Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9

Mọi thứ đều trở về thuở ban đầu , dựa theo kỳ vọng của Diệp Thù mà tiến triển .

Thỉnh thoảng , trong lúc Diệp Thù tắm lại đột nhiên giật mình đứng dậy , liếc nhìn cửa phòng tắm . Nếu như phát hiện có bóng đen mờ ảo lướt qua , cô sẽ mang theo suy nghĩ " Bắt thóp được Kỳ Linh rình trộm " , nhanh như chớp mở cửa ... Nhưng ngoài cửa phòng không có người nào , ngay cả dấu vết lưu lại cũng không có . Cô lại không có khứu giác thiên phú dị bẩm như Kỳ Linh , không cách nào nắm bắt được chút dư vị chưa kịp biến mất trong không khí .

Cô như vậy là sao đây ?

Là bởi vì không thích ứng được với việc Kỳ Linh đột nhiên xa lánh sao ?

Tất cả vốn chính là mong muốn của cô , có lẽ là bởi vì chưa tạo thành thói quen mà thôi .

Diệp Thù lau khô hơi nước mờ mịt trên mặt , xuống lầu , gõ cửa phòng Kỳ Linh .

Bên trong không có ai đáp lại .

Diệp Thù thử vặn tay nắm cửa , căn phòng đã bị khóa lại , chứng tỏ bên trong có người .

" Kỳ tiên sinh ?" Cô không quá khẳng định gọi một tiếng .

" Có chuyện gì ?" Qua rất lâu , mới truyền đến tiếng nói hữu khí vô lực* của đàn ông .

*Hữu khí vô lực : uể oải , ỉu xìu .

" Có cần tôi xem tài liệu cùng anh không ?"

Kỳ Linh than nhẹ một tiếng , trả lời :" Không cần , tôi tự xem được ."

" Ah ." Diệp Thù lầm bầm một tiếng , cẩn thận từng li từng tí lùi về phía sau hai bước ," Vậy tôi đi ngủ đây , thật sự không cần sao ?"

" Không cần ."

" Tốt , tôi đi lên lầu , có việc gì gọi tôi nhé ."

" Ừ ."

Diệp Thù đứng ở cửa ra vào một lúc lâu , mấy lần xác nhận lại trong phòng quả thực không nghe được âm thanh đi lại của người , mới an tâm lên lầu .

Có lẽ cô không nghĩ sai ,. Kỳ Linh đối với cô chỉ là hứng thú chẳng qua là kéo dài được một khoảng thời gian , chỉ cần cô quyết tâm hung ác chặt đứt dây dưa giữa hai người . Hoa hồng có gai , loài hoa được yêu thích , tuyệt đẹp kia cũng sẽ héo úa , không còn nở ra .

Anh sẽ quên cô , lại tìm kiếm mục tiêu mới .

Lúc Diệp Thù trở về phòng , chỗ phòng tắm .

Cô vô tình nhìn lên cánh cửa , mơ hồ thấy được một cánh hoa tươi vỡ thành từng mảnh rơi trên mặt đất , dính tinh dầu , dầu chưa khô , có thể thấy thời gian cách lúc rơi xuống chưa lâu .

Cô nhặt lên khẽ ngửi , hương hoa vẫn còn , hương thơm ngào ngạt .

Hôm sau , Diệp Thù theo Kỳ Linh ra ngoài điều tra .

Thời gian vụ án xảy ra mới qua một hai ngày ,thông tin về thân hữu (bạn bè thân thích) giao thiệp với người chết khi còn sống còn chưa tra ra . Bọn họ phải đi thu hoạch nhiều thông tin hơn nữa , từ đó thu nhỏ phạm vi điều tra , tìm ra nơi hung thủ ẩn náu , và thân phận của tân nương .

Tất cả ba người chết đều là nữ giới , thời gian tử vong cách nhau một đến hai ngày .

Hung thủ có thể trùng hợp , khéo léo giết chết họ như vậy , khẳng định là đã có kế hoạch tường tận , thậm chí còn có cách thức liên hệ nào đó với người chết khi còn sống .

Bởi vì cửa phòng không có vết máu , cũng không có vết tích bị lôi kéo . Cái này đã nói lên , vụ án xảy ra trong phòng , không có người sẽ làm giảm sự cảnh giác , để một người xa lạ vào nhà . Từ đó có thể đưa ra kết luận , hung thủ rất có khả năng là người quen hoặc từng gặp gỡ với ba người chết .

Diệp Thù xem qua hồ sơ , nói :" Hai người chết còn lại , đã có người phụ trách điều tra . Chúng ta bắt đầu điều tra từ người chết hôm qua đi , tài liệu cá nhân của cô ấy đều ở đây , muốn điều tra từ nơi làm việc của cô ấy trước không ?"

" Thời điểm làm việc rất ít khi để lộ thông tin cá nhân ," Kỳ Linh có toan tính riêng , tiếp tục nói ," Trước tiên liên hệ với cha mẹ cô ta , hỏi thăm tình hình ."

" Được , nhưng những gì nên hỏi , trước đó đã hỏi qua , câu hỏi còn ghi lại trong tài liệu , có lẽ sẽ không hỏi thêm được gì ."

" Trước đi xem xét tình hình một chút ." Anh hơi dừng lại , nói ," Với lại , ảnh chụp của hung thủ in ra chưa ?"

" Bên phía họ còn chưa lấy được ảnh chụp , cần sự cho phép của bộ phận nhân sự , chuẩn bị lấy chứng nhận điều tra của cấp trên . Chỉ có điều nếu phóng to ảnh chụp , in ra . Nhìn sẽ không được rõ ràng lắm , không có vấn đề gì chứ ?"

" Đủ rồi ," Kỳ Linh nhẹ giọng nói ," Gặp phải tình huống này , chỉ cần có một chút manh mối liên quan đến hung thủ , những người kia sẽ giống như chó điên cắn không chịu buông . Nếu như từng gặp qua hắn ta , bọn họ sẽ nhớ . Đây là ví dụ tán dương , không phải nghĩa xấu ."

Hai người đi đến tiểu khu nơi ở của cha mẹ người chết Tống Kỳ , ấn chuông cửa , rất nhanh có một người phụ nữ trung niên ra mở cửa . Diệp Thù đưa thẻ chứng nhận ra , khách sáo nói một câu :" Chào cô , là cô Tống đúng không ạ ? Cháu là nhân viên cảnh sát của tổ trọng án , lần này phụ trách vụ án của Tống Kỳ ."

Mẹ Tống nghe thấy tên con gái yêu , con mắt bỗng nhiên trợn to , bên trong đầy tơ máu , rõ ràng là đã lâu không ngủ ngon .

Bà níu lại tay Diệp Thù , kích động nói :" Có tin tức rồi sao ? Tra ra được chưa ?"

Diệp Thù không chút biến sắc , lông mày nhíu lại , mặc cho bà nắm tay , không đẩy ra ," Vẫn chưa , nhưng nếu tin tưởng chúng tôi , nhất định sẽ bắt được hung thủ ."

" Chưa bắt được ..."

Vẻ mặt mẹ Tống hoảng hốt , giống như không nghe thấy nửa câu sau . Bà mất tinh thần buông tay ra , được cha Tống dìu vào phòng .

Đáy lòng Diệp Thù nổi lên một loại ấm áp mông lung , chính vì bọn họ yêu thương Tống Kỳ , mới có thể cấp bách muốn biết rõ chân tướng . Vậy , cha mẹ cô có phải cũng giống như bọn họ , một lòng một dạ yêu thương cô ?

Không , không có khả năng . Nếu là thật lòng yêu thương cô , tại sao lại đem cô bỏ lại cô nhi viện không một chút quan tâm , thoáng qua đã ** năm .

Diệp Thù nghiêng đầu , đối mặt với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Kỳ Linh —— không biết anh đang suy nghĩ gì , hô hấp ít đi , lặng yên không một tiếng động . Tựa như một pho tượng khắc bằng đá , trăm ngàn năm cô độc , không một người thăm viếng .

Diệp Thù như ngồi trên đống lửa , chỉ có thể coi như không trông thấy .

Một lát sau , cô vội ho một tiếng , đi vào chủ đề chính :" Bác Tống , cháu có một số vấn đề muốn hỏi hai người ."

Cha Tống một bên vỗ về mẹ Tống , một bên vững vàng tiếp đón bọn họ , nói :" Cô hỏi đi ."

Diệp Thù nói :" Được rồi , giới thiệu với bác một chút , lần này phụ trách án giết người là cố vấn hình trinh Kỳ tiên sinh . Anh ấy hỏi gì , phiền hai người phối hợp trả lời ."

Kỳ Linh thu lại ánh mắt đã dừng trên người Diệp Thù một lúc lâu , chuyển hướng đến hai người còn lại , trầm thấp hỏi :" Xin hỏi , đã từng thấy qua người này chưa ?"

Anh lấy ra một tấm hình từ trong ngực áo —— bên trong là một người đàn ông đang mỉm cười , lúm đồng tiền xán lạn , mười phần ý cười trào phúng .

Cha Tống cúi đầu nhìn thoáng qua , đang định lắc đầu ... Kỳ Linh rất nhanh liền bổ sung :" Hắn chính là hung thủ ."

Cha Tống kinh ngạc nhìn qua Kỳ Linh , ông cứng đờ nắm chặt ảnh chụp , giống như muốn đem người sống trong tấm ảnh lôi ra , phanh thây xé xác .

" Có ấn tượng nào không ?" Kỳ Linh vẫn như cũ không mặn không nhạt hỏi .

Diệp Thù lại cảm thấy như vậy quá mức tàn nhẫn , không có bất kỳ một quá trình giảm sốc nào , cũng không có thủ đoạn quanh co nào , trực tiếp trần trịu nói ra chân tướng , người bình thường sao mà chịu được ?

Cha Tống nửa ngày nói không ra câu , ông thống khổ ôm đầu , chìm vào hồi ức . Thật vất vả mới duy trì tốt trạng thái tỉnh táo , lại bị mấy câu nói của Kỳ Linh , ép cho mọi công sức đều đổ sông đổ biển .

Kỳ Linh liếc nhìn cha Tống , lông mi đen dài rủ xuống , lạnh nhạt hỏi :" Không nhớ ra sao ? Hay là chưa từng gặp qua ?"

Cha Tống thở dài một hơi , nức nở nói :" Tôi chưa từng nhìn thấy hắn..."

" Đang trong trạng thái khẩn trương , đại não thường sẽ đưa ra những câu trả lời thành thật . Bác nói chưa từng thấy , vậy là chưa từng thấy ." Kỳ Linh cất ảnh chụp vào ngực áo , động tác hoàn thành được một nửa thì bị cha Tống cản lại .

Cha Tống hung tợn nói :" Có thể để lại ảnh chụp cho tôi không ?"

" Được ." Kỳ Linh đưa ảnh chụp cho ông , thì thầm :" Bác có thể ghi nhớ dáng vẻ của hắn , ghi hắn thân phận của hắn là hung thủ giết người . Trước khi tìm được hắn , bác không được gục ngã , cũng không được phá hoại cơ thể mình , nếu không sẽ không có cách nào báo thù , không cách nào khiến cho tội nhân phải chịu hình phạt thích đáng . Vậy chúng tôi đi trước , hẹn gặp lại ."

" Kỳ tiên sinh ..." Diệp Thù định ngắt lời anh , lại bị Kỳ Linh nắm chặt cổ tay , mang ra khỏi cửa .

Diệp Thù buồn phiền hỏi :" Kỳ tiên sinh tại sao lại nói những lời này với cha Tống Kỳ ?"

" Có đôi khi động lực để tiến lên không nhất định là hi vọng , động lực để một người bò lên từ vũng bùn cũng có thể là sự tuyệt vọng ."

" Vậy nên lần này anh tới gặp cha mẹ Tống Kỳ không phải để điều tra , mà vì muốn cho bọn họ hi vọng tên là 'Tuyệt vọng' ."

" Như lời cô nói , nên hỏi đều đã hỏi , tôi hỏi cũng không có thêm thông tin mới . Lần này tới , chỉ vì muốn hiểu rõ ràng , bọn họ đến tột cùng có từng thấy qua hung thủ hay chưa ."

Diệp Thù á khẩu không trả lời được , đây là lấy cớ sao ?

Cô cẩn thận thưởng thức Kỳ Linh , khóe miệng hơi nhếch lên , có lẽ đây chính là sự dịu dàng của Kỳ Linh .

Người đàn ông này , có lẽ không lạnh lùng , quái gở như trong suy nghĩ của cô .

" Vậy , bắt đầu từ bây giờ sẽ chân chính làm công việc điều tra ," Kỳ Linh đi hai bước , chợt quay đầu lại , nói ," Cô không cần sợ hãi tôi , tối qua tôi cố ý tắm bằng nước lạnh , thành công bị cảm . Vì vậy hiện tại , tôi hoàn toàn không ngửi được mùi hương của cô , chỉ cần không cảm giác được khí tức của cô , tôi có thể nhịn xuống kích động muốn xâm-chiếm cô ."

('・ω・')━( '・ω・)━(  '・ω)━(   )━(   )━(ω・' )━(・ω・')━(`・ω・')

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro