Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5

Diệp Thù nghe câu này , trong lòng xao động một hồi .

Vô luận như thế nào , Kỳ Linh đều suy nghĩ cho an toàn của cô , một lòng nghĩ biện pháp bảo hộ cô chu toàn .

" Cảm ơn anh , Kỳ Linh ." Diệp Thù không phải người keo kiệt từ ngữ , cô vô tư cũng ngay thẳng , đối diện với chuyện có được thiện chí quà tặng , hay đối mặt với tội ác ham muốn căm hận , là người có can đảm có thể tùy thời tùy chỗ bày tỏ cảm nhận chân thật .

Chí ít cho đến hiện tại , cô đối với Kỳ Linh vẫn giữ vững tâm tình cảm kích , suy cho cùng một người không quen biết có thể đối mặt với sinh tử không run không sợ , còn bằng lòng che chở cô .

" Cô cảm ơn tôi sao ?" Kỳ Linh giống như nghe được chuyện làm anh vui vẻ , biểu lộ trên mặt trở nên mãn nguyện mà giãn ra , từ cổ họng phát ra mấy tiếng cười không thể nghe thấy , cực mỏng cực nhạt ," Mùi hương trên người cô dễ ngửi hơn , nhiệt độ cơ thể ôn hòa , tâm tình cũng rất bình thản , có lẽ để cô luôn luôn cảm kích tôi cũng là một chuyện tốt . Chẳng qua..."

" Chẳng qua cái gì ?" Diệp Thù vẫn mơ hồ mùi hương dễ ngửi mà anh nói là thứ gì , là mùi thơm cơ thể của nhân loại trong truyền thuyết sao ?

Kỳ Linh ngồi dậy , đem dây an toàn kéo ra toàn bộ . Anh quay đầu , gần như là cùng Diệp Thù mặt đối mặt , hô hấp như lửa xém lông mày* .

*Lửa xém lông mày : vô cùng cấp bách .

Diệp Thù theo bản năng lùi về phía sau , hơi cắn môi , hỏi : "Kỳ tiên sinh , anh muốn làm gì ?"

Kỳ Linh lại hơi cứng đờ giật giật khóe miệng , kéo lên một đường cong , anh nhẹ giọng thì thầm :" Không sai , chính là như vậy ."

" Cái gì cơ ?"

" Mùi hương của cô lúc này rất dễ chịu . Thời điểm sợ hãi tôi , e ngại tôi sẽ làm ra những gì đối với cô , trên cơ thể sẽ xuất hiện mùi vị ngây ngô như quả mận xanh , chưa tới mùa , cưỡng lại sự thưởng thức của du khách , đến khi nào tỏa ra mùi vị của đào mật chắc ngọt , có lẽ là lúc cô không còn khước từ tôi nữa , khi bị tôi đụng vào cũng cam tâm tình nguyện . Một loại hương vị tôi cũng chỉ có thể trong giai đoạn lưu lại tưởng tượng , nhưng rất đáng chờ mong , đúng không ?"

Chờ Diệp Thù cam tâm tình nguyện để anh chạm vào ? Như vậy , là muốn ám chỉ thời khắc cô yêu anh sao ?

Diệp Thù dù có mạnh mẽ đến đâu đi nữa , cũng chỉ là phụ nữ , đối mặt với hormone giống đực tràn trề , rất có mị lực của người đàn ông trước mặt , nói không có một chút tâm viên mã ý* chắc chắn là giả .

*Tâm viên mã ý : tâm tư . Dễ hiểu là xao động .

Cô đích xác bị vẻ ngoài của Kỳ Linh chinh phục chỉ qua mấy giây , nhưng ý thực được tư duy và thân phận của bọn họ chênh lệnh rất nhiều , liền rất nhanh tỉnh táo lại .

Cô và anh không thích hợp , mà cô cũng sẽ không không nói chuyện tình cảm với người lạ .

Kỳ Linh đối với cô , chẳng qua cũng chỉ là đối với mùi hương đặc biệt nhất thời say mê mà thôi . Giống như một năm bốn mùa thay đổi , mùa xuân đến ấm áp , vạn vật thức tỉnh , tràn đầy sức sống , đến cuối cùng , sẽ xuất hiện mùa đông tiêu điều , tuyết trắng bao trùm toàn bộ thế giới hiu quạnh .

Tối đa không quá một tháng , anh khẳng định sẽ từ bỏ cô .

Hoặc là xuất hiện một mùi hương mới hấp dẫn Kỳ Linh , anh sẽ lập tức quên cô sạch sành sanh .

Diệp Thù hít sâu một hơi , tránh đi đôi mắt sáng rực như như ánh nắng của Kỳ Linh , dồn lực đạp phanh xe , khiến cho thân hình đối phương run lên , bị đai an toàn sít chặt ép vào ghế lái phụ .

Cô né tránh không trả lời câu hỏi mập mờ của Kỳ Linh , thẳng thừng nói :" Ngồi yên , Kỳ tiên sinh . Lái xe không phải trò đùa của trẻ con , vạn nhất xảy ra mệnh hệ gì , nhẹ thì bị thương , nặng thì mất mạng ."

"Ah." Kỳ Linh nhu thuận dựa vào lưng ghế , tay anh còn phối hợp theo Diệp Thù , nhẹ nhàng đặt trên đầu gối , ngồi nghiêm chỉnh .

Diệp Thù thở dài một hơi , tiếp tục lái xe về nhà .

Trên dường đi , cô không nói câu nào .

Lúc về nhà , sắc trời đã hoàn toàn tối đen .

Đèn đường mang theo màu vàng ấm áp thường thấy , chiếu xuống đường tạo ra khung cảnh màu đông tiêu điều . Ánh sáng chiếu lên Diệp Thù khiến bóng cô trở nên hẹp dài , chiếu sáng cả con đường u tối phía trước .

Diệp Thù vừa định xuống xe , thì bị một cánh tay trong nháy mắt duỗi ra ngăn cản lối đi —— hóa ra là Kỳ Linh cầm cổ tay cô .

Xương ngón tay Kỳ linh thon dài giữ trên da thịt trắng nõn của cô , ấn xuống khắc sâu mấy dấu vân tay . Giống như một đứa trẻ sợ hãi bị bỏ rơi , trước tiên ra sức nắm lấy đồ vật sắp mất , sau đó nhếch miệng khóc lóc kể lể . Anh mãi đến khi yếu ớt mở mắt ra , sợ sệt hỏi :" Cô muốn đi đâu ?"

Bị cầm rất chặt , Diệp Thù đau đến nhíu mày .

Cô trở tay chế trụ xương cổ tay Kỳ Linh , khóe léo buông tay anh ra , nói :" Tôi không đi đâu hết , đến nhà rồi , xuống xe thôi ."

Nói thật , cô đúng là có suy nghĩ tạm thời ném đi Kỳ Linh , tình cách được một mình thanh tĩnh . Đặc biệt là lúc anh ngủ say , nếu sau đó có hỏi , cũng có thể tìm một lí do " Không muốn quấy nhiễu giấc ngủ của anh " là cái cớ . ( editor : đợi nữ chính bị nghiệp quật )

Chỉ là , nam nhân này làm thế nào có thể phát giác được cô rời đi ?

Diệp Thù tự nhận tay chân nhanh nhẹn , đặc biệt là trước kia từng tham gia đặc huấn , có thể ẩn ấp hành tung , bình thường không thể phát giác được động tĩnh của cô .

Như vậy , Kỳ Linh làm sao biết được ?

Lẽ nào , lại liên quan đến cái mũi thiên phú dị bẩm của anh .

Kỳ Linh phảng phất cảm giác được cô đang đăm chiêu , bất động thanh sắc nói :" Tôi ngửi được mùi hương của cô ."

" Mùi hương ?"

" Vốn là mùi hương nồng đậm nhưng mấy giây trước lại nhạt đi , thậm chí dần dần từng bước rời đi... Đây là mất đi tín hiệu của mùi hương ban đầu , phá hư giấc mộng tôi dày công tạo nên , vì vậy để tôi phát giác được ," Anh dừng lại một chút , ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào Diệp Thù , nói , " Cô muốn vứt bỏ tôi sao ?"

Ách , tại sao Diệp Thù lại thấy trong lòng dâng lên cảm giác tội lỗi vậy chứ ? Như là cô vô tình vô nghĩa , tùy tiện vứt bỏ chú cún sủng vật đã nuôi nhiều năm .

Đương nhiên , Kỳ Linh cũng không phải cún ...

Diệp Thù bó tay toàn tập , chỉ có thể giải thích :" Trong lúc án tử còn chưa kết thúc , tôi cũng sẽ không bỏ lại Kỳ tiên sinh ."

" Ah." Kỳ Linh lãnh đạm lên tiếng , đem đầu hướng sang một bên , cứng nhắc tránh đi tầm mắt cô .

Diệp Thù cảm thấy sống lưng run lên , một loại dự cảm xấu tự nhiên sinh ra —— anh đây là giận dỗi sao ?

Bỗng nhiên Kỳ linh lạnh như băng bổ sung : " Cho nên , sau khi lợi dụng tôi xong , cô sẽ vứt bỏ tôi sao ?"

Ý anh muốn nói hẳn là ... Bội tình bạc nghĩa ?

Diệp thù cảm thấy đầu càng đau đớn ," Kỳ tiên sinh , chuyện này và lợi dụng không phải là cùng một chuyện . Sau khi án tử kết thúc , đội chúng tôi dừng hợp tác với Kỳ tiên sinh . Vì vậy , về sau anh có thể tự mình sắp đặt lộ trình và sinh hoạt của mình ."

" Vụ án này có chút khó giải quyết , tôi cảm thấy có thể dùng cả đời để lần theo dấu vết điều tra ."

" Vượt qua kỳ hạn một năm điều tra vụ án ... Tuyệt đối không được ."

" Ah. " Kỳ Linh thất vọng gật đầu .

Diệp Thù đột nhiên nhớ đến một việc , hỏi :" Đúng rồi , chứng minh nhân dân của anh vẫn chưa lấy sao , cần phải đến nhà anh một chuyến để lấy đúng không ? Nếu không không dễ thuê phòng đâu , anh hẳn là cũng không mang thứ gì khác ngoài chứng minh thư nhân dân đâu đúng không ?"

Kỳ Linh nhìn Diệp Thù một chút , nói :" Tôi đã kêu người hầu mang chứng minh thư nhân dân của tôi đi rồi ."

" Chờ một chút , đây là ý gì ?"

" Vì vậy , cô không thể tìm thấy ."

Khóe miệng Diệp Thù hơi nhếch , hỏi :" Kỳ tiên sinh nói như vậy là có ý gì ?"

" Tôi tuyệt đối sẽ không để cô tìm thấy chứng minh nhân dân của tôi , tôi cũng sẽ không rời nhà cô nửa bước . Tôi đã nói rồi , tôi đối với cô cảm thấy rất hứng thú ."

Diệp Thù lạch cạch một tiếng đóng cửa xe lại , đầu gần như đau muốn nứt ra .

Cách ngày hung thủ tổ chức buổi trình diễn nước hoa còn ba ngày . Nói cách khác , trong khoảng thời gian này , Diệp Thù nhất định phải có tiến triển , nếu không khả năng sẽ tiếp tục xuất hiện người bị hại .

Cô tiếp điện thoại của người trong đội , có sư đệ nói hồ sơ người chết đã được chỉnh lý tốt , còn tự mình đưa đến cửa nhà cô .

Diệp thù đem chồng văn kiện thật dày chuyển đến trong phòng của Kỳ Linh , bởi vì bệnh khiết phích* của anh thực sự nghiêm trọng , Từ đội trưởng chỉ có thể căn cứ vào sở thích cá nhân của anh cân nhắc , đem địa điểm làm việc đổi thành nhà Diệp Thù , như vậy có thể để anh tránh trực tiếp tiếp xúc với mùi hương vẩn đục khiến anh không thích .

*Bệnh khiết phích : bệnh thích sạch sẽ .

Nào ngờ Diệp thù vừa đẩy cửa phòng ra , Kỳ Linh liền giẫm lên mặt đất , đem phạm vi hoạt động của mình đẩy ra xa .

Lông mày tuấn tú của anh nhướn lên , xem ra là muốn nhượng bộ lui binh với cô .

Đây là có chuyện gì chứ ?

Diệp Thù bất đắc dĩ nói :" Đây là văn kiện Từ đội trưởng để tôi mang đến , Kỳ tiên sinh có thể từ đó tìm xem manh mối liên quan đến người bị tình nghi . Cũng có thể trực tiếp cung cấp cho tôi , tôi có học qua hồ sơ tâm lý tội phạm , có thể căn cứ theo những lời anh nói , phân tích ra một chút thông tin tiềm ẩn bên trong ."

" Xuỵt ." Kỳ Linh vươn ngón trỏ đặt lên giữa cánh môi mỏng lạnh , anh hơi mấp máy mũi thở , mãnh liệt ngửi mang theo ngàn vạn phân tích tỉ mỉ từng li từng tí , cuối cùng , nhíu chặt lông mày , nói ," Cơ thể cô lưu lại mùi hôi chua của đàn ông khác ."

" Mùi hôi chua ?" Diệp Thù quả thật là không nghe thấy gì .

" Người đàn ông kia hút thuốc , đôngg thời ngón tay trỏ và ngón giữa đụng vào văn kiện trên tay cô , bởi vì hai ngón tay quen kẹp đầu mẩu thuốc lá , nên mùi thuốc lá mới nặng như vậy ... Hai người có tiếp xúc cơ thể đúng không ? Cùng với hương thơm sữa tắm đã lâu cảm giác không phù hợp , trước đó mười mấy tiếng , điều này nói lên hắn cố ý gội đầu , nhưng không có thời gian tắm rửa..."

" Những điều này nói lên cái gì ?"

" Rõ ràng thời gian cấp bách , nhưng vẫn trong lúc trăm công nghìn việc dành thời gian gội đầu để tới gặp cô . Bởi vậy có thể thấy được , nguời này nhất định đối với cô ôm tâm tư bí mật nào đó ," Kỳ Linh nhẹ thở ra một hơi , sinh ra cảm xúc không thể lưu luyến nổi ," Nói cách khác , cô đi gặp những người đàn ông khác , cô vượt quá giới hạn ."

" Kỳ tiên sinh , chờ một chút , tôi cần làm rõ mấy điểm này —— đầu tiên , tôi và anh không có bất cứ quan hệ nào , cho nên cũng không cái lý giải vượt quá giới hạn kia , tiếp theo , người kia là tiểu sư đệ của tôi , cậu ta bình thường rất yêu cái đẹp , ra ngoài gội đầu có thể là vì thói quen , cuối cùng , tôi chỉ là đi ra ngoài lấy văn kiện , mà văn kiện này , vừa vặn được một người đàn ông cầm trong tay mang đến , cho nên có mùi hương của người đó ."

Kỳ Linh nghiêng đầu một chút , suy nghĩ sâu xa một hồi , lúc này mới không tình nguyện giẫm lên mặt đất một cái , từng bước một xích lại gần .

Anh lấy từ trong ngực một cái máy tính , đưa cho Diệp Thù , trịnh trọng nói :" Tôi hi vọng cô có thể giữ vững trinh-hạnh ( trinh tiết và phẩm hạnh ) , trước khi đi ra ngoài đều ấn xuống cái phím màu đỏ trên máy tính , suy nghĩ thật kỹ xem có phải mình đã quên mất cái gì không ."

" Phím màu đỏ ?" Diệp Thù thử ấn xuống phím màu đỏ , chỉ nghe từ máy tính truyền đến một tiếng rõ to —— " Thuộc về Linh "

Kỳ Linh hài lòng gật đầu ,"Đúng như máy tính nói , cô thuộc về tôi ."

"..."

Được rồi , hoàn toàn là nước đổ đầu vịt . Diệp Thù từ bỏ đấu tranh .

('・ω・')━( '・ω・)━(  '・ω)━(   )━(   )━(ω・' )━(・ω・')━(`・ω・')

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro