ không nói chuyện ra ngoài"

-------------------------------

"Bởi vì tớ là chị gái của em ấy"

"Vâng, chuyện gì đã xảy ra giữa hai chị em"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro