Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuơng 8

Trên đường về nhà , Diệp Thù không nói một câu nào với Kỳ Linh . Trên đường có vài lần , Kỳ Linh muốn tạo chủ đề không liên quan đến vụ án , đều bị Diệp Thù như đánh thái cực đẩy trở về .

Cho dù không rành thế sự , cũng phát hiện được trong mỗi câu chữ của Diệp Thù ẩn chứa xa lánh cùng lãnh đạm .

Kỳ Linh chỉ có thể áp dụng 'đường cong cứu nước'* , cố gắng hết sức không e ngại mắt Diệp Thù .

*Đường cong cứu nước : Đường cong cứu đất nước là một từ của Trung Quốc. Nó bắt nguồn từ Chiến tranh kháng chiến chống xâm lược của Nhật Bản. Điều đó có nghĩa là không thể giải quyết bằng phương pháp trực tiếp.

Anh cứng đờ ngồi ở vị trí kế bên tài xế , bàn tay trắng nõn nhu thuận đặt trên đầu gối , không nhúc nhích , chỉ sợ khiến Diệp Thù chú ý , làm cô thấy bất mãn .

Cẩn thận như vậy cũng đủ lạ lùng , đủ gây sự chú ý của người khác , Diệp Thù làm sao không phát giác được .

Cô dùng ánh mắt còn lại nhìn lướt qua Kỳ Linh —— người con trai hết sức chăm chú nhìn thẳng về phía trước , mi mắt đen dài hơi rủ xuống , cũng không dám nhìn ra phía xa , xem ra , trong sinh hoạt hàng ngày ,tính cách của anh có chút hướng nội , cùng với hình tượng người đàn ông quen thuộc thích ở trước mặt cô giương nanh múa vuốt hoàn toàn xa lạ .

Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì ?

Diệp Thù cảm thấy buồn phiền , giống như người làm sai là mình . Dáng vẻ anh tích cực phối hợp nói xin lỗi ngược lại làm cho cô không thể xuống tay , như một quyền đánh lên vải bông , mặc người chà sát vạt áo mỏng , ngay cả phát tiết cũng không có lí do .

Cô nhắm mắt lại , cẩn thận nghĩ lần nữa : Nếu đi từ góc độ xã hội tàn khốc , Kỳ Linh nói cũng không sai . Vốn là cô đem ý nghĩa bên trong lời nói của anh đặt vào mình , trong lòng lại phẫn nộ vì sự bất công , nên mới sinh ra cảm xúc cá nhân .

Được rồi , cứ coi là vậy đi .

Diệp Thù không nghĩ đến chuyện hòa giải , nhưng cũng không muốn làm căng . Lệ khí trước đó của cô đã tan biến mất tiêu , lúc xuống xe , còn hơi tốt bụng mà mở cửa xe giúp Kỳ Linh .

Kỳ linh thụ sủng nhược kinh* , con ngươi ban đầu vốn ảm đạm tối tăm nháy mắt sáng rực lên , trực tiếp đến gần Diệp Thù , nói :" Cô còn ghét tôi không ?"

Diệp Thù lười trả lời anh , khách khí nói :" Kỳ tiên sinh , xuống xe đi ."

" Không ghét , hay vẫn ghét ?"

" Xuống xe trước đã ."

" Không ghét , hay vẫn ghét ? Tôi muốn biết đáp án của vấn đề này , huyện này đối với tôi mà nói rất quan trọng ."

" Tôi không ghét Kỳ tiên sinh , được chưa hả ?"

Kỳ Linh từ chối cho ý kiến , một lát sau nói tiếp :" Tôi không biết cô có nói dối không , cho nên , tôi có thể hỏi tiếp một vấn đề không ? Như vậy có thể khiến tôi củng cố hơn ý nghĩa bên trong lời nói của cô ."

" Anh hỏi đi ."

" Tối nay lúc cô tắm , tôi có thể chờ cô ở ngoài cửa phòng tắm không ?"

" Tuyệt đối không được ."

" Cô ghét tôi ."

" Việc này với ghét hay không ghét có liên quan gì chứ , coi như tôi thích anh , cũng không có khả năng tôi để anh đợi tôi ngoài cửa phòng tắm ."

Kỳ Linh sững sờ trong chốc lát , giống như vừa hiểu được một ý nghĩa sâu sa mập mờ khác bên trong đó .

Từ sâu trong cổ hỏng họng anh phát ra một tiếng cười trầm thấp , trong giọng nói cũng man theo mấy phần cảm xúc mừng rỡ như điên , nói :" Nói cách khác , cái kết luận 'Cô không cho tôi đợi cô trước cửa phòng tắm' , gồm hai ý nghĩa , một là cô ghét tôi , hai là cô thích tôi , đúng không ? Cô cũng có thể là bởi vì thích tôi , nên mới không cho tôi đợi trước cửa phòng tắm ?"

Diệp Thù nhìn lên bầu trời lấp lánh ánh sao , lần đầu tiên có cảm xúc khóc không ra nước mắt .

Cô hít thật sâu khí lạnh , thẳng vào khoang phổi , thở ra , hít vào , lặp lại ba lần , mới nhịn xuống được kích động muốn bẻ gãy xương cổ tay anh .

Vì vậy , Diệp Thù cứng đờ nặn ra một nụ cười , nói :" Trí tưởng tượng của Kỳ tiên sinh rất phong phú , nên anh muốn nghĩ thế nào thì nghĩ . Bây giờ , có thể xuống xe được chưa ?"

" Vẫn chưa được ."

" Anh nói gì cơ ?"

Kỳ Linh mím môi ," Vừa rồi khẩn trương quá , đầu gối bị tay đè ép đến tê dại , tôi phải ngồi trên xe một lúc mới đứng lên được . Nếu không ngại , cô đợi tôi vài phút đi ?"

" Được ." Diệp Thù cũng không còn cách nào khác .

Lúc Diệp Thù về đến nhà , mới phát giác bản thân đã bụng đói cồn cào .

Kỳ Linh vỗ tay phát ra tiếng , nói :" Đói , đúng không ?"

" Sao anh biết ?" Diệp Thù cảm thấy tò mò .

" Có lẽ nghe rất vô lí nhưng tôi đích thực có thể ngửi được một chút hương vị của dạ dày . Khi đói bụng , dạ dày sẽ tiêu hóa niêm mạc dạ dày, sẽ có khí dâng lên ... Lúc này , sẽ xuất hiện hương vị đặc thù bên trong nước bọt . Nói tóm lại , đúng là tôi có thể phát hiện được ."

Diệp Thù gượng cười , nói :" Thật đúng là lĩnh vực anh am hiểu ."

" Tôi có thể có vinh hạnh , nấu cơm cho cô không ?"

Diệp Thù không những không xoi mói gì , còn vui mừng đáp :" Anh làm đi , phiền cho Kỳ tiên sinh rồi ."

" Không phiền , đây là vinh hạnh của tôi . Có lẽ ăn bữa cơm này , cô sẽ thích ..."

" Tuyệt đối không có chuyện đó ."

" Tài nấu nướng của tôi ." Kỳ Linh bổ sung .

Diệp Thù cảm thất bên mặt trái của mình bỗng dưng bị ai đó đánh một bạt tay , âm ỷ đau .

Ách , cô hình như lại tự mình đa tình .

Kỳ Linh làm cơm lươn . Tên như ý nghĩa , chính là cơm cho thêm lươn .

Diệp Thù không nóng lòng ăn cơm , nhắc tới cũng lạ , cô là người miền Nam điển hình , lại thích bánh bột ( thức ăn chế biến bằng bột mì ) miền Bắc . Nhưng vì nể mặt mũi vị cố vấn hình trinh này , cô vẫn thành thành thật thật gắp một miếng cơm trắng nóng hỏi thêm con lươn rán bỏ vào miệng .

Có lẽ là bên trên con lươn được ướp nước tương ngọt , lập tức làm tăng thêm hương vị của cơm nhạt nhẽo , cảm giác nước tương đậm đà sền sệt , trộn lẫn với cơm thanh đạm ngọt , vừa lúc toàn bộ trộn lẫn , kích thích vị giác Diệp Thù .

Cô trầm thấp a một tiếng , đối diện là Kỳ Linh bị khí nóng lượn lờ bên trên .

Anh hơi mở miệng , ngây ngốc nhìn chăm chú cô , phảng phất như là đang đợi phản ứng của cô .

Diệp Thù không muốn dập tắt hứng thú của anh , thật tâm tán thưởng :" Hương vị rất ngon ."

" Cô thích ?"

" Đúng , tôi rất thích ."

Kỳ Linh hài lòng , khóe miệng như có như không nhếch lên thành một đường cong ," Tôi cũng thích cô ."

" Anh nói gì ?" Kỳ Linh chưa từng xuất chiêu một cách bình thường , không nói " Không có gì " mà tràn đầy phấn khởi hỏi lại cô :" Cô muốn nghe ?"

" Tốt nhất là không nói , tôi không có hứng thú ." Rất rõ ràng , bữa tối này bỗng nhiên rất hợp khẩu vị Diệp Thù , cô ăn như gió cuốn , cho thấy mình tán thưởng tài nấu nướng đặc biệt xuất sắc của Kỳ Linh .

" Ngày mai tôi muốn ra ngoài điều tra một chút , cô đi cùng tôi ." Kỳ Linh nói .

Diệp Thù theo bản năng cự tuyệt ," Trong đội còn rất nhiều người khác phụ trách điều tra vụ án này , tôi có thể tìm một người kinh nghiệm phong phú đi cùng anh ."

" Cô lại muốn vứt bỏ tôi sao ?"

" Tôi nói , việc này với chuyện vứt bỏ hay không vứt bỏ thì liên quan gì đến nhau . Tôi với Kỳ tiên sinh chỉ là quan hệ hợp tác , anh như vậy sẽ khiến tôi rất phiền não ," Diệp Thù còn có ý định phá tan lớp cửa sổ giấy này , nói thẳng ra ," Thành thật mà nói , anh như vậy , đem lại cho tôi rất nhiều phiền phức . Tôi muốn cùng Kỳ tiên sinh ở chung một cách tốt lành , với tư cách người cộng tác , bạn bè bình thường . Nhưng bây giờ anh lại làm ra những hành động mập mờ , làm cho tôi trở tay không kịp , khiến tôi không biết phải đối mặt với anh thế nào ."

Vui vẻ trên mặt Kỳ Linh dần dần lui đi , thay vào đó là dáng vẻ lạnh nhạt .

"Xem ra có thể là anh bên ngoài không dễ ở chung , thậm chí quái dị . Nhưng tôi có thể hiểu được anh , cũng đã cùng anh ở chung , cùng điều tra vụ án , nhưng tuyệt đối không phải dùng cách thức này..." Diệp Thù nói xong những lời này , thở dài một hơi , đưa ra kết luận ," Vì vậy , đừng tới gần tôi hơn nữa . Tôi và Kỳ tiên sinh không phù hợp , cũng sẽ tuyệt đối không thích anh , giữa chúng ta chỉ có quan hệ hợp tác , tôi sẽ cố gắng hết sức phối hợp điều tra với anh ."

Kỳ Linh vẫn như cũ không nói câu nào , qua mấy giây , anh mở miệng , muốn nói lại thôi .

Diệp Thù chặn đứng anh , mỉm cười hào phóng , đưa tay ra ," Nếu như có cùng nhận thức chung , chúng ta có thể bắt đầu lại một chút . Chào anh , tôi là Diệp Thù , là cảnh sát hình sự của tổ trọng án ba phụ trách điêu tra vụ án ."

Kỳ Linh nhắm mắt lại , nửa ngày không lên tiếng .

Hô hấp của anh trở nên nhẹ nhàng mà hời hợt , mấy lần liền , Diệp Thù nghĩ rằng anh đã ngủ thiếp đi .

Không biết qua bao lâu , người đàn ông này rốt cục khôi phục thái độ bình thường .

Anh mở mắt ra , một đôi mắt lạnh lùng đến lạ thường , như rơi vào hầm băng .

Kỳ Linh cầm tay Diệp Thù , chậm rãi nói :" Chào cô , lần đầu gặp mặt , tôi là Kỳ Linh ."

'・ω・')━( '・ω・)━(  '・ω)━(   )━(   )━(ω・' )━(・ω・')━(`・ω・')

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro