13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





ở lại cùng chan một đêm, ngay sáng hôm sau minho đã phải vội vàng ra sân bay để tiễn jisung và felix về quê để tiếp tục việc học.

cậu cũng bắt đầu trở lại với cuộc sống sinh viên của mình, tuy không thể gặp chan thường xuyên được nhưng hầu như mỗi khi rảnh hai người đều sẽ gọi điện cho nhau.

đơn thuần kể cho nhau nghe những việc nhỏ nhặt xảy ra trong ngày và thỉnh thoảng chan vẫn sẽ tuôn ra những lời sến súa nhưng minho hầu như đã quá quen thuộc nên cũng chẳng có phản ứng gì lớn.

ngược lại cậu còn cảm thấy rất vui.

cứ lặp đi lặp lại như thế, thoáng chốc đã hơn một tháng trôi qua, cuộc thi đấu lớn nhất trong năm cũng gần đến.

minho đã thu xếp xong lịch học để theo dõi trận chung kết của chan, lần này đụng độ với một đội tuyển lớn và có kinh nghiệm, là quán quân của mùa trước và cũng là đội của người từng nói khích chan trong trận đấu luyện.






trận thi đấu chung kết diễn ra ở một tòa nhà lớn trong thành phố. khi minho ngồi xe đến thì bên ngoài hội trường đã đầy ấp fan esports chờ sẵn. cậu chen chúc trong dòng người để đi đến quầy kiểm tra vé. còn khoảng một giờ nữa trận đấu mới diễn ra nên hàng người xếp hàng đợi vào trong hội trường nhiều đến mức thành một hàng dài, chờ đến lượt minho chắc còn rất lâu nên trong lúc đó cậu đã mở di động để xem tin nhắn.

có hơn mười tin nhắn gửi đến trong vòng ba mươi phút trở lại đây, vì minho vừa xuống máy bay đã ngồi xe đến đây nên không kịp đọc.

tất cả đều là của chan.

"em đến rồi, đang ở ngoài hội trường đây"

vội vàng soạn một dòng tin trả lời lại người nọ, minho nhích lên phía trước vì có mấy người chờ lâu nên đã muốn chen hàng.

chờ thêm mười phút ở sảnh lớn hỗn loạn ồn ào tiếng những người cổ vũ cho hai đổi tuyển tham gia ngày hôm nay, khi sắp đến lượt minho thì cổ tay của cậu lại bị chụp lấy.

lúc đầu còn nghĩ là do những người đang muốn chen hàng ở phía sau khi nãy làm nên minho có chút hoảng, muốn giật tay về nhưng khi nhận ra người đang nắm tay cậu có dáng dóc rất giống chan nên cũng vội vàng đi theo.

cậu im lặng để anh nắm tay đi vào trong hội trường bằng con đường giành riêng cho tuyển thủ, minho không biết có bị ai nhận ra hay không nên bước chân cũng có chút vội vàng.

"không nghe điện thoại của anh à?"

đi thẳng đến phòng chờ riêng cho đội tuyển, chan mới kéo khẩu trang và nón đội trên đầu xuống, buồn bực ôm lấy minho.

vì anh sợ cậu chen chúc trong phòng chờ nên đã liên tục gọi muốn xem minho ở nơi nào để ra cổng đón, nhưng người nọ sau khi nói là đến phòng chờ liền không thấy trả lời tin nữa nên chan đã gấp gáp đến mức mặc kệ can ngăn của quản lý mà chạy ra ngoài tìm cậu.

"em phải xếp hàng , ồn quá nên không nghe được điện thoại"

thật ra là do minho sợ ồn đến mọi người nên đã tắt chuông và cậu cũng không nghĩ là chan sẽ gọi nên cũng không để ý đến di động lắm.

" của em không cần xếp hàng của biết không? ai lại bắt người nhà của tuyển thủ chen chúc ngoài đó chứ"

"em....đâu biết"

minho có chút lúng túng, nếu như người nọ nói trước với cậu chuyện này thì cậu cũng đâu có rảnh rỗi để chen lấn ở cái chỗ đầy người và đầy mùi mồ hôi khó chịu đó.

khi nãy chờ lâu, trên người minho dính không ít mùi của những người khác, cậu còn sợ chan ôm sẽ chê nữa kia kìa.

"ngốc, lần sau nhớ phải nghe điện thoại của anh biết chưa?"

"em biết rồi"

âm thanh của minho có thể nghe ra được chút ngại ngùng, cậu lén lút rời khỏi vòng tay của anh vì phát hiện ra phòng chờ này không chỉ có hai người mà còn có bốn thành viên khác của đội tuyển.

họ tuy đều đang ăn hoặc bận rộn chuyện riêng nhưng ánh mắt ghét bỏ vẫn thỉnh thoảng liếc qua chỗ hai người.

"đến giờ ra sân rồi kia, cơm chó để chút nữa phát được không?"

"xin lỗi nha, chúc mọi người thi thật tốt"

minho ngại ngùng gãi đầu, né tránh ánh mắt trêu chọc của cậu bạn hyunjin.

mà chan thì lại thoải mái hơn, thậm chí là ôm vai thách thức hyunjin và giống như có ý trêu chọc người nọ không có người để ôm vậy.

"anh cũng mau đi đi"

"động lực cho anh đâu?"

"đồ trẻ con..."

tuy miệng là nói thế, nhưng minho vẫn nhân lúc mọi người đều đang chuẩn bị ra ngoài và không nhìn đến hai người mà khiễng chân hôn nhẹ lên môi chan.

người nọ sau khi được buff cho một nụ hôn thì tinh thần và sức mạnh cũng hăng hái lên rất nhiều, hôn nhẹ lên gò má minho đáp lại rồi mặc áo khoác của đội tuyển rồi đi vào trong hội trường.

minho cũng theo các staff dẫn đường đến vị trí ngồi theo dõi trận đấu của chan.

cuộc thi mở đầu bằng một phần giao lưu nhỏ giữa hai đội và không khí đã bắt đầu căng thẳng dù chưa vào trận đấu chính thức vì chan và một người đội bên kia vốn dĩ đã có hiềm khích từ trước rồi.

các fan bên dưới cũng hứng phấn mà la hét ầm lên, minho cũng bắt đầu căng thẳng theo vì dù sao đội đối đầu với chan lần này cũng là quán quân của mùa trước.

"khi nãy hai đứa nắm tay nhau đi vào đây hả?"

"hả...dạ đúng ạ"

trong khi minho vẫn đang mải mê ngắm nhìn chan nghiêm túc đi vào trong phòng máy tính.

quản lý của đội ngồi bên cạnh lại bắt chuyện với cậu.

"rồi xong...chắc thi xong phải công khai luôn rồi"

"chuyện ạ?"

thay cho câu trả lời, quản lý đưa điện thoại của mình cho minho. trên màn hình là ảnh chụp bóng lưng của cậu và chan đang đi vào trong hội trường khi nãy, là do một fan cuồng của chris nhận ra nên đã chụp lại.

họ suy đoán đó là chan vì bóng lưng khá giống.

bên dưới có đủ loại tranh cãi, người thì nói phải người thì nói không.

và chỉ có mình minho rõ nhất rằng người kia đã nói đúng vì cậu là người thứ hai trong bức ảnh đó mà.



hết 13.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro