Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG2

Hạnh phúc vốn là những điều giản dị. Chẳng hạn như đã mấy tháng trôi qua mà Anders Sát Thủ không ra tay xử ai, cả gã tiếp tân hay bất kỳ ai xung quanh khách sạn. Chẳng hạn như ông chủ cho phép Per Persson đóng quầy nghỉ ngơi vài giờ mỗi Chủ nhật. Chỉ cần thời tiết thuận theo ý – chẳng như những việc khác trong đời – là gã rời khách sạn. Không phải móc mỉa chứ gã chưa bao giờ có đủ tiền đi chơi bên ngoài. Tuy nhiên ngồi yên nghĩ ngợi trên ghế đá công viên thì hoàn toàn miễn phí. Đó chính là nơi gã đang ngồi, cầm trong tay ổ bánh mì kẹp bốn lát thịt xông khói và một chai rượu mâm xôi, thì đột nhiên nghe tiếng: “Con thế nào, con trai của ta?”

Đứng trước mặt là một người phụ nữ chẳng già hơn Per là bao nhiêu. Nhìn cô dơ bẩn rách rưới, cổ áo trắng kiểu mục sư cài khuy, có vết bẩn dính trên ấy. Per Persoon chưa bao giờ cố tỏ ra ngoan đạo, nhưng mục sư là mục sư, và gã nghĩ nữ mục sư cũng đáng được tôn trọng như bọn giết người, nghiện ngập và đủ thứ cặn bã gã phải đối mặt trong công việc. Hoặc có khi cần tôn trọng hơn đám ấy một tí. Gã mở lời, “Cám ơn cô hỏi thăm. Chắc là có khá hơn trước. Mà nói cho cùng cũng chẳng khá gì mấy. Có thể nói cuộc sống của tôi rất kém suôn sẻ.” Chúa ơi, mình thật thà quá, gã nghĩ bụng, phải sửa cho gấp. “Dù vậy tôi không có ý định kêu ca gì về sức khỏe hay cuộc sống. Chỉ cần lấp đầy bao tử là mọi chuyện đều êm xuôi”, gã mở nắp hộp đồ ăn trưa, coi như kết thúc cuộc nói chuyện. Tuy nhiên, dấu hiệu này không ăn thua gì với nữ mục sư. Cô tiếp tục nhấn mạnh việc hân hạnh được phục vụ, dù ít hay nhiều, nếu điều đó giúp gã có cuộc sống dễ chịu hơn. Cầu nguyện cho gã là điều nhỏ bé nhất cô có thể giúp. Một lời cầu nguyện? Per Persson băn khoăn mụ mục sư dơ dáy này nghĩ cầu nguyện có thể làm được trò trống gì. Hay mụ nghĩ Chúa sẽ sa cơn mưa tiền xuống? Hay mưa bánh mì và khoai tây?... Mà tại sao không? Gã vốn không ưa từ chối người nhiệt tình, bèn trả lời, “Đa tạ nữ mục sư. Nếu cô nghĩ một lời cầu nguyện đến Chúa lòng lành có thể giúp cuộc sống của tôi dễ thở hơn thì tôi cũng bằng lòng thôi”. Nữ mục sư mỉm cười, ngồi xuống kế bên gã tiếp tân vốn đang tận hưởng ngày Chủ nhật nhàn nhã rồi bắt đầu công việc.

“Thưa Chúa, hãy nhìn xuống đứa con của Người... mà cậu tên gì ấy nhỉ?”

“Tên tôi là Per”, Per Persson đáp, thầm nghĩ không biết Chúa sẽ làm gì với thông tin này.

“Thưa Chúa, hãy nhìn xuống đứa con tên Per của Người, xin Người chứng xem anh ấy phải chịu đựng những gì...”

“Đến tôi còn không biết tôi phải chịu đựng những gì.” Nữ mục sư mất trớn, và bảo sẽ phải bắt đầu lại từ đầu vì lời cầu nguyện sẽ linh ứng hơn nếu không bị ngắt quãng. Per Persson xin lỗi, hứa sẽ im lặng cho cô yên ổn cầu nguyện. Nữ mục sư cám ơn rồi tiếp tục “Thưa Chúa, hãy nhìn xuống đứa con của Người, con chiên của Người luôn tin tưởng vào cuộc sống tốt đẹp hơn, cho dù anh không biết mình đang chịu đựng những gì. Thiên Chúa, xin hãy dành bình an, hãy dạy bảo anh biết cách kính yêu thế giới và hãy để thế giới quý yêu anh. Thiên

Chúa, xin hãy đặt thánh giá cạnh anh ấy, nước Cha trị đến, vân vân...”

“Vân vân?”, Per Persson thầm nghĩ, nhưng không dám lên tiếng.

“Mong Thượng Đế ban phước lành cho con trai của ta, với sức mạnh và sự cường tráng và... sức mạnh. Nhân danh Cha, Con và Thánh Thần. Amen.” Per Persson không rõ lắm một lời cầu nguyện hợp thức nên thế nào, nhưng những gì gã mới nghe có vẻ hơi gấp gáp. Gã vừa định bình luận thì nữ mục sư cất lời: “Tất cả là hai mươi kronor.” Hai mươi kronor? Cho việc này sao? Per Persson ngỡ ngàng: “Tôi phải trả tiền cho việc cầu nguyện sao?” Nữ mục sư gật đầu. Cầu nguyện không thể làm như một cái máy. Cầu nguyện cần sự tập trung tận tụy, và cả sức mạnh –mục sư thì cũng phải sống sót trên trái đất này, thay vì sống ở nước Chúa, nơi mà trước sau gì ta cũng phải đến. Những gì Per Persson nghe nãy giờ chẳng có chút nào tập trung hay tận tụy, gã cũng không mấy tin nước Chúa dang tay chờ đón nữ mục sư khi đến hạn. Nữ mục sư dò hỏi, “Mười kronor được không?” Món tiền chẳng nhiều nhõi gì mà mụ ta còn giảm giá sao? Per Persson nhìn kỹ nữ mục sư hơn và thấy... chút gì đó. Chút gì đó đáng thương?

Gã quyết định rằng nữ mục sư là một ca đáng thương hơn là lừa đảo. Gã hỏi: “Cô có muốn ăn bánh mì kẹp không?” Mặt nữ mục sư bừng sáng. “Ôi, cám ơn cậu, quý hóa quá. Chúa phù hộ cho cậu!” Per Persson đáp rằng theo kinh nghiệm bản thân, có vẻ Chúa trời quá bận rộn để chiếu cố đến riêng gã. Có thêm lời cầu nguyện vừa rồi thì cũng không thay đổi được tình hình. Nữ mục sư định trả lời, nhưng gã tiếp tân đã vội đưa hộp đồ ăn trưa: “Đây, ăn nhiều nói ít thôi.”

“Chúa dẫn dắt kẻ khiêm làm điều phải và chỉ lối sáng cho kẻ khiêm nhường. Psalm hai mươi lăm”, nữ mục sư vừa nói vừa nhồm nhoàm nhai bánh mì kẹp.

“Tôi vừa bảo cô thế nào?” Per Persson nhắc. Rõ đây là một nữ mục sư. Sau khi nhai hết bánh mì kẹp bốn lát thịt xông khói, cô kể rằng tận đến Chủ nhật tuần rồi cô còn đứng bục thuyết giáo, nhưng giữa bài giảng thì bị giám mục cắt ngang, yêu cầu thu dọn hành lý ra đi tức khắc. Per Persson nghĩ chuyện này thật tồi tệ. Không lẽ nơi nước Chúa không có bảo đảm nghề nghiệp sao? Chắc chắn là có, tuy nhiên giám mục có lý lẽ riêng. Và ngẫu nhiên sao cả giáo đoàn đều đồng ý với ông ấy. Càng ngẫu nhiên nữa là nữ mục sư cũng nằm trong số đó. Hơn nữa, ít nhất hai người trong giáo đoàn đã ném theo sách thánh ca khi cô rời đi.

“Câu chuyện thật ra dài hơn thế nhiều. Cậu muốn nghe không? Cuộc đời tôi chẳng phải lúc nào cũng êm xuôi như nằm giường trải hoa hồng.” Per Persson nghĩ ngợi đôi chút. Liệu gã có muốn nghe chuyện nữ mục sư cả đời ngủ nghê ở đâu, nếu không phải giường trải hoa hồng gì đó, hay cuộc đời gã không có mụ cũng đã đủ thê thảm lắm rồi? Gã trả lời:

“Tôi không chắc việc lắng nghe người khác khổ sở thế nào có giúp được gì chăng, nhưng nghe ý chính cũng được, miễn chuyện đừng dài dòng quá.” Ý chính ư? Ý chính là cô đã lang thang bảy ngày rồi, từ Chủ nhật trước đến Chủ nhật này. Phải ngủ trong tầng hầm chứa đồ và chỉ có Chúa mới biết còn chỗ nào nữa, ăn bất cứ thứ gì lượm lặt được... Per Persson ngắt lời “Như ăn cái bánh mì kẹp bốn lát thịt xông khói của tôi vậy. Chắc rượu mâm xôi sẽ giúp tiêu hóa thức ăn tốt đó.” Nữ mục sư không từ chối. Sau khi đã cơn khát, cô kể tiếp: “Tóm lại là tôi không tin vào Chúa Cha lẫn Chúa Con. Cha tôi là người ép tôi nối bước ông ấy – chứ không phải theo chân Chúa – mà mỉa mai thay, ông không có mụn con trai nào, chỉ có một đứa con gái. Mặc dù, cha thì cũng bị ông nội ép uổng vào cuộc đời tu sĩ. Hoặc cả hai người họ đều bị quỷ dữ xúi giục cả, ai mà biết được. Dù thế nào, việc trở thành tu sĩ là truyền thống gia đình.”

Khi nghe đến khúc trở thành nạn nhân dưới áp lực của Bố hay Ông Nội, Per Persson lập tức nhận thấy mối dây đồng cảm. Gã nghĩ rằng nếu tụi trẻ con thoát khỏi những thứ xuẩn ngốc mà thế hệ trước để lại, thì chắc cuộc đời sẽ sáng sủa hơn đôi phần. Nữ mục sư cố nhịn không phản biện rằng không có thế hệ trước thì cũng chẳng có họ bây giờ. Thay vào đó cô hỏi gã tiếp tân làm gì... ở băng ghế đá này. Ôi, cái ghế đá này. Và sảnh khách sạn đáng chán nơi gã ở trọ và kiếm sống. Và cung cấp bia cho Anders Sát Thủ.

“Anders Sát Thủ?”, nữ mục sư hỏi lại.

“Ừ, hắn sống trong phòng số bảy”, gã tiếp tân đáp. Per Persson nghĩ đến việc cũng có thể tranh thủ kể lể vài phút, tại mụ ta hỏi trước mà. Thế là gã kể về Ông Nội đã phung phí hàng triệu kronor, về Ông Bố từ bỏ hắn. Về bà mẹ mới kết duyên với một nhân viên nhà băng Iceland và chuồn khỏi đất nước. Rồi làm sao mà gã lại lẩn quẩn trong nhà thổ từ hồi mới mười sáu tuổi. Và thế nào gã trở thành tiếp tân ở khách sạn vốn xây lên từ nhà thổ.

“Ngay khi có hai mươi phút rảnh rỗi xa rời tất cả những thứ trộm cướp kia, tôi lại dính vào nữ mục sư không tin vào Thiên Chúa, thoạt đầu thì cố lừa lấy mấy đồng lẻ sót lại, sau thì ăn sạch mất bữa trưa của tôi. Tóm tắt biên niên đời tôi là thế. Hy vọng sau lời cầu nguyện, cái nhà thổ không biến thành Khách sạn Grand.” Nữ mục sư bẩn thỉu với vụn bánh mì trên môi, nhìn có vẻ xấu hổ. Cô bảo phép nhiệm màu của lời cầu nguyện không xảy ra nhanh đến vậy, nhất là khi được thực hiện vội vã và không nêu tên nơi thụ hưởng. Cô hối tiếc đã vòi tiền cho công việc kém cỏi, nhất là khi gã tiếp tân lại vô cùng rộng lượng mời cô ăn bánh mì kẹp. “Kể tôi nghe thêm về khách sạn đi. Không biết ở đó có giảm giá đặc biệt cho bạn bè và gia đình nhân viên khách sạn không nhỉ?” Per Persson ngỡ ngàng “Bạn bè và gia đình? Chính xác là hai ta thành bạn hồi nào vậy?”

“Ôi xời, từ bây giờ cũng chưa muộn mà.” Nữ mục sư trả lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ygi