Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4

Sau bữa cơm tối , Diệp Thù gối đầu lên tay , lật qua lật lại tờ giấy nhỏ khi nãy lấy ra . Tờ giấy này cố ý nhét vào khe hở nhỏ hẹp , có lẽ là chuyện bí mật quan trọng gì đó , cho nên mới phải giấu kín cẩn thận như vậy , thậm chí dấu ở sát bên người .

Rất rõ ràng , đây cũng là chuyện cô làm trước khi mất trí nhớ .

Diệp Thù trong miệng lẩm bẩm :"4502..."

Cuối cùng là có gì đây ?

Là số hiệu ? Hay là mật mã ? Có thể là số phòng ? Tầng lầu sao ? Hay là... đuôi số điện thoại ?

Cô không tài nào biết được , trong lòng sinh ra một suy nghĩ to gan —— thứ này với nhiệm vụ làm nội ứng trước đó của cô có liên quan , cùng với giấc mộng vạn phần kỳ quái khiến cô sợ hãi cũng có liên quan .

Nếu sự thật đúng là vậy, tin tức kia nhất định rất trọng yếu .

Bởi vì mọi tiến triển trong khi thực hiện nhiệm vụ nội ứng , cô đều cần thông qua đường dây liên lạc báo cáo lại cho cảnh sát , tuyệt không có một chút giấu diếm , nếu không sau đó sẽ phải chịu sự trừng trị và xử phạt của cấp trên .

Vậy mà cô lại liều lĩnh bất chấp nguy hiểm của việc bị phạt , đem chuỗi số này giấu ở trong cổ áo , biến thành bí mật chỉ có mình biết , vậy đã đủ nói rõ tính nghiêm trọng của sự việc .

Cô phản bội sao ?

Tuyệt đối không thể .

Như vậy , chuỗi số này có lẽ liên lụy đến bí mật kinh thiên động địa của ai đó khiến cô khó xử .

Khiến cô tình nguyện bất chấp nguy hiểm tính mạng , cũng không dám cung cấp bí mật cho cảnh sát .

Đến tột cùng là gì chứ ?

Hay là nói , việc này cùng giấc mộng lặp đi lặp lại của cô có liên quan ?

Ngay tại nơi ấy chỉ cách một cánh cửa , chính là ở sau cửa kia...

Diệp Thù xuất hiện những ảo giác xiêu vẹo trong đầu , cô giống như nhớ ra gì đó , nhưng trong một khoảnh khắc , đầu lại bắt đầu ẩn ẩn đau đớn .

Cô vừa thở miệng mấp máy , toát ra từng giọt từng giọt mồ hôi nóng , cuối cùng từ bỏ đấu tranh , không suy nghĩ thêm gì về chuỗi số này nữa .

Gần tối , vào lúc này .

Ánh nắng ấp áp chiếu trên lá hoa pha lê , phản chiếu ra màu đỏ hay màu xanh biếc ấn tượng , tạo thành bóng trên mặt đất .

Kỳ Linh có vẻ như tối hôm qua đã bị giáo huấn đủ , cả ngày hôm nay đều an phận thành thật phơi nắng ở ban công .

Không có âm thanh ồn ào của nam nhân kia , Diệp Thù ngược lại có hơi không quen .

Cô thầm nghĩ có khi nào bản thân có khunh hướng tự ngược , nhưng vẫn nghe theo bản tâm ( ý muốn ban đầu ) , đi đến phòng của Kỳ Linh , cong ngón tay , gõ vào cửa phòng .

Cô gọi :" Kỳ tiên sinh , anh có bên trong không ?"

Không có người đáp lại , rất tốt . rất giống phong cách của anh .

" Kỳ tiên sinh ?"

Ước chừng qua năm phút đồng hồ , mới có người ra mở cửa , là Kỳ Linh . Anh phơi nắng đến trưa , dường như hấp thụ đầy đủ tinh quang nhật nguyệt của núi rừng đến thoải mái rồi , đuôi lông mày ẩn chứa một chút lười biếng , khóe miệng mang theo nụ cười yếu ớt lộ ra núm đồng tiền , cực kỳ nhỏ , gần như không thể nhìn thấy .

Kỳ Linh vừa lười vừa mệt nói :" Làm sao vậy ?"

Diệp Thù lắc đầu ," Không có việc gì , chỉ muốn hỏi chút anh buổi tối muốn ăn gì , có muốn ra ngoài phố ăn cháo không ?"

" Được." Kỳ Linh đối với phương diện ăn mặc không kén chọn , không ăn khớp tí nào với khứu giác đặc biệt thần kỳ của anh .

Diệp Thù tưởng rằng anh sẽ giống như một nhà khoa học lập dị chân chính , có bệnh sạch sẽ , trầm mặc ít nói , thích sống một mình , cả đời vĩnh viễn ở nơi thâm sơn vắng vẻ . Nhưng anh không như vậy , trừ đối với mùi rất mẫn cảm , đối với những thứ lạ lẫm bên ngoài hơi có mâu thuẫn , những phương diện khác đều rất bình thường , giống như một người bình thường .

Nhưng lý trí nói với cô , nam nhân này tuyệt đối không đơn giản như trong tưởng tượng của cô , cũng tuyệt đối không bình thường như vậy , không giống người bình thường .

Diệp Thù dẫn anh đến Lão Nhai ăn cháo , mua hai ba loại đồ ăn kèm , còn có một đĩa đậu phụ thối* .

Kỳ Linh nói :" Cô biết phương pháp làm đậu phụ thối không ? Là đem đậu hủ bịt kín , lên men tự nhiên trong hai tuần thì hoàn thành . Lúc ban đầu , mặt ngoài của đạu hủ sẽ có một chút lông trắng và chất lỏng sền sệt màu trắng nhạt , thậm chí sẽ có thứ mùi hôi thối rất khó ngửi . Tôi không rõ , vì sao lại có người thứ đồ ăn hôi thối này ưa thích không rời , bọn họ muốn tự vẫn sao ?"

Anh đối với đạu phụ thối cực kỳ kháng cự , không chỉ thấy vô cùng buồn nôn , còn lui về phía sau nửa bước , cơ hồ muốn nhượng bộ lui binh , vì muốn tránh khỏi mùi hôi thối vô khổng bất nhập*

*Vô khổng bất nhập : chỗ nào cũng có .

Diệp Thù bất đắc dĩ , chỉ có thể nhanh chóng tiêu hủy thức ăn kèm , tùy ý ăn hai ngụm cháo miễn cương coi như ăn no đi .

Kỳ Linh theo sát bước chân Diệp Thù , đi hai bước chợt dừng lại nói :" Tôi muốn đến hiện trường có người chết nhìn một chút ."

" Bây giờ ?"

"Ừm , thời gian mùi còn nguyên vẹn không lâu . Một người , diện tích bề mặt nơi bị nước hoa bao trùm đại khái có thể duy trì mùi hương từ một đến hai ngày , còn phải xem hàm lượng hương liệu và nồng độ , vì để tránh cho mùi tiêu tán , càng đi sớm càng tốt ."

" Vậy được , tùy anh . Tôi phải xin chứng nhận của Từ đội trưởng ."

Diệp Thù trực tiếp lái xe đến chỗ biệt thự nơi người chết rơi xuống , phía ngoài nhà lớn có giấy niêm phong màu đỏ trắng quen thuộc của cảnh sát , mang ý nghĩa người không phận sự cấm phá hoại hiện trường .

Biệt thự ở vùng ngoại thành , là một tiểu viện* lẻ loi .

*Tiểu viện : Nhà ở có tường thấp bao chung quanh gọi là viện .

Diệp Thù gỡ bỏ giấy niêm phong , bước vào trong viện , vẫy tay với Kỳ Linh đang đứng im hồi lâu ," Kỳ tiên sinh , vào đi ."

Kỳ Linh gật đầu ý bảo đã biết , lập tức mang vào bao tay nhực plastic cô đưa cho , giẫm lên cỏ ẩm ướt bên trong viện , chậm rãi từng bước đi vào trong biệt thự .

Diệp Thù :" Người chết là chết ở trên tầng hai..."

Cô còn chưa nói hết đã bị Kỳ Linh chặn lại ," Tôi biết , tôi ngửi được mùi máu ."

Diệp Thù chốc lát ngậm miệng , nguyên nhân không nói tiếp là , một mặt nghĩ muốn khiêu khích tính tự cao cuồng vọng của Kỳ Linh , xem anh không có chỉ dẫn của cô , có thể tìm được chính xác căn phòng đấy không , mặt khác là theo bản năng nghe theo ý kiến của anh , để anh có thể hoàn toàn thoải mái tay chân , làm một vố lớn .

Đáng tiếc , mũi Kỳ Linh đúng là thiên phú dị bẩm .

Anh chỉ bằng khứu giác xuất sắc kiêu ngạo , chuẩn xác không sai tìm được căn phòng có người chết , không lưỡng lự , cũng không có nửa điểm sai lầm .

Diệp Thù thậm chí cảm thấy anh chính là la bàn chỉ dẫn phương hướng trong sương mù , không e ngại bất cứ bão táp hướng đi nhiễu loạn nào , không bao giờ ở trong tình trạng mất phương hướng nơi nước cạn trong vực sâu , anh có mục đích , không hiểu phong tình , chưa từng thưởng thức phong cảnh dọc đường đi , chỉ đơn độc ngang tàn mà thô lỗ đi thẳng đến nơi trọng tâm .

Đến tột cùng là tốt hay xấu đây ?

Diệp Thù cũng không nói lên được , nhưng theo bản năng , cô càng tin tưởng nam nhân này , tin tưởng mọi chuyện anh làm , cũng là trợ giúp cho sự phát triển của vụ án , sẽ trả laị công đạo cho người chết .

Trong phòng không có đèn , chỉ dựa vào ánh nắng thưa thớt chiếu sáng .

Trên tường các bức họa theo thứ tự được vẽ theo chủ nghĩa hậu hiện đại* trừu tượng : Con thuyền lung lay sắp đổ trong cơn gió lốc , những người bị bắt làm tù binh , bầy hươu hoang dã đang lạnh run , giá cả mỗi bức họa đều không rẻ , vẽ đến rất sống động , chân thật như muốn nhảy ra từ trong bức họa .

*chủ nghĩa hậu hiện đại là một xu hướng trong nền văn hóa đương đại được đặc trưng bởi sự chối bỏ sự thật khách quan và siêu tự sự. Chủ nghĩa hậu hiện đại nhấn mạnh vai trò của ngôn ngữ, những quan hệ quyền lực, động cơ thúc đẩy; đặc biệt nó tấn công việc sử dụng những sự phân loại rõ ràng như nam với nữ, bình thường với đồng tính, trắng với đen, đế quốc với thực dân .

Diệp thù đối diện với đôi mắt hươu được ngọn đèn nhỏ chiếu sáng , đáy lòng bỗng nhiên giật mình , cô luôn có một cảm giác mông lung quái dị , dường như hung thủ chọn trúng nơi này , cũng không phải ngẫu nhiên .

Cô nhớ lại ba người chết —— đều là nữ , sống một mình , hoàn cảnh gia đình giàu có . trên người họ không có những vết thương rõ ràng , xoang mũi và mí mắt bị máu tụ , mạch máu nứt toác , rõ ràng là bị hung thủ dùng tay giết chết , trên thân dưới không có một vết máu nào . trên người họ đều khoác một mảnh lụa trắng , hương liệu trộn lẫn với cồn , giống như Kỳ Linh nói , đây là một buổi trình diễn nước hoa .

Diệp Thù trào phúng nói :" Kỳ tiên sinh , anh cảm thấy hắn điều chế nước hoa như thế nào ?"

Lại có thể dùng người chết để chế tạo nước hoa , quả thực là làm người ta không hiểu nổi .

Kỳ Linh không chút sợ hãi , còn mở rộng vòng tay , hít một cái thật sâu , lại yếu ớt phun ra . Anh lập lại ba lần , dường như là hiểu được điều gì , nói :" Tinh dầu hoa anh đào Đài Loan , còn có mùi hương của hoa nhái* thanh nhã ... Hoa anh đào có ý nghĩa thuần khiết , cao thượng , tinh thần xinh đẹp , như mỉm cười với người , mà hoa nhái lại là thiếu nữ ngây thơ . Điều này tượng trưng cho cái gì ? Tên nước hoa của hắn đến tột cùng là gì ?"

"Tên nước hoa?"

" Mỗi một lọ nước hoa đều có tên , căn cứ vào mùi hương mà sẽ có những cái tên khác nhau . Tôi đoán nước hoa của hắn ý nghĩa là —— thiếu nữ ngây thơ nhìn người mỉm cười , là một phương thức giết người.

Diệp Thù nhíu mày , nói :" Nghe có vẻ không tốt đẹp gì ."

" Chính xác là không ổn . Trước đó mấy kiểu nước hoa theo thứ tự là gì ?"

" Để tôi suy nghĩ một chút " Bọn họ tìm chuyên gia phân biệt mùi hương đến ngửi qua , cho nên cũng tìm ra được mùi hương ," Cỗ thi thể đầu tiên có mùi thơm từ Rhodanthe manglesii* và hoa bất tử* , thi thể thứ hai thì là hương thơm của hoa thủy tiên , loa kèn và hoa hồng cam ."

*Rhodanthe manglesii là một loài thực vật có hoa trong họ Cúc. Loài này được Lindl. miêu tả khoa học đầu tiên năm 1834.

*Hoa bất tử hay còn gọi là cúc bất tuyệt, tên khoa học Xerochrysum bracteatum, là một loài thực vật thuộc họ Cúc.

" Ồ ?" Kỳ Linh như có suy tư nói ," Rhodanthe manglesii tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu , hoa bất tử thì là ký ức vĩnh viễn được khắc họa trong lòng , mà thủy tiên loa kèn có ý nghĩa là vui mừng , chờ mong được gặp lại , hoa hồng cam thì là e lệ và hiến tặng người một phần tình yêu thần bí ."

" Những ý nghĩa của các loài hoa này cùng với lời thông báo tử vong của hung thủ có liên quan gì ?" Diệp Thù tặc lưỡi không thôi , biết được những điều này là nhờ có Kỳ Linh tra án , chỉ bằng bọn họ , đối với hoa hoa thảo thảo thật sự chính là nhất khiếu bất thông*

*Nhất khiếu bất thông : một chữ cũng không biết .

Kỳ Linh đi vào nhà , chợt vươn tay đeo bao nhựa plastic về phía sau , ngón tay trắng bệch , như chuồn chuồn lướt nước chạm lên bên trên cửa sổ thủy tinh , nói nhỏ :"Ký ức của tôi cùng người yêu là vĩnh hằng , luôn in dấu trong đáy lòng tôi . Tôi mượn ý nghĩa loài hoa e lệ thổ lộ , hiến dâng cho em một phần tình yêu thần bí . Tôi vui vẻ , chờ đợi được gặp lại . Gặp lại em người thiếu nữ ngây thơ , nhìn tôi mỉm cười , với cái chết bất tận ."

Anh giống như đang đọc thơ , dùng giọng nói trầm thấp uyển chuyển dễ nghe , đem tất cả ý nghĩa của các loài hoa dựa theo trình tự tử vong nối lại với nhau , đọc ra thông tin chứa bên trong .

Lưng Diệp Thù run lên , cô nghiêm nghị hỏi :" Nói cách khác , là lúc hung thủ tuyên bố báo hiệu tử vong ? Người trong chuyện xưa của hắn đến tột cùng là ai ?"

" Là tân nương của hắn ."

" Tân nương ? Tôi không hiểu ."

Kỳ Linh quay đầu , liếc nhìn cô một cái :" Không phải đã nói rồi sao ? Tác phẩm cuối cùng của hắn tên là —— tang lễ của tân nương , hắn đang thử nghiệm nước hoa thích hợp nhất cho tân nương , định sẽ dùng trong nghi lễ tử vong của cô ta ."

" Việc này... Biến thái !" Diệp Thù cắn môi dưới , cả người như rớt xuống hầm băng , phần lãnh ý kia gần như là vô khổng bất nhập* , thẩm thấu toàn bộ tứ chi cô , bao phủ lấy cô , rót đầy nước vào , thẳng đến khi cô dần dần ngạt thở .

*Vô khổng bất nhập : chỗ nào cũng có .

Kỳ Linh lại đi vài vòng trong phòng , khi thì ngồi xổm xuống , ở trên đất cát phủ đầy mặt đất , vuốt nhẹ một hồi , tỉ mỉ ngửi , lập tức lắc đầu , biểu thị không còn gì cả .

Bọn họ cuối cùng lựa chọn lái xe rời đi , nghênh đón bóng đêm đang từng bước đi đến , biến mất ở phía xa trong màn sương mù dày đặc .

Phía trước đường núi là sương mù dày đặc , giống như bọn họ giờ phút này , lạc lối sâu trong bão tố , sóng dựng cao như bức tường thành , phảng phất như trong nháy mắt sẽ nện xuống , đem bọn họ đập cho phấn thân toái cốt* .

*Phấn thân toái cốt : thịt nát xương tan .

Cô gạt tay lái , môi mấp máy , hỏi :" Kỳ tiên sinh thu hoạch được thêm gì không ?"

" Tạm thời không có ."

" Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ ?"

" Chờ ."

" Chờ cái gì ?" Diệp Thù nghiêng đầu , tỏ ra bất mãn với lời nói cố lộng huyền hư* của anh .

*Cố lộng huyền hư : cố làm ra vẻ huyền bí .

" Chờ tôi lại ngửi được mùi vị đầu tiên của cái chết ." Kỳ Linh nghiêng đầu , nhìn cô khóe miệng kéo lên một nụ cười nhạt ," Không cần lo lắng , tôi tuyệt đối sẽ không để cô gặp nguy hiểm , dù sao tôi đối với mùi hương của người chết không có hứng thú chút nào ."

('・ω・')━( '・ω・)━(  '・ω)━(   )━(   )━(ω・' )━(・ω・')━(`・ω・')

*Đậu phụ thối 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro