Chương 6: Trung thu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng mười bầu trời lặng mây...

- Chào buổi sáng

Vinh nở nụ cười ấm áp, tay cầm một bịch ni lông trắng đưa về phía cậu.

Một tháng trôi qua, Vinh ngày ngày theo dõi Minh, biết được cậu phải làm liên tiếp hai công việc để lo tiền ăn, tiền học, tiền thuê nhà trọ. Công nương khoác trên mình bộ váy trắng không còn nữa, cậu phải tự mình chăm sóc bản thân và chăm sóc mẹ.

Mẹ cậu được đưa đến một bệnh viện tâm thần khá chất lượng, cậu dành hết số tiền mẹ cậu kiếm được để chữa bệnh cho mẹ, còn mình tự đi làm để kiếm tiền ăn học. Chị Hoa đã chăm sóc cậu hết mình đến khi cậu lên cấp ba, chị Hoa phải đi lấy chồng và có cuộc sống riêng.

Cậu đi làm tới nửa đêm, về tới khu trọ nhỏ vì quá mệt mỏi mà gục đi mất. Nhưng mỗi ngày, ánh đèn phòng cậu vẫn sáng rực lúc bốn giờ sáng, lúc đó cậu mới có thời gian làm bài tập trước khi đi học, cậu luôn có gắng dành học bổng để đỡ được tiền học phí. Cuộc sống tuy vất vả với cậu nhưng giờ đây cậu cũng đã có anh bên cạnh.

- Ăn sáng đi, ngẩn người ra làm gì vậy, tớ đẹp trai quá à.

Ngày nào cũng như vậy, anh ở cạnh bên, chăm sóc cho cậu như anh đã từng. Chỉ mong thời gian dừng lại chút thôi, để mọi điều tốt đẹp nhất được ở bên cậu ngay lúc này...

-------------------

Hôm nay là tết trung thu. Mọi người dường như nhộn nhịp hơn hẳn, ai nấy đều khoác lên mình những bộ cánh đẹp nhất. Lũ trẻ trong khu phố nhỏ nô đùa, trên tay những chiếc đèn lồng xanh đỏ, nhiều màu thắp sáng cả con đường. Một số chú cô thanh lịch dìu dắt vài đứa trẻ đi biếu bánh trung thu cho ông bà nó trông đúng thật hạnh phúc.

Mới sáu giờ chiều không khí tết đã phảng phất khu nhà ở của cậu.

- Minh ơi, Minh ơi.

Giọng nói này không lẫn vào đâu được, Minh vội vã chạy ra mở cửa. Trước mắt cậu giờ đây là một chàng trai trẻ vẫn một chiếc áo khoác mỏng sắn tới khuỷu tay, vẫn chiếc giày thượng đình không lẫn và đâu được, trên tay chàng trai đó còn có một chú mèo béo trắng tinh.

- Oa, Vinh à.

Cậu không giấu được sự thích thú, vươn đôi bàn tay chạm nhẹ lên cục bông trắng mịn kia.

- Thích không, nếu thích sau này cho cậu đấy. Nhưng nó là đồ tặng kèm, phải lấy chủ nó mới lấy nó được.

Minh ngượng đỏ ửng như quả cà chua chín, lấy tay che mặt đi, chẳng dám nhìn lên anh. Anh học đâu ra câu đó vậy, thiệt tình mà.

- Thay đồ đi, tớ đưa cậu đi chơi trung thu.

Sao anh có thể vừa nói vừa cười tươi như thế, chặt mọi đường từ chối của cậu, rõ ràng cố tình dồn cậu vào chân tường mà. Anh với tới, nắm lấy bàn tay cậu, dám đặt đôi môi hơi nứt nẻ hôn lên mu bàn tay, làm cho chính bản thân mình ngượng ngùng mà run rẩy nói:

- Tớ...chờ..

Minh giật giật vài cái, nhanh chóng đóng cửa lại, tai thở ra khói, bộc hỏa toàn thân, hét lớn trong lòng. Cậu ngại ngùng ngắm nghía đôi tay kia,kẽ mở ra, viên kẹo sữa nhỏ nhỏ trắng tinh nằm chọn trong lòng bàn tay của cậu. Cậu như chết lặng, trong thâm tâm chỉ đang báo động " Cảnh báo có tra nam", anh của cậu thực sự có thể làm những điều này sao.

Chấn tĩnh tinh thần, phải đến mười lăm phút sau, cậu mới e thẹ bước ra như cô thiếu nữ lần đầu đi hẹn hò vậy đó.

Họ dẫn nhau tới một cái công viên khá lớn gần đó, tấp nập toàn người là người. Lần đầu tiên cậu thấy nhiều khu vui chơi tới vậy, còn có rất nhiều quán hàng rong bên đường bán kẹo bông gòn, bán kẹo kéo dẻo hay thậm trí là những cốc nước với màu sắc khác lạ.

Cậu thích thú bế mèo Bo, kéo theo anh đi rong chơi khắm nơi. 

Gương mặt cậu lúc được ăn miếng xoài lắc ớt vừa chua vừa cay tới dúm người lại trông rất hay. Cậu còn tu nhanh cốc chanh đá làm tê não, cậu cứ ôm đầu mà ngồi xổm xuống trông kì kì. Không dừng ở đó, cậu còn cầm trên tay chiếc kẹo bông trắng hồng, vừa họ sặc sụa vì kẹo ngọt tới đắng lợi, vừa nhanh chân đạp vịt xung quanh cái hồ nuôi bèo nhỏ. Cậu như đứa trẻ sáu tuổi, tinh nghịch, muốn thử hết tất cả.

- Nghỉ lại đây đi, tớ thở hết nổi rồi.

Vinh hết hơi sau khi chơi tàu lượn với cậu, trông như một ông già dẫn theo đứa cháu sáu tuổi của mình đi chơi vậy. Dẫn cậu đến đây quả là một ý tưởng xuất sắc, lâu lắm rồi anh mới thấy cậu chơi vui tới vậy.

- Cậu ngồi đây nha, tớ đi mua ít nước cho.

Cậu vẫn còn xung sức vừa chạy vừa nhảy tung tung lên trông rõ đáng yêu, anh ở đằng sau vừa nhìn theo vừa tủm tỉm cười.

Được một lúc, cậu quay lại đưa anh chai chanh muối cùng cây kẹo tò he hình thỏ trắng, cũng nên có chút không khí trung thu.

Cả hai ngồi tựa lưng nơi ghế đá, nhìn ra khu vui chơi lấp lánh ánh đèn.

Không biết nghĩ gì, cậu lại dựa vào bờ vai anh, xoa xoa đầu vài cái rồi nằm lì ở đó. Trong tiếng nô đùa háo hức của lũ trẻ, dưới ánh đèn đường nhấp nháy, có hai kẻ đang say lòng mà tựa lên nhau, tự mình cảm nhận tấm lòng của đối phương.

- Mẹ ơi, con mèo kia béo chưa kìa.

Thằng nhóc con nói lớn, chỉ tay về phía bụi cây rậm rạp. Hai người mới bừng tỉnh khỏi cơn say tình, nhìn qua nhìn lại không thấy mèo Bo đâu.

Họ lại nắm lấy đôi bàn tay nhau, bước vào trong bụi cây gần đó, quá khứ như lặp lại vậy, vẫn là anh, vẫn mái tóc bồng bềnh, vẫn cái áo khoác mỏng sắn hờ...

Bộ lông trắng tinh không thể nhầm vào đâu được, nổi bật giữa rừng cây. Mèo Bo ngồi trên cái cây sung lớn, không chịu xuống.

Anh trèo lên một cách dễ dàng, bất ngờ gọi Minh:

- Lên đây đi, có thứ này anh muốn cho em xem.

Minh bàng hoàng sợ hãi, sợ quá khứ kia lặp lại, sợ anh một lần nữa bước đi. Anh xoe đôi bàn tay, cố cúi người xuống, nở nụ cười thật xinh, thuyết phục cậu.

Và lại một lần nữa, cậu nắm chặt lấy đôi bàn tay đó, nhưng lần này cậu lên được và ngồi ngay bên cạnh anh, anh vòng tay qua eo Minh, nắm chặt và chỉ lên bầu trời cao, ông trăng tròn vành vạnh, sáng nhất năm chiếu xuống nơi hai con người thầm yêu nhau.

Trời cũng đã tối muộn, thời gian được ở bên em trôi thật nhanh. Vinh đỡ cậu bé ôm chú mèo trắng xuống vô tình ngã lên nhau, cười tủm tỉm một lúc lâu, cậu vùi đầu vào trong lồng ngực anh. Tiếng trống tim hai người hòa làm một làm cậu đỏ ửng mặt ngại ngùng. Anh đỡ cậu dậy, và lần này, cậu nắm chặt bàn tay anh không để anh chạy dời xa cậu một lần nào nữa.

Dưới con phố nhỏ không người, ánh đèn đường cái sáng cái không, mập mờ chiếu xuống đôi bàn tay chưa từng muốn buông ra của đôi chim trẻ.

Năm mười tuổi ta bỏ lỡ nhau, năm mười sáu tuổi người đã ở bên tôi dù chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, tôi thấm tình người.

----------------

Ảnh minh họa cây kẹo tò he hình thỏ trắng:>>>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro