Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc ngồi trong một đồ vật kì quái có thể di chuyển, trái tim tôi đập nhanh như muốn nổ tung: "Dọa chết tôi rồi! Dọa chết tôi rồi" tôi không ngừng vỗ ngực, sợ tim mình rơi ra ngoài mất.

Anh ta vò vò tóc tôi, cười nói: "Đừng sợ, đây là xe hơi, không bị làm sao đâu!"

"Xe hơi? Tôi chỉ ngồi qua xe ngựa, mặc dù ngựa cũng biết kêu, nhưng không kêu to như thế này, tai của tôi choáng váng luôn. Hơn nữa, người ở đây thật là kì quái, nam nam nữ nữ đều mặc rất ít, không sợ hở hang, không sợ đàm tiếu, còn tụ tập nhảy nhót chung một chỗ, còn có... còn có...

"Như thế khác gì bán da thịt cho người ta đánh giá trời?" tôi còn ngại ngùng thay bọn họ á.

"Rất bình thường." Anh ta cho rằng đấy là điều đương nhiên.

Miệng tôi ngoác ra đến tận mang tai, chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung quan điểm của anh: "Kinh thế hãi tục."

"Đợi xe dừng lại, cậu nhớ giả vờ câm đấy!" anh ta nhắc nhở tôi.

"Biết rồi mà" Tôi quan sát phong cảnh ngoài cửa sổ, xem những căn phòng lạ kì, những con người kì quái, đột nhiên có âm thanh gầm gừ từ bên cạnh: "Người kia cưỡi gì đó? Hình như là cưỡi... ngựa sắt?"

"Haha, đó không phải ngựa sắt mà là xe mô tô, những xe dùng chân đạp là xe đạp." Anh ta chỉ tay vào đoàn người như đang đạp thuyền ngoài cửa kính: "Xe đạp không nhanh bằng xe mô tô, xe mô tô lại không nhanh bằng xe hơi, xe hơi không nhanh bằng xe hỏa, xe hỏa không bằng máy bay". Xe hỏa? Gà bay? Tôi vẫn hơi khó hiểu: "Gà bay rất nhanh sao? không ngờ gà lại biết bay... còn bay nhanh như thế." 

Gà nào mà biết bay chứ?" Anh cười nghiêng ngả: "Không phải gà, là một loại thiết bị có thể bay trên trời, bên trong có thể cho người ngồi, tương tự như đi thang máy ngắm mây vậy." 

Trời má! Có điều sợ là cảm giác ngồi con gà bay gì đó với đi thang máy giống nhau, đều khiến người ta chóng mặt, tôi không hứng thú mấy.

* đồng âm: 飞机,飞鸡 

~~~

Xe dừng lại, anh ta liền nhắc tôi giả vờ câm: "cái gì cũng không được nói, đi theo tôi." 

Tôi chỉ đi bên cạnh anh ta, hiểu kì mà nhìn người khác chào hỏi anh ta: "Phó tổng." 

Phó tổng, cái gì là phó tổng? Tôi muốn hỏi, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngậm miệng, bởi tôi nhìn thấy tất cả mọi người đều hiếu kì đánh giá tôi. Tôi khá sợ hãi, lẽ nào mọi người đang nghĩ xem có nên đem tôi đi mổ bụng nghiên cứu? Tôi càng nghĩ thì càng sợ hãi, vội vàng kéo lấy tay Tư Đồ Nghiêu. Không hiểu sao, tôi cảm giác ánh mắt rơi trên người tôi lại càng nhiều hơn, oa...họ thật sự muốn tước đoạt mạng sống của tôi à?

Tư Đồ Nghiêu thấp giọng nói: "Đừng sợ, ở bên tôi."  Anh ta kéo tay tôi bước nhanh qua đại sảnh, vào thang máy.

Trong thang máy có rất nhiều người, không gian hẹp kín khiến cho người ta không thở nổi, lại còn có nhiều ánh mắt thăm dò làm tôi khó chịu. Đặc biệt là hình như có một cái tay đang sờ mó mông tôi, nếu như là tay Nghiêu Nghiêu, tôi nhất định cao hứng chết được. Nhưng mà một tay Nghiêu Nghiêu ôm eo tôi, tay còn lại đang cầm túi, trừ phi anh ta có 3 cái tay thì mới sờ mông tôi được.

Vậy thì cái tên khốn nào đang sờ mó tôi? Tôi nghiêng người, nhìn nam nam nữ nữ đằng sau, có điều họ đều mang dáng vẻ đường đường chính chính, biểu tình cực kì vô tội, cánh tay sắc lang lại không thấy nữa rồi, hừ! Coi như anh trốn nhanh, đừng để tôi bắt được.

Nhận thấy biểu hiện kì lạ của tôi, Tư Đồ Nghiêu nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, xoa xoa, làm khẩu hình hỏi: "Làm sao thế?"

"Có người sờ mông tôi!" Tôi cũng dùng khẩu hình như anh.

Sắc mặt anh trầm xuống, lập tức kéo tôi đến trước mặt, đem tôi bảo hộ trong lòng, sau đó hung hăng quan sát những con người khả nghi phía sau.

Thang máy lạnh đến dọa người, mỗi lần dừng đều có người nhanh chân chạy ra ngoài, đến lúc trong này chỉ còn hai người chúng tôi , tôi mới dám thở ra: "Nghiêu Nghiêu, lúc nãy có người sờ mông tôi."

Anh ta xoa xoa tóc tôi, ánh mắt trân thành: "Lần sau có ai sờ mó cậu, cậu liền giữ chặt hắn, đập vào "con trai" hắn hoặc là gọi cho tôi, tôi cho hắn biết thế nào là lễ độ!"

"ừm! Đánh hắn!" Tôi vui vẻ ôm anh: "Nghiêu Nghiêu, anh tốt quá!"

"...giả câm mau!"

Cửa thang máy mở ra, tôi liền bị anh kéo đi: "Nhớ lấy, đừng nói chuyện!"

Đập vào mắt tôi đầu tiên là một căn phòng rộng lớn, thiết kế sang trọng. Kế đó là một mĩ nữ với điệu cười nhẹ nhàng: "Chào buổi sáng, Phó tổng."

Tư Đồ Nghiêu cũng đáp: "Chào buổi sáng, Thư kí Phương, lấy cho tôi hai phần bữa sáng." 

Vị mĩ nữ kia giờ mới nhìn thấy tôi, ngây ra, sau đó cười nói: "Được ạ."

Tôi nhìn theo hướng đi của cô ấy, cuối cùng không nhịn được mà hỏi: "Đây là nơi nào thế?"

"Phòng làm việc của tôi, cậu ngồi trên sô pha đi, đợi chút nữa thư kí Phương mang bữa sáng vào, cậu ngoan ngoãn ngồi đó ăn, đợi tôi làm xong công việc thì chúng ta cùng nhau về nhà. " Anh ta bắt đầu ngồi bên bàn gạch gạch viết viết.

Tôi thấy anh bận như vậy, rất chu đáo không làm phiền, liền ngồi tại sô pha an tĩnh chờ đợi. Qua một lúc, cửa mở ra lần hai, thư kí Phương bê bữa sáng tới. Cô ấy đem bữa sáng đặt trước mặt tôi, cười dịu dàng: "Tiểu đệ đệ, ăn sáng nhé", nói xong lập tức đi ra ngoài, nhẹ tay nhẹ chân đóng cửa lại.

Đồ ăn trong đĩa mặc dù bề ngoài hơi không đẹp lắm, nhưng lại rất ngon, tôi bắt đầu ăn như lang thôn hổ thiết: "Nghiêu Nghiêu, anh cũng qua đây ăn sáng đi!"

"Tôi không đói, cậu ăn trước đi." Đầu anh ấy còn không buồn ngẩng lên, tiếp tục xem giấy tờ trước mặt.

Tôi buồn bã ngồi ngẩn ra trên sô pha, thực ra tôi cũng rất hay ngây ngốc như thế, có lúc còn cảm thấy ngốc ngốc cũng là một dạng hưởng thụ.

Tôi dựa vào sô pha bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, đầu óc cũng bắt đầu miên man...

"Nghiêu Nghiêu, anh yêu tôi không?"

"Yêu, rất yêu!"

"Nghiêu Nghiêu, sau này sinh mấy đứa con?"

"Ba đứa"

"Ba đứa đã đủ rồi sao?"

.....

Cửa văn phòng đột nhiên bị người nào đó đẩy ra, Tư Đồ Nghiêu quay người: "Lão tam, tay cụt rồi sao?"

Tư Đồ Hưởng cười haha quan sát người đang ngủ mơ màng trên sô pha, tay nhanh hơn não, giơ tay xoa mặt Tiêu Bạch: "Wow, wow, mềm mịn láng o, thì ra anh thật sự có hứng thú với tiểu hài tử!"

Tư Đồ Nghiêu điên tiết: "Mày không còn việc gì khác sao? Anh nhớ hợp đồng quốc tế mày còn chưa đoạt được đâu!"

"Hợp đồng kia, nội trong hai ngày khẳng định tới tay, anh yên tâm! Hiện tại toàn bộ người nhân viên trong công ti đều đang nói về tiểu tình nhân của anh đấy!" Tư Đồ Hưởng khua tay múa chân, tiếp tục quan sát người trên số pha: "Cậu ấy ngủ sướng quá, còn đang cười nữa, anh từ đâu tìm được tiêu yêu tinh thế này? Cậu ấy với em ai nhỏ hơn? Với cả, ba mẹ biết được sẽ không tức hộc máu chứ?"

Tư Đồ Nghiêu bình thản nói: "Anh và cậu ấy không có gì cả, chỉ là tình cờ nhặt được thôi."

"Nhặt được? Trời ạ, anh rốt cuộc có vận may gì thế? Tại sao không phải là em ?" Tư Đồ Hưởng bắt đầu phàn nàn ông trời không công bằng: "Hưm, mái tóc này, giống như sinh ra để quay quảng cáo, vừa đen vừa mềm vừa dài, còn đẹp hơn nữ ninh tinh, mặt của cậu ý, vừa trắng vừa mềm, như là có thể véo ra nước..."

~~~

Ai đang véo mặt tôi? Đau thế ! Tôi dần mở mắt, liền nhìn thấy mặt của một tên đàn ông áp sát tôi, tay của anh ta còn đang đặt trên mặt tôi: "A, sắc lang, phải đánh!" tôi đã đem "giả vờ câm" ba chữ này quên sạch sẽ, dùng củi chỏ thục vào bụng hắn ta. Nghiêu Nghiêu nói rồi, ai sờ tôi, tôi liền đấm họ, hừ hừ, tôi đánh chết anh!

"Tôi đánh, biến thái..." cú đấm của tôi không ngừng rơi trên người hắn ta, tới nỗi tôi đã từ ngồi đánh bên sô pha chuyển sang cưỡi trên người hắn mà đánh.

"Ai ya, đừng đánh nữa, mặt của tôi!" sắc lang ôm mặt la oai oái, có điều xem biểu tình của anh ta hình như vẫn chưa biết hối cải, tôi phẫn nộ, lấy hết sức lực ra đấm: "Đi chết đi!"

"Nghiêu Nghiêu, tới giúp tôi đánh sắc lang!" tôi cuối cùng nguôi giận chút, quay đầu nhờ Tư Đồ Nghiêu trợ giúp, nào biết anh ta thế mà đang cười ngất.

"Anh cười cái gì?"

Tư Đồ Nghiêu đứng dậy, xoa đầu tôi khen ngợi "đánh hay lắm"

"haha", không cần khen tôi đâu, tôi cũng ngại ngùng lắm đó, "hahahaha" tôi vui đến cười to: "Sắc lang, biết sự lợi hại của tôi chưa?" Tôi giơ tay lên dọa đấm hắn tiếp.

Tên biến thái ở dưới đất chỉ biết che mặt rên rỉ: "Nhị ca, anh không có nhân tính à, nhìn thấy em trai bị đánh còn không tới trợ giúp" ai ya, tôi lại cho anh ta thêm một đấm: "Kêu tôi là đại ca cũng không có tác dụng!" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro