Chương 26: Tương tư tận xương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


                                           
                                                 

    Thế Anh cũng biết là hi vọng xa vời. Anh sắp xếp cho cậu ở địa phận ngoài khu nhà chính, bày ra đủ tư thế kháng cự cậu tới gần, chính là nghĩ muốn tra tấn cậu, lạnh nhạt với cậu, khiến cậu nếm thử mùi vị đau khổ của việc có rồi lại mất, cầu mà không được.
                            

    Nhưng chỉ có anh biết rõ, nếu không phải vì trong phòng mình lạnh lẽo, không có thiết bị sưởi ấm, có lẽ cậu sẽ không bao giờ chủ động tiến vào nhà chính này một bước.
                             

    Anh biết, người phân ranh giới rõ ràng minh bạch, thật ra là Thanh Bảo.
                             

    Anh chẳng qua chỉ muốn cậu đến phòng khách này nhiều một chút, dù chỉ ngồi trên sofa đọc một quyển sách cũng tốt, hay chỉ như ngày kia theo chị Thu học nấu ăn cũng tốt; bởi khoảng cách không xa không gần thế này, nhìn không thấy cậu, lòng anh liền trở nên mong ngóng.
                             

    Đúng, cậu chính là kẻ trộm. Trộm đi cái gì đều không quan trọng, cố tình trộm mất trái tim anh, khiến anh không thể tìm trở về.
                             

    Sáng sớm Thế Anh ra cửa, tài xế Lưu đã lái xe đến:

    ''Chào buổi sáng, Bùi tiên sinh!''
                             

    Anh nhẹ nhàng gật đầu, thấy sát cửa sắt khắc hoa có đậu một chiếc taxi, anh hỏi:

   ''Ai gọi taxi vậy?''
                             

    Chú Lưu nói: ''Tôi cũng nhìn thấy, vừa rồi có đi qua hỏi, tài xế nói là một vị thiếu gia họ Trần đặt xe đến bệnh viện Nhân Ái.''
                             

    Là Thanh Bảo?
                            

    Thế Anh vừa nghe cậu muốn đến bệnh viện tìm Tất Vũ sắc mặt liền trầm xuống:

      ''Chú đem tài xế kia đuổi đi, nói là hủy đặt xe rồi trả tiền.''
                             

    ''Được.'' Chú Lưu làm theo lời anh, cũng không hỏi nguyên nhân.
                             

    Thanh Bảo nhận được thông báo tài xế đã đến mới ra cửa, nhưng ra ngoài lại chẳng thấy có ai, chỉ có mỗi chiếc Bentley Mulsanne đen của Thế Anh đậu bên làn đường.
                             

    Bình thường giờ này anh hẳn là nên trên đường tới công ty Bùi thị rồi.
                             

    Cậu chậm rãi đi bên lề, cố gắng nhìn xem xe taxi rốt cuộc ở chỗ nào, Thế Anh lại hạ cửa xe xuống:

    ''Lên xe.''
                             

    Thanh Bảo sửng sốt một chút, anh cũng không nhìn cậu, ánh mắt dừng ở khoảng không bên cạnh cậu, thanh lãnh mà lặp lại:

     ''Lên xe, đừng để tôi nói tới lần thứ ba.''
                             

     Chiến tranh lạnh chưa dứt, cậu cũng có phần bướng bỉnh:

  
     ''Cảm ơn, không cần, tôi gọi taxi.''
                             

    Thế Anh hừ lạnh một tiếng:

    ''Cậu ra trễ, tôi cho người đuổi xe taxi kia đi rồi. Về sau muốn ra ngoài, hoặc là nói chú Cát sắp xếp cho cậu, hoặc là tự dùng hai chân của mình mà xuống núi. Gọi taxi ngay trước cửa, người không biết còn tưởng kinh tế Bùi thị đã đình trệ tới mức này, xe ra vào cũng không mua nổi, phải đi taxi thay vì đi bộ.''
                             

    Thanh Bảo cắn môi, dường như bị lý luận này của anh chọc cười:

    ''Vậy theo ý của anh, tôi bắt xe ở đây, cũng có khả năng ảnh hưởng đến niềm tin của các cổ đông với Bùi thị, tiện đà ảnh hưởng luôn cả giá cổ phiếu đúng không?''
                             

    ''Không sai.'' Thế Anh như cũ nhàn nhạt:

    ''Cậu phải tin vào trí tưởng tượng siêu phàm của các cổ đông Việt Nam.''                                                    
                   

    Thanh Bảo ngẩng đầu nhìn trời, mây mù liên tục mấy ngày nay cuối cùng cũng tan, lộ ra màu trong xanh cùng ánh nắng ấm áp; một ngày đẹp trời hiếm thấy trong những ngày gần đây.

    Thế Anh thấy cậu không có ý định lên xe, tiếp tục nói:

    ''Có đứng đây một ngày cũng chưa chắc gì có xe lên, cậu đừng quá trông đợi vào vận may của mình. Còn với đi bộ... ít nhất cũng phải đi 5km mới ra được tuyến đường chính, cậu muốn Tất Vũ chờ cả buổi sáng?''

    Thanh Bảo dừng bước chân, cậu đi đâu, gặp ai, anh đều đã rõ rồi sao?

    Cậu liếc mắt nhìn anh, không giằng co nữa, mở cửa xe ra ngồi xuống cạnh anh.


   Hai người không hề nói chuyện suốt cả đường.
  

    Tầm mắt Thế Anh không dừng trên người cậu, nhưng chân mày đã cau đến đỉnh đầu. Vóc dáng của cậu vốn mặc cái gì cũng rất đẹp, nhưng hình như dạo này cậu gầy quá, mặc áo khoác to như vậy, giống như đứa bé trộm mặc quần áo của người lớn.

Tinh thần của cậu cũng không tốt lắm, lúc này trông còn tệ hơn anh, bệnh cũng không khỏi hẳn, cả người sợ lạnh, ngồi vào xe một lúc rồi mà vẫn phát run.

    ''Chú Lưu, tăng nhiệt độ điều hòa lên chút, hôm này nhiệt độ ngoài trời lại giảm rồi.''

    ''Vâng, Bùi tiên sinh.''

    Thanh Bảo cũng không có phản ứng gì đặc biệt. Nếu là quá khứ, cậu ít nhất sẽ quay đầu cảm kích anh một cái. Thế nhưng hôm nay, cậu vẫn luôn gác trán trên cửa sổ, nhìn rất không thoải mái.

    Thế Anh cau mày đến khẩn, không khỏi ngồi sát một chút, nhìn bóng dáng lẻ loi của cậu , anh không nhịn được xúc động muốn ôm cậu vào lòng. Có lẽ là do thói quen, cậu nhu nhược mềm mại như thế, luôn có thể khiến người khác kìm lòng không đậu, đâu phải lỗi của anh.

    ''Cậu rốt cuộc bị sao vậy, bệnh rất nặng? Uống thuốc đúng giờ chưa?''

    Anh cuối cùng cũng không nhịn được mà mở miệng, Thanh Bảo xoay mặt qua:

    ''Tôi không sao, hơi sốt một chút, mấy ngày nay đều lặp đi lặp lại như vậy.''
                   

    Chúa ơi, anh rốt cuộc là đang bị cái gì? Chẳng qua chỉ là nhìn cậu nhiều một chút, lửa dục lại cuồn cuộn trong người, cuốn theo những tương tư đã khắc sâu vào xương cốt!

    Không phải anh không yêu cậu hay sao? Anh dùng mấy năm thời gian đó, hơn một ngàn ngày đêm để thuyết phục chính mình rằng anh không hề yêu cậu, như thế nào còn ấp ủ những tưởng niệm, để nó cháy lan ra khắp cơ thể, như muốn đem anh đốt cháy hoàn toàn?

     Hai tay Thế Anh nắm chặt trên đầu gối, cố gắng biện minh cho suy nghĩ đáng xấu hổ này, cậu nói cái gì cũng đều không nghe thấy.

    Cậu còn dám nói cậu không cố ý? Chỉ trong gang tấc, khiến tay chân anh rã rời kiệt sức, cậu như một vu nữ hạ cổ dược lên anh, mỗi cái giơ tay nhấc chân của cậu, cũng đủ để phát tác chất độc bên trong anh.

    Anh cảm thấy trán mình đau nhức, không phải vì sinh bệnh, mà bởi huyết khí dâng trào, mạch máu đập thình thịch.

    ''Bùi tiên sinh, bác sĩ Bảo, đã tới bệnh viện rồi.''

    Xe cuối cùng cũng ngừng ở cửa bệnh viện Nhân Ái, Thanh Bảo đơn giản nói lời cảm ơn rồi mở cửa Thế Anh ở phía sau nói:

    ''Kiểm tra sức khỏe cẩn thận, tốt nhất là khám kỹ chút, không chừng có mấy loại bệnh truyền nhiễm kỳ lạ.''

    Anh cũng không thật sự nghĩ vậy, Thanh Bảo dường như không để ý:

    ''Anh yên tâm, nếu có bệnh truyền nhiễm thật, tôi sẽ không tiếp tục ở lại ăn vạ bên cạnh anh đâu.''

    Cậu nhẹ nhàng bâng quơ, phảng phất như một quyết định đơn giản, không tha thiết gì cả.

    Anh cắn răng nhìn bóng dáng cậu đi xa, chú Lưu ngồi phía trước mới lên tiếng nhắc nhở:

    ''Bùi tiên sinh, không phải ngài muốn mở họp sao? Ngài không xuống xe ở đây ư?''

    Đúng vậy, với tư cách cổ đông của bệnh viện Nhân Ái, mỗi quý anh đều tổ chức cuộc họp thường kỳ, cho nên hôm nay đưa cậu đến đây chỉ là thuận đường mà thôi, vì cái gì mà tâm trí anh lại rối bời như vậy?

    Các cổ đông của bệnh viện đều tham gia cuộc họp thường kỳ này, đương nhiên Tất Vũ cũng không ngoại lệ, nhưng cậu ta khoan thai tới trễ, vừa thấy Thế Anh trong mắt liền có tia phức tạp khó phân biệt được, ẩn chứa một chút khiêu khích.

    Hội nghị đến giữa giờ nghỉ, Tất Vũ nhận được điện thoại, nói chuyện thanh âm không nhỏ:

    ''...Anh còn đang bận họp, xong việc em đến văn phòng của anh đợi một lát, đợi anh cùng đi nhận kết quả... Ừ, đừng lo lắng, sẽ không sao đâu, giữa trưa anh mời em một bữa ngon, không phải đã nói sao?''

   Vừa nghe liền biết đối phương là ai, hơn nữa cậu ta ngồi đối diện Thế Anh, hoàn toàn không cố kỵ anh, thậm chí còn có biểu hiện đắc ý.

    Thế Anh trên mặt không có biểu tình gì, không mừng không giận, nhưng đôi tay ở dưới bàn đã cuộn đến khẩn trương. Đặc biệt là lời Tất Vũ có vẻ thật sự chân thành, lo lắng, trong lòng anh căng thẳng, nghĩ tới những lời khó phân biệt sáng nay, chẳng lẽ anh đoán đúng.

    Hơn nữa đó là người của anh, Tất Vũ dựa vào cái gì mà hỏi han ân cần?

    Suốt quá trình họp Thế Anh có chút thất thần, trước khi cuộc họp kết thúc, anh thì thầm bên tai viện trưởng Lê Thư Hoa vài câu, thế nên ngay khi hội nghị kết thúc, Lê Thư Hoa gọi Tất Vũ:

    ''Này, Tất Vũ, bác có mấy vấn đề muốn hỏi cháu.''

    Tất Vũ bị vướng, Thế Anh thong dong đứng dậy, đi tới văn phòng Tất Vũ

    Anh nhớ rõ vừa nãy trong điện thoại Tất Vũ bảo cậu chờ ở văn phòng. Có lẽ anh nên đi cảnh cáo cậu một chút, dù cậu có mắc bệnh gì, dù cho cậu phải rời xa anh, thì cũng nên cách Tất Vũ xa chút. Cậu ta không phải người thích hợp với cậu, Trần gia nhà cao cửa rộng cậu trèo không nổi.

    Nhưng rốt cuộc là cậu mắc bệnh gì?

    Anh một đường thấp thỏm, đã tới cửa văn phòng Tất Vũ, lại như không có dũng khí, có thể hay không cậu và anh lại phải xa cách.

    Văn phòng Tất Vũ ở tầng cao, rất yên tĩnh, bước vào liền thấy cửa kính trong suốt, một mảng trời trong xanh cùng các tòa cao tầng. Thanh Bảo ngồi im như một bức tranh vẽ, không một chút tiếng động.

    Thế Anh nhíu mày tới gần, lúc này mới phát giác Thanh Bảo dựa vào sofa ngủ quên mất. Có quầng thâm dưới mắt cậu, sự mệt mỏi hơi giãn ra một chút, giống như một đứa bé.

    Rốt cuộc là cậu buồn ngủ đến mức nào? Từ lúc Tất Vũ nói chuyện điện thoại với cậu chỉ mới 30 phút, cậu thế mà không chịu nổi ngủ quên mất?

     Ngẫm lại sáng nay ở trong xe cũng là bộ dáng thế này, khốn đốn, sợ lạnh, tận dụng mọi lúc để ngủ.

    Ban đêm cậu thật sự ngủ không ổn giấc tới vậy? Cái phòng kia.... đúng là rất lạnh.

    Thanh Bảo co rúm người ngủ trên sofa, đây là địa bàn của Tất Vũ, cậu không chút phòng bị nào, khiến anh ghen đến đỏ mắt, nhưng càng nhiều hơn là chua xót không thành lời.

    Người của anh!

    Thế Anh cởi áo khoác ra, nhẹ nhàng đắp lên người cậu, lại sợ cậu tỉnh dậy, anh không kịp che giấu bộ dạng chật vật của mình, thế nên nhanh chóng mở cửa ra ngoài.





        

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro