Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có tra hết cả gia phả dòng dõi quý tộc cũng không tìm ra nam bá tước. Sự thật là tên hắn không được lưu ở đâu hết. Hắn nợ gần bảy trăm ngàn kronor tiền thuế, mà cho dù Sở Thuế có gửi thư đòi nợ đến địa chỉ hắn đăng ký ở đường Mabini, thủ đô Manila, Philippines thì cũng chẳng đời nào lấy được tiền. Hay lấy được bất kỳ thứ gì khác. Làm sao mà Sở Thuế biết được địa chỉ đó là do hắn chọn đại, vốn của một gia đình buôn cá, rằng họ đọc rồi lấy thư đòi nợ gói tôm sú và bạch tuộc? Trong khi đó, nam bá tước thực chất sống ở Stockholm với bạn tình, nữ bá tước, kiêm bà trùm phân phối hàng trắng. Hắn điều hành năm đại lý xe hơi cũ ở khu nam thủ đô dưới tên cô bạn gái.

Nam bá tước kinh doanh từ hồi lâu lắc rồi. Thời xưa người ta còn tháo bung từng mảnh rồi ráp mới một chiếc xe hơi bằng cờ lê mỏ lết chứ không cần bằng cấp khoa học máy tính. Thời đại công nghệ chuyển đổi càng giúp hắn phất nhanh, bằng chứng là hắn mở từ một lên năm đại lý trong có vài năm. Trong thời gian bùng nổ này, có chút xích mích giữa nam bá tước và Sở Thuế, khiến liên lụy đến gia đình buôn cá bên kia địa cầu. Nam bá tước coi thay đổi là cơ hội hơn là nguy cơ. Khắp châu Âu và trên thế giới, người ta sản xuất xe hơi giá thành cả triệu kronor, nhưng chỉ mất có năm mươi đồng mua thiết bị điện tử với năm bước hướng dẫn trên mạng là chiếc xe bị ăn cắp như chơi. Có một thời gian, chuyên môn của nam bá tước là định vị địa điểm mấy chiếc BMW X5 đăng ký tại Thụy Điển: cộng sự ở Gdansk sẽ cử hai nhân viên đến khuân xe về Ba Lan, làm lại lịch sử xe mới, rồi nhập xe ngược về cho hắn. Việc kinh doanh này từng mang lại lợi nhuận ròng tương đương một phần tư triệu kronor mỗi xe. Nhưng rồi hãng BMW trở nên thông minh hơn, bắt đầu lắp đặt hộp định vị GPS trên dòng xe mới và cả mấy dòng xe đã bán. BMW thiệt không phải tay chơi công bằng: họ không thèm thông báo cho tụi trộm xe. Rồi đột nhiên cảnh sát xuất hiện ở xưởng đại lý ở Angelholm, tóm luôn cả xe lẫn trùm độ xe.

May mắn thay, nam bá tước thoát trận này. Không phải vì hắn có địa chỉ cư trú chung với ông buôn cá ở Manila, mà vì đại lý cũng biết tham sống sợ chết mà giữ mồm giữ miệng. Nam bá tước vô tình sở hữu biệt danh hiện giờ từ nhiều năm trước, lúc hắn đe dọa mấy khách hàng chậm trả tiền bằng một thái độ lịch thiệp. Hắn dùng những lời lẽ như “Tôi rất cảm kích nếu ông Hansson đây có thể sắp xếp chuyện tiền bạc trong vòng hai mươi bốn tiếng, sau đó tôi hứa sẽ bỏ qua chuyện tùng xẻo ông thành từng mảnh nhỏ.” Hansson, hay bất kỳ khách hàng nào khác chắc chắn cũng có động lực trả tiền ngay. Không ai muốn bị xẻo thành nhiều mảnh nhỏ, mà không quan trọng là mấy mảnh. Hai là quá chừng nhiều rồi. Nhiều năm trôi qua, nam bá tước (với sự hỗ trợ của nữ bá tước) xây dựng phong cách kém lịch thiệp hơn. Phong cách này thể hiện qua chuyện mới xảy ra với gã tiếp tân, không rõ tên tuổi lắm. Per Persson và Johanna Kjellander lên kế hoạch thay mặt Anders Sát Thủ đi gặp nam bá tước đòi thêm năm ngàn kronor còn thiếu. Nếu họ thành công vụ này, tên sát thủ phòng số bảy sẽ trở thành nguồn thu nhập tiềm năng... Có nghĩa là họ không thể thất bại.

Nữ mục sư đề nghị cách làm việc với nam bá tước là lấy lửa chọi lửa. Lý do của Johanna Kjellander là tỏ ra xun xoe nhún nhường không phù hợp với ca này. Per Persson phản đối, rồi lại phản đối nữa. Công việc của gã là chủ yếu là sổ sách giấy tờ, gã không phải là tội phạm bạo lực. Mà cho dù gã có muốn biến mình thành tội phạm bạo lực thì gã cũng không muốn khởi đầu bằng cách thực tập với một trong những đối thủ lão luyện nhất trong vùng. Nhưng mà nữ mục sư thì có kinh nghiệm gì trong việc đối đầu với mấy ca này? Làm sao mụ ta biết chắc vài cái ôm hôn thắm thiết không phải là chìa khóa thành công? Một cái ôm ư? Thậm chí một đứa con nít cũng biết không có lợi ích gì đi kiếm nam bá tước rồi xin lỗi rối rít.

“Cứ để tôi xử lý vụ thương thuyết này, mọi việc rồi sẽ ổn thôi,” nữ mục sư nói khi họ đến văn phòng nam bá tước, vốn luôn làm việc cả vào Chủ nhật. “đừng ôm hôn ai hết đó nha!” Per Persson nhấn mạnh rằng trong hai người họ thì gã là người duy nhất có nguy cơ bị xử lý bộ phận giải trí của đàn ông, nhưng gã đành chịu thua trước nét mặt can trường của nữ mục sư. Mụ làm như lúc nào cũng có Đức Chúa đứng sát bên thay vì một gã tiếp tân. Gã muốn hỏi thêm ý nghĩa của câu lấy lửa chọi lửa là gì mà không kịp nữa.

Nam bá tước ngước mắt nhìn lên từ bàn làm việc khi nghe tiếng chuông cửa. Có hai người mà hắn biết mặt nhưng không nhớ lắm là ở đâu. Họ rõ ràng không phải là người Sở Thuế, bởi hắn nhận ra cái cổ áo mục sư.

“Xin chào ông, ông Bá Tước. Tên tôi là Johanna Kjellander, là mục sư Nhà thờ Thụy Điển, và gần đây là mục sư giáo xứ của một xứ đạo. Chuyện đó nói sau cũng được. Đứng cạnh tôi là một người bạn cũng là cộng sự thân thương...” Ngay lúc đó, Johanna Kjellander nhận ra cô không biết tên gã tiếp tân. Gã đối xử với cô rất tử tế từ ngoài ghế đá công viên, tuy có đôi chút bủn xỉn cò kè tiền phòng khách sạn, và khá im ắng trong trận khẩu chiến với Anders Sát Thủ, nhưng cũng dũng cảm đi theo đòi năm ngàn kronor còn lại trong tay nam bá tước, người đang trước mặt họ. Chắc gã có nói tên lúc cô cầu nguyện kiếm tiền nhưng vội quá cô nhớ không kịp.

“Người bạn và cộng sự thân thương... tôi chắc là ảnh cũng có một cái tên. Chúng ta ai cũng phải sở hữu cái gì đó...”

“Per Persson,” Per Persson chen vào.

“Như tôi đang phát biểu,” Johanna Kjellander tiếp tục, “chúng tôi đến đây đại diện cho...”

“Tụi mày là mấy đứa tao mới đưa bao thư năm ngàn kronor trong khách sạn Hương Biển phải không?” Nam bá tước chắc chắn là đúng. Không thể có quá nhiều nữ mục sư với cổ áo bẩn thỉu thế kia ở nam Stockholm.

“Chính xác là bọn tôi,” nữ mục sư trả lời. “Chỉ có năm ngàn đồng. Còn thiếu năm ngàn nữa. Khách hàng của chúng tôi, ông Anders Sát Thủ, yêu cầu chúng tôi đến đây đòi phần tiền thiếu. Ông ấy gửi lời nhắn rằng mọi người sẽ bình an nếu những gì ông ấy mong muốn được thực thi. Theo ông Andersson, nếu không thì nam bá tước sẽ phải đánh đổi tính mạng một cách đau đớn nhất, trong khi ông Andersson có khả năng vào lại khám thêm hai mươi năm nữa, ngoài những năm tháng trước đó tích lũy nhờ nguyên nhân tương tự. Trong Kinh thánh cũng có nói, ‘Người nào vững lòng ở công bình được đến sự sống; Còn kẻ săn theo ác gây sự chết cho mình’ Sách Cách Ngôn, 11:19.” Nam bá tước trầm ngâm. Chúng đến đây đe dọa sao? Hắn có thể túm cổ áo bóp ngạt mụ mục sư. Nghĩ khác đi, theo những gì mụ mục sư nói, làm vậy sẽ khiến việc Anders Sát Thủ ngu xuẩn có ích trở thành Anders Sát Thủ ngu xuẩn tầm thường. Nam bá tước có thể phải xử lý Sát Thủ trước khi tên khốn đó kịp ra tay ngược lại, mà điều đó cũng đồng nghĩa là nhân viên bẻ xương ưa thích của hắn không còn nữa. Ngoài ra Kinh thánh nói gì thì hắn không hơi đâu để tâm.

“Hừm,” hắn thốt lên. Nữ mục sư tiếp tục cuộc đàm thoại; cô không muốn ai trong số họ lâm vào tình thế không lối thoát. Nên cô giải thích lý do ông Anders Sát Thủ đánh gãy một tay hai chỗ và giữ lại tay kia trong hình trạng lành lặn. Khi hành động như vậy, ông đã tuân thủ nguyên tắc đạo đức đã được đồng thuận với bên đại diện - nữ mục sư cùng người bạn Per Jansson đang đứng kế bên.

“Per Persson,” Per Persson chỉnh. Nguyên tắc trên quy định trẻ em là đối tượng nằm ngoài nguy cơ thực hành nhiệm vụ. Nguy cơ này có thể đã xảy ra nếu ông Anders Sát Thủ không quyết định nhanh lẹ trong tình huống bất ngờ. Hay như ý Chúa trong Biên niên II 25:4, “Cha mẹ sẽ chẳng phải chết vì con, con cũng sẽ chẳng phải chết vì cha mẹ; song mỗi người sẽ chết vì tội mình.” Nam bá tước nhận xét nữ mục sư thật giỏi nói luyên thuyên. Vẫn chưa biết cô định giải quyết vấn đề tồn đọng thế nào. Rằng nạn nhân vẫn lái khắp phố trên chiếc xe chùa hắn chưa trả tiền, với một tay chứ không phải hai tay cùng bị bó bột.

“Đó là một vấn đề hóc búa mà chúng tôi đã cân nhắc rất cẩn trọng,” nữ mục sư trả lời, về rắc rối mà cô mới nhận ra.

“Rồi sao nữa?” nam bá tước hỏi tiếp.

“À, chúng tôi đề nghị thế này,” nữ mục sư lên tiếng sau khi sau khi suy nghĩ chóng vánh. “Ông trả cho ông Anders Sát Thủ năm ngàn kronor còn thiếu trong vụ vừa rồi. Vài bữa bữa, theo đà này, tôi nghĩ ông sẽ cần dịch vụ của ông Anders. Vào thời điểm đó, nếu chúng tôi, với cương vị quản lý cao cấp đồng ý rằng đây là công việc phù hợp, mà chắc chắn là chúng tôi sẽ đồng ý vậy, chúng tôi sẽ chấp nhận với bảng giá thỏa thuận. Đi cùng điều khoản A: không có đứa bé nào gần bên và bảo đảm bẻ gãy tay hắn. Cả cánh tay vừa mới lành lẫn cánh tay không may còn nguyên vẹn từ lần trước. Không tính thêm bất cứ chi phí nào!” Đàm phán với mục sư và cái gã cù bơ cù bất kia về mấy chuyện này thấy cũng lạ kỳ nhưng lý lẽ nghe có vẻ xuôi tai. Nam bá tước trả năm ngàn kronor, bắt tay nữ mục sư và tên kia, hứa sẽ liên lạc khi có kẻ nào cần bị trừng phạt vì bất cứ lý do gì.

“Tao nghĩ cũng nên xin lỗi mày, Per Jansson, về vụ dọa thiến mày,” nam bá tước kết lời.

“Xin ông đừng bận tâm,” Per Persson đáp.

“Tay đổi tay...” nữ mục sư lỡ lên tiếng, nhưng sau đó cô im bặt trước khi nói luôn phần mắt đổi mắt, răng đổi răng, theo Leviticus 24.

“Gì chứ?”, nam bá tước hỏi lại, nghi ngờ rằng hắn mới bị đe dọa. Mà buông lời đe dọa nam bá tước một lần rưỡi trong vài phút là quá nhiều rồi.

“Không có gì,” Per Persson nói nhanh, nắm tay nữ mục sư. “Cô Johanna bé bỏng chỉ buột mồm đọc Kinh thánh. Chúa ơi trời nóng quá. Đi thôi nào. Cửa ra đường này.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ygi