Part End.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tớ có Viên Nhất Kỳ, cậu có không?"

"Tớ có Thẩm Mộng Dao, cậu có không?"

-------------------------------

"Kia tốt nhất là, được rồi, Viên một kỳ, ngươi mau thu thập một chút, chúng ta nên xuất phát"

"Được, tỷ tỷ"

"A, tới đó rồi không được gọi chị là tỷ tỷ"

"Đã biết, tỷ tỷ"

Viên Nhất Kỳ, người đã thu dọn đồ đạc xong, tự nhiên đẹp trai hơn rất nhiều so với lúc nãy, cảm thấy trẻ trung hơn rất nhiều.

"Viên Nhất Kỳ, em vào phòng luyện tập trước, sau đó nếu Vương Dịch hỏi chị ở đâu, em sẽ nói rằng em không nhìn thấy chị."

"Ừm ... cũng có thể"

Viên Nhất Kỳ nói câu này một cách chậm rãi sau khi suy nghĩ về nó một lúc

"Nhưng em có một yêu cầu"

"Tại sao, em còn muốn yêu cầu chị."

"Ồ, chị nghe em nói trước, được không?"

"Được rồi, em có thể nói"

"Trước khi đi, chị phải hôn em trước"

Viên Nhất Kỳ vừa nói vừa nhìn qua Thẩm Mộng Dao, nhưng làm thế nào Thẩm Mộng Dao thông minh có thể để Viên Nhất Kỳ thực hiện được yêu cầu này chứ?

"Em nằm mơ"

"Tỷ tỷ ~"

Đối mặt với hành động như một đứa trẻ của Viên Nhất Kỳ làm Thẩm Mộng Dao không thể từ chối

"Muah ~"

Thẩm Mộng Dao để lại một nụ hôn thơm trên má phải của Viên Nhất Kỳ

"Được rồi đi thôi"

"Em đi đây"

Trong phòng tập, các thành viên của đội H đang tập vũ đạo, Mã lão sư đang đứng ở cửa chờ Viên Nhất Kỳ

"Viên Nhất Kỳ, em lại đến muộn"

"Kia là, Mã lão sư, em..."

"Đừng nói nữa, vào trước đi"

"Cảm ơn Mã lão sư"

Viên Nhất Kỳ vào trong một lúc, nhưng Tôn Trân Ny – người nhìn thấy tất cả những thứ không nên thấy đêm qua đã chạy về phía cô và hỏi khẽ

"Viên Nhất Kỳ, Thẩm Mộng Dao ở đâu"

"Quảng em đánh rắm a"

"Này, Viên Nhất Kỳ, tại sao chị lại nói như thế"

"Rất vui được nói chuyện với em, em muốn thế nào?"

"Viên Nhất Kỳ, hãy cẩn thận, em sẽ gửi sự việc tối hôm qua lên vòng bạn bè a."

"Được rồi, em thật độc ác, chị không nhìn thấy Thẩm Mộng Dao, có vấn đề gì không?"

"Chị không nhìn thấy, tối hôm qua em ngồi xổm ở cửa phòng Thẩm Mộng Dao ngồi một buổi, chị nói là không nhìn thấy, chị đoán là em tin sao."

"Em đang nhìn trộm chị"

"Em chỉ quan tâm đến đội trưởng, phải không?"

"Được rồi, Thẩm Mộng Dao đang ngủ trong phòng"

"Ồ ~ Ra vậy, hai người..."

"Em đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa được không, con nít con nôi, em mỗi ngày đều nghĩ tới cái gì vậy."

Đúng lúc này, Thẩm Mộng Dao bước vào

Nụ cười của Viên Nhất Kỳ ngay lập tức nghẹn trở lại.

"Viên Nhất Kỳ giỏi a"

"Im lặng"

Viên một kỳ vẫn là nhịn không được hướng Thẩm Mộng Dao phương hướng nhìn lại, mà một màn này vừa vặn bị ở Trương Hân thu Vlog vô tình chụp được, bị các radar cắn đường Tưởng Thư Đình cùng Quách Sảng thấy được, nháy mắt, hai người họ thét chói tai "Quá ngọt a" tràn ngập này toàn bộ phòng học.

"Chuyện gì xảy ra."

" Chuyện gì xảy ra."

Viên Nhất Kỳ và Thẩm Mộng Dao đồng thời nói điều này

"A, thật ngọt, thật ngọt"

"Được rồi, đại kinh tiểu quái, chuyện bé xé ra to, a a a, quá ngọt" Tôn Trân Ny cũng góp một câu.

Lâm Thư Tình, người không rõ nguyên do đứng cùng với Trương Hân, Dương tỷ và Viên Nhất Kỳ, Thẩm Mộng Dao, đứng chung một chỗ nhìn này ba cái người cắn đường choáng váng, lúc này Quách sảng đi hướng Viên Nhất Kỳ hỏi

"Viên Nhất Kỳ, chị đã hòa giải với đội trưởng chưa"

"Đừng nói nhảm, được không"

"Ngày hôm qua em rõ ràng đã nhìn thấy chị ôm Thẩm Mộng Dao ra thang máy, vào phòng Thẩm Mộng Dao và không bao giờ trở ra nữa."

Hách Tịnh Di ở một bên dường như đã ăn một quả dưa lớn, kinh ngạc kêu lên

"Cái gì? ⊙∀⊙? Viên Nhất Kỳ và Thẩm Mộng Dao đã hòa giải"

Bỗng cả lớp nổ tung:

"Trời ạ trời ạ, kẻ hèn sinh thời còn có thể nhìn đến Hắc Miêu phục hôn"

"Oa nga oa nga, đây là ta xứng nhìn đến sao"

"Nga mạc nga mạc, cái này không thu phí có thể xem đi"

"Viên Nhất Kỳ!"

Thẩm Mộng Dao hét lên: "Em đi ra đây cho chị"

"Mã lão sư, cứu em với"

Mã lão sư của chúng tôi không trả lời, Viên Nhất Kỳ đã bị Thẩm Mộng Dao kéo ra ngoài

"Viên Nhất Kỳ, tình hình thế nào? Làm sao bọn họ đều biết"

"Thực ra, không phải chỉ có Tôn Trân Ny mới nhìn thấy mọi chuyện ngày hôm qua"

"Còn ai nữa"

"Quách Sảng"

"Tại sao em không nói với chị"

"Em vừa mới tìm ra"

"Bất quá tỷ tỷ, các nàng đã biết cũng không quan hệ a, cũng không cần lén lút gặp mặt"

"Viên Nhất Kỳ, emcó phải hay không... Ngô ân..."

Thẩm Mộng Dao lời nói còn chưa nói xong đã bị Viên một kỳ miệng lấp kín

Viên một kỳ tay phải đỡ Thẩm Mộng Dao đầu, tay trái không an phận ở trên người Thẩm Mộng Dao muốn thượng du tẩu

"Ân..."

"Tỷ tỷ, lâu như vậy, ngươi hương vị vẫn là không thay đổi"

"Em... em như thế nào như vậy a"

Trong lúc hai người đang nói chuyện thì cũng có một nhóm người phía sau bức tường nhìn trộm

"Mẹ ơi, tôi không còn trong sáng nữa"

"Quách Sảng, dũng cảm hơn cha mẹ của chúng ta"

" Trước không cần lo cho, nhìn xem mặt sau một loạt người cắn đường đi."

Phía sau gồm Tôn Trân Ny, Vạn Lệ Na, Lâm Tư Ý, Khương Sam và Vương Dịch.

"Trời ơi, cắn đường thành ngốc luôn rồi"

------------------------------

"Ngay cả khi tôi không có tiền, Viên Nhất Kỳ sẵn sàng nuôi tôi"

"Máy tính, em để Thẩm Mộng Dao bật lên, mật khẩu là tôi yêu Thẩm Mộng Dao "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro