Chương 7: Buổi Đêm Êm Dịu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào ngày hôm sau, kết thúc buổi học thì Mei và Alicia cùng nhau đi ăn tối. Hai đứa đến tiền sảnh và băng ngang đại sảnh đường. Nơi đây đã được trang trí bằng hàng trăm và hàng trăm trái bí rợ thắp đầy nến, một đám mây dơi sống vỗ cánh chấp chới, và rất nhiều cờ đuôi nheo màu cam rực rỡ cứ lờ lững bơi ngang qua vòm trần sảnh đường đầy bão tố y hệt những con rắn nước chói lòa.

Hôm nay là lễ Hội Ma nên các món ăn cũng khá tuyệt vời, thường ngày cô ít ăn nhiều nhưng mà hôm nay lại ngon đến nổi tuy đã no rồi nhưng cô vẫn ráng ăn cho hết đống kẹo mây trên bàn, không ăn thì tiếc.

Bữa tiệc kết thúc với một cuộc vui do những con ma trường Hogwarts phục vụ. Mấy con ma này đột ngột hiện ra từ những bức tường hoặc trồi lên từ những cái bàn để biểu diễn một màn bay lượn ngoạn mục.

Mei ra về và cùng đi theo những học sinh khác của nhà Ravenclaw dọc theo hành lang quen thuộc trở về kí túc xá Ravenclaw. Khi vào được phòng sinh hoạt chung, cô vốn định chuẩn bị ngủ luôn thì lại có đám người ồ ạt chạy vào phòng sinh hoạt chung bàn tán, chắc lại có chuyện gì rắc rối.

"Mọi người đã nghe nói gì chưa? Chuyện về nhà Gryffindor đó" Một trong số đó lớn tiếng nói

Mei không có ý định hóng chuyện gì đâu nhưng mà nếu là nói về Gryffindor thì chắc nghe một đôi chút thì không sao đâu.

"Về bức tranh chân dung Bà Béo đúng không? Lúc nãy mình thấy bọn họ tụ tập nhiều lắm"

"Tôi nghe nói hình như Bà Béo đã biến mất khỏi bức chân dung, và bức tranh còn bị rạch chém tàn bạo đến nỗi vụn vãi, có nhiều mảng lớn của bức tranh đã bị xé tả tơi hoàn toàn luôn kìa, nghe ghê chưa?"

"Nhưng ai làm chuyện kì cục vậy? Dù gì bà ta cũng đâu làm gì quá đáng ngoài việc hát có hơi khó nghe đâu"

"Bạn không biết đâu, mình tìm hiểu được là do hắn ta đã trở lại, hắn ở đây là người chúng ta đang bàn tán hiện nay nè. Sirius Black!"

"Cái người vượt ngục Azkaban à? Nếu là hắn thật thì đáng sợ quá"

"Chính Bà Béo đã chỉ đích danh hắn ta mà, nghe một số người ở Gryffindor thuật lại chỉ phát hoảng hộ Bà Béo"

"Tôi còn nghe thầy Dumbledore ra lệnh cho ông Filch phong toả trường và đóng các cửa lại nè, không lâu nữa chắc được lan rộng đến nhà mình thôi"

"Chuyện lớn thật rồi" Một trong số đó lắc đầu nói

"Được rồi, các trò đừng bàn tán lung tung nữa mà mau tập trung lại đây hết đi, thầy muốn nói vài chuyện" Thầy Flitwick chủ nhiệm đột ngột bước vào phòng sinh hoạt chung nói lớn với đám học sinh đang tụ tập với nhau.

Nghe được lời thầy nói thì phải mất đến vài phút, mọi người trong nhà Ravenclaw không hiểu chuyện gì mà ngơ ngác có mặt đầy đủ ở phòng sinh hoạt chung.

"Thầy Dumbledore có lệnh cho các trò có mặt tại đại sảnh đường ngay bây giờ nên các trò chuẩn bị đồ dùng gì đi rồi thầy và các trò sẽ cùng đi" Thầy nói

"Thật sự lớn chuyện mà" Mei thầm nghĩ

Cụ Dumbledore đưa tất cả học sinh nhà Gryffindor trở lại đại sảnh đường trước sau khi sự việc xảy ra. Đợi được mười phút thì học sinh các nhà Hufflepuff, Ravenclaw và Slytherin cũng được đưa tới nhập bọn cùng, đứa nào đứa nấy đều có vẻ cực kỳ bối rối.

Khi giáo sư McGonagall và thầy Flitwick đóng tất cả cửa vào sảnh đường, giáo sư Dumbledore nói với học sinh: "Các thầy cô và tôi cần hướng dẫn một cuộc kiểm tra khắp lâu đài. Tôi e rằng các con phải ngủ lại đây đêm nay vì sự an toàn của chính các con. Tôi yêu cầu các huynh trưởng canh gác ở các lối vào sảnh đường và tôi giao trách nhiệm cho các thủ lĩnh nam sinh và thủ lĩnh nữ sinh, bất cứ động tĩnh nào cũng phải được báo cáo cho tôi ngay lập tức"

Giáo sư Dumbledore ngừng nói, chuẩn bị ra khỏi sảnh đường thì sực nhớ ra: "À, phải, các con cần... "

Cụ Dumbledore chỉ cần vẫy nhẹ một cái cây đũa phép trong tay, mấy cái bàn dài liền bay véo vô sát tường và tự dựng mình lên đó, một cái vẫy khác, sàn sảnh đường lập tức xuất hiện hàng trăm cái túi ngủ êm ái màu tím "Ngủ ngon đi các con"

Giáo sư Dumbledore đi ra và đóng cánh cửa lại.

Đại sảnh đường lập tức vang lên tiếng rì rầm xao xác, những học sinh nhà Gryffindor đang kể lại cho cả trường biết chuyện gì vừa xảy ra. Percy rao lên: "Tất cả hãy nằm vào túi ngủ. Mau lên đi, không nói chuyện nữa! Mười phút nữa sẽ tắt đèn!"

Alicia từ đâu ra chạy đến và nói với Mei: "Mau lên! Ngủ thôi, bánh quy nhỏ"

Vẫn mặc nguyên một bộ đồ ngủ, hai đứa chui vào trong túi ngủ, chống mình trên cùi chỏ mà tiếp tục chuyện trò.

Mei thì thầm một cách hồi hộp, nói: "Bồ có nghĩ là Black vẫn còn đâu đó ở trong lâu đài không, Alicia?"

"Không biết nữa nhưng mà mình đang sợ hắn ta đây nè, gì mà đột nhập bất ngờ quá, lỡ có chuyện thật thì làm sao bây giờ" Alicia nói

Chung quanh hai đứa, mọi người đều hỏi lẫn nhau cùng hệt một câu hỏi: "Làm sao hắn vào được tòa lâu đài?"

Một học sinh nhà Hufflepuff nằm cách hai đứa khoảng hai thước, nói: "Có thế hắn cải trang hoặc là biến hình"

Một học sinh năm thứ năm nhà Ravenclaw nói: "Có thể hắn biết cách độn thổ. Mấy bồ biết không, độn thổ rồi bỗng nhiên hiện ra ở đâu đó, chiêu này siêu mà"

Một học sinh nhà Gryffindor gần đó tiếp lời: "Hắn có thể bay vô đây chứ, dù gì trường cũng dễ đột nhập mà, bay cái vèo là vô được rồi"

Mei nói nhỏ với Alicia: "Theo mình nhớ thì lâu đài không phải chỉ được bảo vệ bằng những bức tường, mà còn có đủ loại bùa phép ếm trên đó để ngăn chặn kẻ gian đột nhập. Người ta không thể độn thổ vô đây được, thật khó tin"

"Mình cũng muốn thử coi cải trang cách nào mà lừa được những viên giám ngục Azkaban. Họ canh gác kỹ lưỡng mọi ngóc ngách dẫn vào sân trường. Nếu hắn mà bay vô trường thì thể nào họ cũng phải thấy chớ. Còn thầy Filch thì biết tất cả mọi hành lang bí mật, ông ta nằm trong khoảng người bắt gian ghê gớm mà, còn có bác Hagrid canh cổng nữa" Alicia nói xong thì cười cười

Percy hô lớn: "Đèn sắp tắt ngay bây giờ. Tôi yêu cầu mọi người chui vào túi ngủ và không nói chuyện nữa"

Tất cả nến tắt phụt cùng một lúc. Ánh sáng duy nhứt còn lại là ánh sáng nhợt nhạt phát ra từ mấy con ma màu bạc đang trôi lãng đãng chung quanh trò chuyện với mấy huynh trưởng. Cái trần đã được ếm bùa phép để trông giống như bầu trời thực bên ngoài, giờ đây lấm tấm những ngôi sao. Với hình ảnh đó và tiếng thì thào vẫn còn rì rầm trong sảnh đường.

Cứ mỗi một giờ lại có một giáo viên trở vào sảnh đường để xem xét coi mọi thứ có được yên tĩnh không. Vào khoảng ba giờ sáng, khi nhiều học sinh đã ngủ say, giáo sư Dumbledore bước vào và thì thầm gì đó với thầy Snape.

Cả hai nói chuyện được một lúc lâu thì cụ Dumbledore rời khỏi đại sảnh đường, bước chân nhanh và lặng lẽ. Thầy Snape đứng lại một lúc nhìn theo hiệu trưởng với một vẻ oán trách sâu xa hiện rõ trên gương mặt, rồi thầy cũng bỏ đi ra nốt.

"Mei? Mei!"

Cô giật mình khi nghe có người gọi đến tên mình, cô quyết định mà giả vờ đi ngủ, nếu để huynh trưởng phát hiện thì sớm muộn gì cũng bị nhắc nhở.

"Tỉnh đi, mình biết bồ chưa ngủ, là mình. Fred đây"

Nghe đến tên Fred thì Mei mới yên tâm từ từ mở đôi mắt ra, tìm kiếm gương mặt đó. Thật trùng hợp là Fred đang nằm kế bên Alicia nhưng mà đến giờ cô mới nhận ra, nhờ vào mái tóc đỏ đặc trưng mà cô có thể nhận dạng được ngay, cô cũng cố gắng nằm cao lên một khoảng để có thể nhìn thấy gương mặt của Fred rõ ràng hơn.

"Ngủ không được hả? Cũng đâu còn sớm nữa" Anh nhìn cô hỏi

Cô mỉm cười, giật đầu đáp: "Vì mình chưa ngủ thôi nên mới nghe được lời gọi của bồ đấy"

"Mà bồ có chuyện không? Khi bồ cười lên sẽ rất đẹp" Fred vừa nhìn chằm chằm lấy gương mặt Mei vừa nói

"Bồ nói như vậy nếu có người nghe thấy thì rất dễ gây hiểu lầm đó" Cô bất giác nở nụ cười nhìn Fred

"Mình đang nói thật mà, chỉ là hãy cười thật nhiều vô, vì trong thâm tâm mình cũng là một trong số người muốn nhìn thấy bồ cười" Anh nhe răng cười nói

"Bồ lại nói chuyện gây hiểu lầm nữa rồi"

Đôi má của Mei hơi ưng hồng nhìn vào gương mặt vẫn đang bình thản của Fred. Cô đã phải chậm lại một nhịp nhỏ trong trái tim này, khi mà lắng nghe những lời nói vừa ngọt ngào vừa dễ hiểu lầm sang một hướng khác đó, cô chỉ mong rằng đó không phải là một lời nói dối hay nịnh bợ lấy mình, mà hoàn toàn là sự thật lòng của người.

Vài phút trôi qua, cô bình tĩnh lại tâm trạng, và nói: "Mình biết rồi, mình cám ơn bồ nhé, Fred... " Cô nói rồi có chút ngại ngùng mà quay lưng đi

"Thôi... Bồ ngủ sớm đi, mình ngủ trước đây" Sau lời nói ấy là một gương mặt càng thêm ửng hồng và nóng bừng lên

"Vậy ngủ ngon, mình tắt não đây" Fred tưởng cô buồn ngủ nên cũng không nghĩ nhiều đến việc cô đang ngại ngùng muốn trốn tránh anh

"Ngủ ngon, Fred" Mei nói rồi đắp chiếc chăn kín toàn bộ thân mình

Fred vẫn chưa ngủ mà vẫn còn nhìn đắm đuối về phía Mei. Anh không biết những lời nói vu vơ thốt ra từ miệng của mình vừa nãy có làm cô sợ hãi hay không đây. Dù sao anh cũng không muốn cô nghĩ anh đang chọc ghẹo cô như cách anh thường làm với người khác. Đối với anh những hành động, thái độ và cảm xúc này của anh thật sự đều là từ tận đáy lòng mà mình thể hiện cho Mei thấy.

"Đúng là thích một người không phải chuyện đùa, rắc rối quá" Fred vừa dứt lời thì vào trạng thái bực bội, cuối cùng cũng chịu chìm vào giấc ngủ.

Cảm nhận được hai con người bên cạnh đã vào giấc ngủ say thì Alicia mới từ từ mở mắt ra. Đúng là giả vờ ngủ khó khăn thiệt sự mà nhờ vậy mà cô mới nghe được chính miệng Fred nói thích Mei. Bản thân cô bạn biết rõ nên phải làm gì với hai cái con người cứ mãi mập mờ không rõ này rồi.

Trong vài ngày tiếp theo sau đó, toàn trường không nói gì khác ngoài chuyện Sirius Black. Những giả thuyết về cách thức hắn đã đột nhập được vào trong tòa lâu đài càng lúc càng trở nên hoang đường. Mei cũng ngán ngẫm khi bọn họ chỉ mãi lo bàn tán về một tên tù nhân mà không lo phòng vệ, lỡ đâu hắn có thể đột nhập và bắt cóc bọn họ thì sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro