Mối quan hệ không tên!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cho dù cuối cùng, hay là sau này. Nếu có xa lạ, nếu ai rời đi. Xin người hãy nhớ tình cảm của tôi, mãi là chân thành!
Có những ngày mà tình yêu khiến cho em sợ, khiến cho em mệt nhoài. Em đâu mạnh mẽ như người ta vẫn thường thấy, em chỉ là em thôi, em vẫn là cô gái yếu đuối, luôn sợ bị bỏ rơi. Em chưa từng nghĩ rằng một ngày nào đó, chính em lại là người bị tổn thương trong mối quan hệ của mình. À không, em cũng chẳng biết là của em, của anh, của hai ta hay đó chỉ là một loại cảm xúc mà em vẽ lên. Em gọi đó là mối quan hệ không tên.
"Ừ thì có khi yêu thật đấy. Nhưng chẳng biết mình là gì của nhau."
Em chẳng biết bản thân mình chìm vào đó từ bao giờ, chỉ là vào một ngày em cô đơn, em lạc lõng giữa hàng tỉ người và cả triệu nỗi buồn, rồi bỗng dưng người đến, kéo em ra khỏi chỗ lạnh lẽo ấy, mang cho em cảm giác như được che chở và bảo vệ. Giữa giông tố cuộc đời, em không ngần ngại mà nắm lấy bàn tay đấy, em có một chút niềm tin để lại mạnh mẽ hơn. Một người không phải là người thương, cũng chẳng phải là bạn. Không hẳn là thích, cũng không hẳn là thương. Không coi nhau là bạn bè, cũng không phải người yêu, tiến lên một chút, chẳng biết gọi là gì. Nhớ thì nói, gọi thì vẫn nghe, không gặp thì buồn mà gặp rồi lại chẳng vui. Đôi khi sợ muốn chạy thoát mà dứt ra cũng không xong. Ngày qua ngày cứ thế cứ thế, nhiều khi quên đi, bận tâm chuyện khác rồi lại quay lại hỏi han nhau vài điều.
Dù có phủ nhận danh phận gì đi nữa, thì đó cũng là người đã cùng em tâm sự, trò chuyện, người sẵn sàng làm bờ vai cho em tựa mỗi lúc em yếu lòng nhất, người không bao giờ than phiền mỗi lúc em trút cả bầu tâm tư... Nhưng mà, mình cứ như thế thôi, có lẽ mỗi lần tìm đến đối phương, chỉ là để trút bỏ nỗi buồn, để được nghe người kia an ủi, vỗ về, đôi lúc ngọt ngào say đắm nhưng lại chỉ là mức giới hạn, giới hạn của mối quan hệ mà cả hai chẳng thể đi tiếp cũng không cách nào lùi lại. Rồi có một ngày em nhận ra, chúng ta chỉ có thể ngồi lại ở cánh cửa trái tim để nói cho nhau nghe, hay là trao cho nhau thứ tình cảm mơ hồ mong manh mà không ai có thể định hình rõ nét, vĩnh viễn chỉ có thể nhìn thấy, không thể tự tay mở được cánh cửa trái tim ấy.
Một mối quan hệ mập mờ, chỉ có thể miễn cưỡng, chỉ có thể cất giấu, không thể giãi bày, càng không thể trách móc hay có quyền ghen tuông, cũng không bao giờ có cãi vã hay ghét bỏ người kia, bản thân không có quyền được sở hữu nhưng lại sợ người khác cướp đi mất. Rồi cứ tồn tại trong cuộc đời nhau như thế, bản thân không đủ người kia thích mình, nhưng lại không muốn rời xa họ. Đến lúc mình thích họ, thì lại chẳng dám tỏ tình, bởi em sợ rằng nếu như đối phương biết được tình cảm của mình, thì sợ họ sẽ rời xa mình mãi mãi. Rồi em cứ ở lưng chừng như thế mà chẳng biết rồi mối quan hệ này sẽ đi về đâu, chẳng ai nói, không ai hỏi, cứ lặng lẽ như thể có điều gì kín đáo không thể bày tỏ...Đôi khi chính mình không định tên được cho danh phận đó, có lúc cần không dám gọi, buồn không dám than, hiểu nhau hơn cả mức bạn bè nhưng lại không đủ thân thuộc như tình yêu. Thế rồi mệt nhoài, có lúc muốn từ bỏ tất cả để quên đi nhưng rồi chợt nhận ra mình không có đủ bản lĩnh để nói hai từ "chia tay". Ừ thì, mình có là gì đâu?
Mối quan hệ mập mờ ấy mà, giống như chiếc sạc dự phòng, có cũng được, mà không có cũng chẳng sao. Nhưng tình cảm vốn là thứ khó nói, khi có rồi thì lại không muốn buông bỏ. Người ngoài nhìn vào tưởng là người yêu của nhau nhưng chỉ có người trong cuộc mới biết mình và đối phương là quan hệ gì. Kiểu tình cảm như thế này, thời gian đầu sẽ khiến ta cảm thấy có chút thoải mái vì có thể được thể hiện tình cảm mà chẳng sợ gò bó, cứ gọi là tìm đến nhau khi cần, nhưng thời gian trôi đi, đi càng sâu thì càng khó có đường lùi lại. Kiểu tình cảm như thế này, giống như việc em đang mang một đôi giày rất đẹp, tuyệt nhiên lại không vừa kích cỡ. Biết không thể mang nhưng em vẫn cố chấp chịu đau đớn và trầy xước để một lần được thử, để được sống trọn trong cảm giác ấy một lần.
Nhưng rồi, ai yêu nhiều thì người đó thua. Tình cảm vốn không thể so đo thiệt - hơn, nhiều - ít. Nhưng với một mối quan hệ không tên, càng kéo dài, càng để bản thân sâu đậm thì càng chịu tổn thương nhiều hơn. Nó giống như một thói quen, và thói quen đã lâu thì rất khó thay đổi, khi đã quen với sự có mặt của đối phương thì em sẽ mất rất nhiều thời gian và cảm xúc để có thể từ bỏ. Tình yêu không có lỗi nhưng sống trong thứ tình cảm mà bản thân biết rõ nó không có hồi kết, có đi tiếp cũng chưa chắc hạnh phúc mà dừng lại thì không đành, chỉ một từ thôi: bất lực!
Nên em à, dù em có cô đơn, dù em có chơi vơi giữa cuộc đời này thì cũng hãy cố gắng nén lại để chờ đợi một người thực sự xứng đáng, một người sẽ là một nửa của cuộc đời em, nói đúng hơn là một mối quan hệ rõ ràng, để không một ai phải khó xử và đau lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro