Chương 16: Đợi anh một đêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                                           
                                                 

Bà lạnh lùng nói: ''Vì một người con trai, danh dự công ty cùng mạng đều từ bỏ đúng không?''
                             
Bà tát không nhẹ, Thế Anh im lặng quay mặt một bên, nhẹ nhàng nhắm mắt, không nói lý do.
                             
Tất cả mọi người kinh ngạc, đặc biệt là Thanh Bảo, cậu chắn trước Thế Anh, hai tay khẽ dang ra, tư thế bảo vệ, nghẹn ngào nói:

''Cô có muốn đánh thì đánh cháu đi, anh ấy không làm gì sai hết!''
                            
Mạnh Vĩnh Niên cùng Giang Khương đã sớm tới đỡ Bùi Ánh, so với ai khác bà càng không mấy dễ chịu, che ngực nói:

''Chuyện của Bùi gia, không tới phiên người ngoài quản!''
                             
Thế Anh duỗi tay lên vai Thanh Bảo, đẩy cậu ra:

''Mọi người đều đi đi, đừng ở đây làm phiền. Giang Khương, cô liên hệ luật sư Mã tới gặp tôi, Ngô Hạo, cậu liên hệ bên bộ phận pháp lý, tài vụ và quan hệ công chúng, phải làm gì bọn họ ắt tự rõ.''                            

Anh phải đi, Trần Triều Huy đứng chờ bên kia, muốn không đi cũng không được.
                             
Thanh Bảo túm chặt anh, ngẩng đầu lên, trong mắt gần như là khẩn cầu:

''Chúng ta cùng đi, anh đi như vậy không ổn.... Để tôi đi cùng, chúng ta ít nhất có thể hỗ trợ lẫn nhau.''                           

Trong mắt Thế Anh không có độ ấm:

''Cậu cho rằng cậu là ai? Lúc này bác sĩ thì giúp ích được gì cho tôi? Tôi cần một luật sư ưu tú nhất, một đội ngũ hỗ trợ cho tôi. Còn cậu, không ngáng chân đã là giúp đỡ rồi.''
                             
Anh bước ra cửa rời đi, Trần Triều Huy và đồng nghiệp đã đứng chờ, anh bỗng dừng bước, không quay đầu lại, nói:

''Nghe Tất Vũ nói cậu từ chức rồi, muốn đi đâu thì nhanh lên, đừng trì hoãn. Cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, đặc biệt là nơi này, Duy viên không chào đón cậu.''
                             
Bóng dáng anh nhanh chóng tan biến trong màn đêm, giống như làn khói hờ hững trên mặt hồ, dần dần chẳng còn nhìn thấy nữa.
                             
Giang Khương liên lạc luật sư, đối phương giống như đợi sẵn, bất cứ lúc nào đều có thể xuất hiện. Luật sư đến rất nhanh, nhưng không vội đến chỗ Thế Anh, mà chạy sang Duy viên, giải thích tình huống phát sinh đột ngột cho Bùi Ánh.
                             
Do có nhắc đến cơ mật Bùi thị, bọn họ vào trong thư phòng nói chuyện, người ngoài không nghe được, chỉ có thể ở lại thanh phong trì quán chờ tin tức. Thời điểm hai người đi ra, chỉ nghe được rằng luật sư đang an ủi Bùi Ánh, nói rằng nhiều nhất 24 giờ, Thế Anh nhất định bình an mà trở về, sẽ không quá lâu.
                             
Thanh Bảo đứng lên, Tất Vũ đi cùng cậu, đuổi theo luật sư, nhưng chưa kịp hỏi một câu đối phương đã rời đi mất.
                             
Thế Anh vẫn còn bị nhốt bên kia, hiện tại quan trọng nhất là nhanh chóng đưa anh ra khỏi đó. Anh vẫn đang là bệnh nhân, dưới tình huống căng thẳng thế này, sợ là cơ thể anh không chịu được lâu.                           

''Em đừng gấp, không phải nói là 24 giờ sao? Bản lĩnh của luật sư Mã anh cũng biết một chút, nói được thì sẽ làm được, em yên tâm nghỉ ngơi đi. Nếu không anh đưa em về trước nhé?''
                             
Tất Vũ đưa nước cho Thanh Bảo, rót cho cậu nước ấm nhiều lần, cậu không uống một giọt. Tuy rằng thời điểm rời đi Thế Anh nói những lời tàn nhẫn, nói Duy viên không chào đón cậu, Bùi Ánh cũng không thích cậu, muốn đuổi cậu đi, nhưng Tất Vũ một hai nói phải cùng cậu chờ, ai cũng không thể nói được gì.
                                                                       
Bùi Ánh không thoải mái trong người nên đã đi nghỉ ngơi trước, mấy ngày bà về nước đều ở tại Duy viên. Thế Anh từ đây mà đi, có bình an trở về cũng sẽ đến đây trước, cho nên Thanh Bảo phải ở đây đợi tin anh, qua 24 giờ có lẽ sẽ thấy được người thật.

Thanh Bảo không đi, Huyền Trân cũng ở lại cùng cậu.

''Đúng đó Thanh Bảo, cậu nghỉ ngơi chút đi. Trần Triều Huy cũng chỉ nói là đi hỗ trợ điều tra, muốn kết án cũng không nhanh như vậy, cậu đừng lo lắng quá, anh ấy sẽ không có chuyện gì đâu.''

Huyền Trân đã thay trang phục, để mặt mộc ngồi cạnh cậu, cùng cậu đếm từng chuyển động kim trên đồng hồ, hận không thể khiến thời gian trôi nhanh một chút, chớp mắt liền có thể qua sáng hôm sau.

Thanh Bảo vốn không phải sinh ra trong nhung lụa, khó khăn gian khổ đều đã trải qua. Cho nên những lời an ủi lúc này là sáo rỗng, Huyền Trân chỉ có thể lặng lẽ bầu bạn cùng cậu.

Tâm lo lắng nuốt cái gì cũng không nổi, Thanh Bảo chỉ cảm thấy thời gian trôi thật chậm. Ngày thường phẫu thuật khẩn cấp suốt 4, 8 tiếng cũng không thấy lâu, chớp mắt đã thấy xong, rửa tay sát trùng, cảm khái thời gian qua thật nhanh, vậy mà đã hết một ngày. Mà hiện tại chỉ có 24 giờ, thế nào lại như 24 năm dài lê thê, thế nào lại chẳng đợi được hừng đông?

''Là em liên lụy anh ấy.''

Cậu lúng túng mở miệng, như muốn tâm sự, lại như nói với chính mình, mang theo ý vị tự giễu.

Không thể trách người nghĩ nhiều, Trần Triều Huy vốn không ưa mẹ cậu, đương nhiên cũng sẽ không ưa cậu, tốt nhất cậu nên rời khỏi Sài càng xa càng tốt, cũng đừng vọng tưởng có thể bước vào cánh cửa Trần gia.

Tất Vũ nhíu mày: ''Em đừng ôm dồn hết sự tình về phía mình có được không? Thương trường như chiến trường, cho dù Bùi gia không làm gì sai, cũng sẽ có người đổi trắng thay đen, Thế Anh có thể ứng phó được, em đừng lo.''

Thanh Bảo lắc đầu:

''Anh, có chuyện anh không biết đâu....''

''Hừ, có gì khó đâu, không biết thì em nói là được. Đúng là quá khứ của em anh không rõ lắm. Ai bảo anh quen biết em quá muộn chứ.''

Anh thật sự hận mình quen Thanh Bảo quá trễ, cậu để tâm trên người Thế Anh, căn bản sẽ không hướng về phía anh.

Cậu hỏi Huyền Trân: ''Cậu biết người kia không? Đó là Trần Triều Huy.''

Huyền Trân nhẹ nhàng lắc đầu: ''Tớ cũng mới nhìn thấy người thật lần đầu, trước kia chỉ thấy qua ảnh chụp.''

Tăng Ngọc Kiều có rất nhiều ảnh chụp Trần gia, không biết từ đâu mà có, toàn ảnh chụp người một nhà, trong đó có Trần Triều Huy. Chỉ là khi đó anh ta vẫn là thiếu niên mười mấy tuổi ngây ngô, hoàn toàn khác biệt với hình tượng đàn ông trưởng thành như bây giờ.

''Anh ta trông vẫn vậy, học luật, làm kiểm sát trưởng chứ không quan tâm đến sản nghiệp gia đình.''

Thanh Bảo chậm rãi nói: ''Nếu lúc trước Trần Triều Huy theo cha anh ta học kinh doanh, tiếp quản thương nghiệp gia tộc, có lẽ tất thảy sẽ không xảy ra.''                                         

Trần Triều Huy vốn là người thông minh, năng lực mạnh mẽ, nhưng chí lớn, tựa như cậu không muốn theo mẹ học côn khúc, anh ta cũng không muốn học quản lý doanh nghiệp, là loại doanh nghiệp đã có sẵn cũng không nhận, nhất quyết theo học luật, có lẽ cũng do thiên phú quyết định.

Rõ ràng là anh em máu mủ ruột thịt, Thanh Bảo lại xưng cha Trần Triều Huy - Trần Khải là ''cha anh ta'', Huyền Trân có chút không đành lòng.

''Đừng nói như vậy, rất nhiều chuyện đều đã ấn định. Huống hồ cũng chưa chắc có phải nhắm vào cậu hay không, tớ thấy anh ta cũng không giống làm điều xằng bậy.''

Người làm công chức đều hiểu rằng phải quý trọng danh dự của mình, đặc biệt nếu anh ta yêu thích công việc này, hẳn sẽ không làm điều đó.

Bên cạnh có Tăng Ngọc Kiều cả đời đối với vị trí phu nhân Trần gia như hổ rình mồi, Huyền Trân không có cách nào không biết chuyện của Trần gia. Thanh Bảo không giao thiệp nhiều với Trần Triều Huy, chỉ nghe nói trưởng tử này từ nhỏ đã rất ưu tú. Có lẽ Thanh Bảo nghĩ không sai, Trần Khải già rồi, nếu lúc trước đưa công ty cho người con này quản lý, sẽ không đến mức bị người khác thu mua lại.

Mà việc Thanh Bảo dây dưa cùng Thế Anh, thậm chí cả biến cố hôm nay, tất thảy đều sẽ không xảy ra.

Đáng tiếc, cũng chỉ là vọng tưởng, ai có thể định là tốt hay xấu đâu? Dù sao cũng đã từng yêu, từng trân trọng nhau, cùng nhau vượt qua núi rộng sông dài, vẫn canh cánh trong lòng không sao đặt xuống được.

Thời gian chậm rãi trôi, nhưng không thể gặm nhấm ý chí của Thanh Bảo. Cậu chờ trong đêm tối, trong lòng ngược lại như có đồ vật sáng lên, ánh quang trong mắt càng thêm kiên định, như đã hạ quyết tâm gì đó.

Đã một đêm trôi qua, chẳng có tin tức gì của Thế Anh, 24 giờ đã trôi một nửa. Thanh Bảo cả đêm không ngủ, dưới quầng mắt xuất hiện sắc xanh, ánh mắt đờ đẫn. Tất Vũ bảo cậu ngủ một chút, nhưng dường như ở Duy viên chẳng có chỗ nào cho cậu nghỉ ngơi.

Huyền Trân nói: ''Chúng ta đến phòng hóa trang của tớ đi, dù sao hiện tại cũng không có ai. Cậu dựa góc bàn nghỉ chút cũng tốt hơn nhiều.''

Trên hợp đồng ghi rằng, ba ngày diễn côn kịch bọn họ được phép ở trong Duy viên, hiện tại tuy không ai có tâm tình xem diễn, nhưng cũng không đến mức đuổi họ đi ngay lập tức. Cô bảo bọn An An về khách sạn đặt phòng nghỉ ngơi trước. Lỡ như cần quay lại việc thu dọn trang phục cũng sẽ nhanh chóng hơn.

Thanh Bảo lung tung tìm vị trí, ngồi xuống, đem mặt vùi vào khuỷu tay, vô cùng mệt mỏi nhưng không sao ngủ được.

Chung quanh toàn hơi thở thân thuộc, những bộ phục trang diễn bám đầy bụi, mùi son phấn bốc dầu, từ nhỏ cậu đã sống trong những thứ đó. Năm tháng trôi qua, cậu không còn nhà để về, chỉ biết trông chờ vào tài lập luận, ăn nói của Thế Anh mà cùng anh tái ngộ.

Nơi này là gia viên của anh, không phải của cậu. Cậu chỉ có thể mượn chút hồi ức ấm áp của anh còn sót lại mà ôm ấp, như vậy cũng đã thỏa mãn rồi, trước mắt quan trọng nhất vẫn là anh bình an trở về.

Cậu mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, Huyền Trân một bên chăm sóc cậu cũng chìm vào giấc ngủ, Tất Vũ rời đi nơi khác.

Trong lòng mang nỗi nhớ thương, giấc ngủ không thể yên ổn, chút gió lay cỏ động cũng làm Thanh Bảo tỉnh. Giống như nghe có tiếng động cơ bên ngoài, cậu bật dậy, dùng sức dụi mắt, nhanh chóng chạy ra.

Mới vừa tỉnh ngủ, cả người không có sức lực, bước chân lảo đảo, quần áo trên người cũng đã sớm nhăn đến mức không còn nhìn kiểu dáng, cậu cũng không quan tâm. Chiếc Bentley đen của Thế Anh dừng ở ngoài cửa, cửa sổ không mở, chưa thấy người bước xuống. Tâm Thanh Bảo treo lơ lửng nơi cổ họng.

Bùi Ánh cùng Mạnh Vĩnh Niên đều có mặt ở đó, còn có một số người làm trong Duy viên và nhân viên Bùi thị, Thanh Bảo không tiện tiến lên, chỉ có thể ở đằng xa mà ngóng nhìn.

Tài xế vòng ra mở cửa sau. Cửa sổ dần mở, khuôn mặt tuấn tú của Thế Anh nhợt nhạt hiện lên:

''Các người đều vây lại làm gì, mau vào đi, tôi không có việc gì.''



           

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro