Chương 42: Tống cựu nghinh tân(*)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                                           
                                                 

       Tống cựu nghinh tân: đưa cái cũ đi, chào đón những điều mới tốt đẹp, đây còn là một phong tục vào dịp Tết.

                             

    Trong tay Trần Triều Huy chính là bản án nghi ngờ nhận hối lộ của Bùi thị, một khi tội danh thành lập, Bùi thị có khả năng phải đối diện với với một khoản tiền phạt khổng lồ, thậm chí các quản lý cấp cao trong công ti có thể sẽ phải chịu cảnh lao tù.

                             

    Lật đổ Bùi thị, nổi danh lập uy, Trần Triều Huy lại là con trưởng của Trần gia - một gia tộc năm đó thiếu chút nữa bị thu mua chặn đường sống, tương lai nếu anh muốn tự lập cũng không lo không có chỗ đứng trong dòng họ.

                             

    Hóa ra tâm tư của Trần Triều Huy chính là cái dạng này.

                             

    Thế Anh cũng không sợ hãi, những người có mặt trên bàn ăn đều là người trong cuộc, vậy nên anh cũng không có gì để che giấu. Anh ngửa người tựa lưng vào ghế, ung dung nói:

''Đúng là đã bắt đầu thì nên kết thúc, chẳng qua bằng chứng xác thực cũng không dễ tìm, hi vọng kiểm sát Trần không làm chuyện vô ích.''                            

    Lời nói không hợp nhau, nửa câu cũng thấy nhiều, một bữa cơm bốn người đều không mấy thoải mái. Thời điểm sắp chia tay, Trần Triều Huy đi lấy xe, Huyền Trân nhân cơ hội giữ Thanh Bảo lại trò chuyện.

                             

    ''Thanh Bảo, có phải cậu cùng anh Trần có gì hiểu lầm không? Tớ biết lần trước ở tiệc Trung thu anh ấy đến Duy viên mang Bùi thiếu đi khiến mọi người đều khó chịu, nhưng đó cũng chỉ là do một phần công việc thôi, không còn cách nào khác. Lúc này anh ấy có tâm giúp đỡ tớ cùng cô, cùng ở Vạn Xuan một thời gian, tớ cảm thấy anh ấy không phải là người xấu.''

                             

    Thanh Bảo không trực tiếp trả lời, chỉ hỏi:

      ''Huyền Trân, cậu thích anh ta à?''

                             

    Huyền Trân cúi đầu che rặng đỏ ửng trên mặt, nhẹ nhàng đáp:

       ''Phải.''

                             

    Thanh Bảo thở dài một hơi, Trần Triều Huy xác thực không thể coi là người xấu, chỉ là lòng dạ anh ta quá sâu, tính kế quá nhiều. Loại người này thường vô cùng ích kỷ, không từ thủ đoạn, cùng với Huyền Trân đơn thuần thiện lương nhìn thế nào cũng thấy không xứng đôi.

      Thật ra cậu thấy Trần Triều Huy thế nào không quan trọng, cốt yếu là Huyền Trân đã động tâm với anh ta, có một câu rất đúng, tình nhân trong mắt đều hóa Tây Thi. Con người đều có một phần tâm lý phản nghịch, nếu bây giờ mà nói anh ta không tốt, chỉ khiến tình cảm của Huyền Trân càng thêm kiên định.

                             

    Cậu chỉ có thể khuyên nhủ:

     ''Hai người mới quen biết nhau chưa bao lâu, vẫn nên tìm hiểu nhiều hơn. Cậu biết mà, mẹ anh ta là vợ kết tóc của Trần Khải, cùng mẹ tớ tranh giành đàn ông, cuối cùng uất ức mà qua đời. Anh ta sẽ không chấp nhận mẹ tớ, hiện tại đột nhiên tốt với cậu như vậy, tớ có hơi lo một chút....''

                             

    Huyền Trân cầm chặt tay cậu.

   ''Tớ biết, những ủy khuất mấy năm qua mà cậu cùng cô phải chịu đựng tớ đều hiểu. Nhưng hiện tại tình huống đã khác, cô đã thành ra như vậy, trong mắt anh ấy cùng lắm chỉ là một bà lão bệnh tình nguy kịch mà thôi. Anh ấy bây giờ đã là một kiểm sát trưởng uy nghi, trọng nghĩa, giàu có, những tức giận thời niên thiếu đều đã sớm trôi sạch, huống hồ hai người còn có quan hệ huyết thống.... Có giúp chúng ta cũng là lẽ thường tình!''

                                                    
                   

    Lời Huyền Trân nói đều có lý, chỉ là hình dung như vậy về Trần Triều Huy thực sự quá đơn giản. Ít nhất trong tay anh ta vẫn còn nắm giữ bản án của Bùi thị, một lòng đem Bùi thị dồn đến vạn kiếp bất phục(*).

    Vạn kiếp bất phục -万劫不复: muôn đời muôn kiếp không thể quay trở lại.

    Thanh Bảo vuốt vuốt đuôi tóc dài qua vai Huyền Trân, cười nói:

     ''Chuyện tình cảm, chính tớ cũng giải quyết hỏng bét, không thể cho cậu lời khuyên gì, cho nên chỉ cần tùy tâm cậu thôi. Mặc kệ thế nào, chúng ta vẫn là chị em tốt, tớ sẽ luôn tôn trọng quyết định của cậu, biết chưa?''

    Nước mắt Huyền Trân chực trào:

    ''Tớ biết, Thanh Bảo... Tớ biết. Thật xin lỗi.''

    Thanh Bảo biết Huyền Trân đang áy náy chuyện tiền bạc:

    ''Đừng hồ đồ, không liên quan đến cậu, đừng ôm đồm mọi thứ lên vai mình, cậu đã làm đủ tốt rồi. Tiền chúng ta sẽ lại nghĩ cách, còn việc nhập viện cho mẹ, tớ sẽ sắp xếp. Trần Triều Huy cho dù có tâm giúp đỡ đi chăng nữa, dựa dẫm vào anh ta cũng thật ngượng ngùng mà, không phải sao?''

   Huyền Trân gật đầu: ''Tớ biết rồi, trong lòng tớ hiểu rõ, sẽ không khiến cậu cùng anh ấy khó xử.''

    Thanh Bảo liên hệ với Tất Vũ nhờ anh trợ giúp, đem Kiều Tú Ngọc chuyển vào khoa điều trị ung thư tại bệnh viện Nhân Ái.

    Khoảng thời gian này Tất Vũ đang tránh mặt Thanh Bảo, không nghĩ tới lúc gặp mặt lại là tình huống này, cũng không biết mẹ cậu đã mắc ung thư giai đoạn cuối.

    ''Việc nằm viện không cần phải lo lắng, anh đã sắp xếp ổn thỏa, đảm bảo bà ấy nhận được điều kiện tốt nhất. Tiền viện phí em cũng không cần quá để tâm, cứ chăm sóc tốt cho mẹ em là được.''

    ''Cảm ơn anh.''

     Thanh Bảo cảm kích: ''Còn có, em nghe nói Nhân Ái từng hợp tác với một chuyên gia điều trị ung thư buồng trứng, có thể nào mời ông ấy tới Việt Nam một lần không?''

    Tất Vũ nghĩ nghĩ: ''Ông ấy đúng là rất có quyền uy, nhưng rất khó mời. Giáo sư Phong có quan hệ không tồi với ông ấy, lần hợp tác với Nhân Ái lúc trước đều nhờ công giáo sư. Hay là em đến nhờ giáo sư thử xem sao? Giáo sư Phong thưởng thức em như vậy, trước kia em không tiếp tục học nghiên cứu, giáo sư tiếc hận biết bao nhiêu, hiện tại em gặp chuyện khó xử, giáo sư nhất định sẽ vui lòng giúp em thôi.''

    Thanh Bảo gật đầu: ''Được, em sẽ liên hệ với giáo sư.''

    Phong Ưng Thời là giáo sư ở trường y của cậu, đồng thời là thầy của Tất Vũ lúc ở Mỹ, cho nên cậu mới gọi Tất Vũ một tiếng ''anh'', hai người xem như cũng có tình đồng môn.

    Lúc trở về, Thanh Bảo liền soạn thảo một email vô cùng chân thành, một bản tiếng Việt một bản tiếng Anh, gửi cho giáo sư Phong, sau đó gọi điện cho ông giải thích tình huống trước mắt, ông đồng ý hỗ trợ, nhưng nước Mỹ xa xôi, có thể tới hay không, khi nào mới tới, đều không thể xác định được, chỉ có thể tận lực tranh thủ thời gian.

    Cậu cũng biết hi vọng không phải quá lớn, kế tiếp có thể sẽ là một khoảng đợi chờ mòn mỏi, mà bệnh tật của mẹ cậu thực sự không còn nhiều thời gian nữa, ít tới mức mọi người đều nói uống thuốc cũng chẳng có công dụng gì.

     Cho dù có mời được chuyên gia tốt nhất, uống loại thuốc tốt nhất, cũng chỉ là kéo dài một tia hi vọng, kéo dài nhân thế của bà ấy thêm chút nữa, nhưng chỉ cần còn hi vọng, cậu sẽ không từ bỏ.

                   
                   

    Mẹ cậu không tính là đối xử với cậu tốt lắm, nhưng dù sao cũng là máu mủ ruột thịt của cậu.

    Nháy mắt liền tới Tết ông Táo, chị Thu chuẩn bị đồ ăn cùng canh tịnh dưỡng bỏ vào trong hộp giữ nhiệt, đưa cho Thanh Bảo để cô mang đến cho Kiều Tú Ngọc ở bệnh viện. Thời điểm Thanh Bảo nằm viện, Thế Anh chỉ định nhà bếp làm thực đơn dinh dưỡng tốt nhất bồi bổ cho cậu, rất nhiều loại thuốc bổ đáng lẽ ra là chuẩn bị cho anh, cuối cùng lại dùng hết cho cậu.

     Lúc này Kiều Tú Ngọc nằm bệnh viện cũng nhận được ưu ái tương tự, dù không ai nói rõ, nhưng cô biết đều do một tay Thế Anh mà ra.

    Chị Thu nói với cậu:

    ''Bác sĩ Bảo, mấy năm trước gia đình chị đều ăn Tết ở Gia uyển, con cái sống xa, chị cùng lão Cát đều xem nơi này như là nhà. Nhưng năm nay con trai chị chuẩn bị kết hôn, bọn chị muốn trở về gặp con dâu tương lai, tiện thể đón Tết ở đó luôn. Nhưng thân thể Bùi tiên sinh, em biết mà, bên cạnh cậu chủ không có người là bọn chị không an tâm, cho nên không biết năm nay em dự định đón Tết thế nào? Nếu không được, chị hoặc lão Cát sẽ ở lại.''

    ''Mẹ em năm nay tới Sài Gòn, trừ đêm Giao thừa ra, có thể em sẽ chăm sóc cho bà ấy, các ngày còn lại em đều ở chỗ này, sẽ không đi đâu khác. Chị Thu, chị cứ yên tâm về nhà ăn Tết đi ạ, ở đây có em, em sẽ không để anh ấy xảy ra chuyện.''

    Sự bồn chồn trong lòng chị Thu bây giờ mới ngưng lại, có chút ngại ngùng:

    ''Năm nay, tài xế Lưu già cũng trở về quê, nếu bọn chị cũng đi, chỉ sợ Bùi tiên sinh không thể tự chăm sóc mình.''

    Thanh Bảo hiểu rõ: ''Có em ở đây, không sao đâu. Em sẽ đi nói với anh ấy rằng mọi người xin nghỉ phép, cứ an tâm về ăn Tết đi ạ!''

    Thế Anh ở trong thư phòng, vùi đầu vào một đống văn kiện, cũng không thèm nhìn tới cậu:

      ''Người làm của tôi muốn xin nghỉ, cho nên em đến làm thuyết khách(*)?''

       Thuyết khách (từ cũ): người dùng lý lẽ để thuyết phục người khác, thường dùng để chỉ việc ngoại giao thời phong kiến.

    Thanh Bảo nói: ''Tôi không định can thiệp vào quyết định của anh, chỉ là cảm thấy chị Thu chú Cát phục vụ nhiều năm như vậy cũng đã vất vả, cho bọn họ về nhà đoàn viên cũng là chuyện nên làm. Nếu anh lo Gia uyển không có người, tôi có thể đảm bảo rằng tôi sẽ ở lại đây.''

    Thế Anh dừng bút trong tay:

    ''Đó là đương nhiên, đừng quên em chỉ có một ngày nghỉ vào đêm Giao thừa, khoản này sẽ được thêm vào thỏa thuận bổ sung hợp đồng của em, lần này nhớ đọc thật kỹ.''

    Cậu gật đầu:

   ''Anh yên tâm, tôi không quên đâu.... Còn có, chuyện của mẹ tôi, cảm ơn anh.''

    Anh không để bụng: ''Lời này hẳn là nên nói với Tất Vũ mới phải, tôi cũng không giúp em cái gì.''

    Thanh Bảo phớt lờ ý tứ ghen tuông trong lời anh:

    ''Anh ấy đối với hệ thống bệnh viện quen thuộc hơn, cho nên tôi mới không làm phiền anh. Nhưng anh để chị Thu chăm sóc cho tôi cùng mẹ, đã là giúp đỡ rất lớn, chuyện này phải cảm ơn anh.''

    Thế Anh qua nửa ngày mới đáp lời:

     ''Còn chuyện gì không? Tôi còn phải họp video.''

    Cậu hỏi: ''Không có việc gì, chỉ muốn hỏi một chút, anh định đón đêm Giao thừa thế nào?''

    ''Tới Duy viên cùng cô và chú Mạnh, có thể qua 3 ngày mới trở lại.''

   Dứt lời anh rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên nhìn cậu:

   ''Em đừng tưởng không có tôi ở đây thì muốn nghỉ ngày nào liền nghỉ, tôi có thể gọi em tới bất cứ lúc nào.''

    Thanh Bảo cười cười:

    ''Tôi không có. Anh đi Duy viên cũng tốt, cô chú anh khó có dịp về nước, anh nên chăm sóc bọn họ nhiều hơn.''

    Khi người thân của bạn vẫn khỏe mạnh, bạn thật sự nên ở bên cạnh họ nhiều hơn.

    Vốn dĩ Thanh Bảo không cần thêm ngày nghỉ nào, bệnh viện có quy định thời gian thăm hỏi, cậu cùng Kiều Tú Ngọc lại không mấy thân cận, đối diện nhau cũng chẳng biết nói gì, chỉ thêm xấu hổ, cậu không thể nào ngồi lì đó cả ngày được.

    Từ giờ đến Giao thừa Huyền Trân còn bận biểu diễn, những người khác trong đoàn kịch đều đang nghỉ ngơi, nên Huyền Trân chỉ mang theo một hai người cùng đi diễn. Hơn nữa muốn tìm lại số tiền bị mất kia cũng không phải chuyện dễ, Trần Triều Huy cũng chạy khắp nơi giúp Huyền Trân, cả ngày không nhìn thấy người.

    Thanh Bảo ngẫu nhiên gặp Huyền Trân một lần ở phòng bệnh của Kiều Tú Ngọc, dưới mắt cô ấy hằn rõ quầng thâm. Ngày thường quen thuộc trang điểm, hiện tại lại trang điểm để che giấu vẻ tiều tụy của chính mình.

    Áp lực của Huyền Trân cũng rất lớn, Thanh Bảo không đành lòng trách móc Trần Triều Huy cái gì, có lẽ anh ta thực sự giúp không ít. Khốn cảnh bây giờ, nếu không có anh duỗi tay tương trợ, có lẽ tình hình đã tồi tệ hơn.

    Trước Giao thừa một ngày, Tất Vũ đột nhiên gọi điện cho Thanh Bảo:

  ''Em mau tới bệnh viện một chuyến.''

    Thanh Bảo nhất thời chưa phản ứng được rằng anh đang nói tới ai, chờ tới khi nhớ lại, cô liền vội vàng cúp điện thoại.

    Vui sướng trong lòng cậu không thể nào diễn tả, cậu mặc áo khoác vào, cơ hồ không tin nổi mình lại có được vận may như vậy.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro