Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Huy Thiên quỳ trên phòng, chờ gần nửa tiếng thì nghe tiếng bước chân, không cần nói cũng biết là anh hai sắp vào, Huy Thiên nhanh chóng quỳ thẳng người, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh hi vọng được giảm phạt, mặc dù lúc này chân đã có dấu hiệu mỏi không ít. Huy Vũ mở cửa, bước vào ngồi ở bên giường, đưa mắt nhìn thằng em trai đang quỳ trên nền sàn lạnh ngắt, vẻ mặt như đang hối lỗi, nhưng chỉ dám lén nhìn anh một cái rồi thôi. Trong phòng bây giờ là không khí ảm đạm, à không, phải nói là u ám lạnh lẽo, lạnh như băng, giữa hai người không ai phát ra tiếng động. Một người im lặng quỳ, trong lòng bồn chồn lo lắng. Một người im lặng ngồi, ngoài ánh mắt hơi phức tạp ra thì còn lại các bộ phận khác trên gương mặt đều không biểu hiện cảm xúc. Ngồi chừng 15 phút, Huy Vũ lên tiếng bằng giọng trầm ấm và bình thường nhất có thể:
_Tại sao em quỳ? Anh có bảo em quỳ sao?
_Em xin lỗi. - Bị hỏi bất chợt, Huy Thiên chưa biết nên trả lời thế nào, lúng túng buông 1 câu xin lỗi.
_Xin lỗi? Em có lỗi gì sao? - Huy Vũ hơi lên giọng một tí, giọng như giễu cợt, biết sai mà vẫn phạm, giống như cố tình ngược đãi bản thân. Chắc lâu quá rồi không ăn roi nên nhớ đây mà.
Nhận ra sự khác biệt trong âm vực lời nói của anh trai, Huy Thiên khẽ run nhẹ. Bây giờ mà nói không có lỗi chắc anh băm mình ra thành tương mất. Hít một hơi để lấy can đảm cũng như tự trấn an mình, Huy Thiên nhẹ giọng:
_Em uống bia...say xỉn...về khuya...không gọi điện báo cho anh.... - Đây là những lời thành thật nhất lúc này, Huy Thiên biết, một khi anh hai đã nổi nóng, tuyệt đối không được chọc giận nếu không muốn rước họa vào thân.
_Còn gì nữa không?-Huy Vũ lạnh giọng
_Dạ không. -Huy Thiên nhỏ giọng trả lời
_Thật sự không? -Huy Vũ cố tình hỏi lại lần nữa
_Em thật sự không biết. Xin anh hai trách phạt. - Huy Thiên cúi đầu
_Đứng lên. Biết làm gì rồi chứ?- Huy Vũ nghiêm giọng

Nghe đến đây cả người Huy Thiên run nhẹ, biết trước sẽ không thoát khỏi nhưng vẫn không tránh được nỗi lo sợ khi nghĩ tới gương mặt tức giận lúc đánh phạt của anh trai. Huy Thiên chống đỡ thân người để đứng dậy, giờ phút này việc đứng lên cũng hơi loạng choạng khó khăn vì đã quỳ tận 1 tiếng, chân tê rần. Đợi bản thân đứng nghiêm chỉnh rồi, Huy Thiên đưa tay đến thắt lưng nhưng lại chần chừ không buông bỏ. Huy Vũ thấy Huy Thiên cứ chần chừ mãi thì sinh khí, nhìn chằm chằm vào cậu ấy:
_Cảm thấy mình không đáng phạt sao? HẢ ??? -Là cố tình nâng cao âm vực trong lời nói, là cố tình không che giấu nộ khí, lúc này nhìn thẳng vào mắt Huy Vũ làm Huy Vũ không bị dọa chết cũng bị sợ đến chết.
_Dạ không phải.-Huy Thiên lắc đầu nguầy nguậy, lập tức cởi bỏ quần đến mắt cá, lên giường nằm ngay ngắn và lấy gối kê cao mông. Tất cả đều hoàn toàn tự giác. Đây có thể coi là thủ tục bắt buộc khi bị phạt, hoặc là biện pháp để phòng tránh anh hai tức giận hơn. Hít một hơi thật sâu, Huy Thiên biết mình khó thoát nạn, lòng thầm mong anh hai sẽ ''thủ hạ lưu tình".
_Huy Thiên. - Huy Vũ nói, âm vực trầm ấm thản nhiên
_Dạ.
_Có giải thích gì không?
_Dạ...thật ra...hôm qua điện thoại em hết pin nên em mới...
_Sao không mượn?
_Em có tính mượn...nhưng nghĩ là sắp về rồi...
_Tổng cộng 20 cuộc gọi đều chuyển vào hộp thư thoại.
_Em xin lỗi.
_Bao nhiêu roi đây? Có 2 lỗi lớn, nếu em nói được anh sẽ giảm phạt. Còn không thì phạt gấp đôi. Cho em 5 phút.

Rõ ràng là tra tấn tinh thần, sớm muộn gì cũng bị đánh, nhưng anh hai lại thích chơi trò cá cược bằng cách thú tội thế này, thắng thì được giảm thua thì nhân đôi. Sao anh có thể tàn nhẫn như thế được. Huy Thiên thầm khóc than trong lòng. Có cố suy nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được. Vốn đã xác định sẽ phải nằm sấp mấy ngày liền rồi. Thôi đành vậy, chết thì chết.
_Hết giờ. Đã nghĩ ra chưa?
_Em...dạ chưa.
_Vậy anh sẽ cho em biết.Tội của em là xem thường sức khỏe và tính mạng bản thân. Thứ nhất, không phải cứ đủ tuổi uống rượu bia rồi thì có thể say xỉn như vậy, em thừa biết tác hại của rượu bia là thế nào mà. Thứ hai, đã say còn dám lái xe về nhà, trong khi bước đi còn không vững, em có xem mạng sống của em ra gì không?
_Em...em xin lỗi. - Lúc này, Huy Thiên đã hiểu tại sao anh hai lại giận như vậy, không chỉ đơn thuần là say xỉn về khuya, mà lí do còn sâu xa hơn nữa.
_Say xỉn, về khuya 30 roi, xem thường sức khỏe và tính mạng bản thân 50 roi, gấp đôi là 100. Tổng 130 roi. Lần này anh sẽ không cho nợ.
_Anh hai...- Huy Thiên đưa mắt nhìn anh hai kêu thảm, kết án rồi có muốn xin tha cũng không được.
_Có ý kiến?- Huy Vũ lườm nhẹ vậy là Huy Thiên lại cúi đầu, nhẹ giọng
_Dạ không.
Huy Vũ xoay người đến tủ quần áo lấy ra một sợi dây lưng bằng da thuộc vừa cứng cáp vừa dẻo dai bỏ mặc Huy Thiên nằm trên giường thấp thỏm lo sợ, tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Cầm dây lưng trong tay, Huy Vũ gập đôi lại và uốn uốn theo ý mình, sau đặt roi lên mông Huy Thiên, nơi mà sắp phải chịu môt trận trừng phạt, Huy Vũ ước lượng xem lực đánh nên mạnh yếu thế nào. Và rồi...Chát.... Bị đánh bất ngờ, Huy Thiên giật mình, cắn răng để không phát ra tiếng la, khẽ nảy người nhưng nhanh chóng đưa thân mình về đúng vị trí. Lằn roi đầu tiên quất xuống là 1 vệt trắng, sau đó chuyển dần thành hồng rồi đỏ dần lên.

Chát...chát....chát...chát...chát...chát...chát...chát..chát.Đúng là thắt lưng da hàng hiệu, đánh roi nào thấm roi đó. Huy Vũ đã tự nhủ rằng, dù gì cũng phạt, thôi thì phạt cho đáng, để nó không dám tái phạm, nên anh đã hạ quyết tâm sẽ không nương tay roi nào. Kết cuộc của Huy Thiên sao mà bi thảm quá. 10 lằn roi hiện thành vệt đỏ sẫm màu trên 2 cánh mông tội nghiệp.

Chát...chát....chát...chát...chát...chát...chát...chát..chát...chát. Lại 10 roi nữa rơi xuống, lực đạo như cũ, tốc độ như cũ, rõ ràng là không nương tay. Huy Thiên nắm chặt tấm trải giường, ép mặt xuống giường để không kêu la, cả người căng cứng chịu đựng. Lúc này Huy Vũ hiểu rõ hơn ai hết là mình đang nặng tay đến mức nào, nhưng quyết tâm phạt để ghi nhớ và không tái phạm, nên từng đợt roi cứ nhẫn tâm mà rơi xuống trên mông Huy Thiên.

Chát...chát....chát...chát...chát...chát...chát...chát..chát...chát...chát....chát...chát...chát...chát...chát...chát..chát. Nhắm nghiền mắt lại, mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán, răng cắn chặt răng, Huy Thiên chỉ nghĩ, phải chịu đựng, tuyệt đối phải chịu đựng.

Chát...chát....chát...chát...chát...chát...chát...chát..chát...chát...chát....chát...chát...chát...chát...chát...chát..chát......Một loạt roi nữa rơi xuống, không ngừng nghỉ, không nương tay nhưng lại rất đều đặn, dây lưng vung lên vút xuống, mạnh bạo đập vào da thịt, làm phần da thịt bị đánh cứ run lên sau từng roi hạ xuống, màu sắc trên mông cũng chẳng còn trắng trẻo như lúc đầu, mà thay vào đó, là đỏ thẫm, sưng tấy, vài vệt hơi tím lại...Huy Vũ cứ vung tay đánh, không để ý rằng tấm áo trên lưng Huy Thiên lúc này đã ướt sũng vì mồ hôi, hai vai ép chặt xuống giường, mặt nhăn nhó vì đau đớn cứ kéo tới và lan truyền khắp xung thần kinh. Huy Thiên thừa biết mình không thể xin tha, nhưng loại đau đớn này thật khó chịu đựng, lại phải ép bản thân nằm im chịu phạt, không được cử động và thành tâm chịu đòn.

Chát...chát....chát...chát...chát...chát...chát...chát..chát...chát...chát....chát...chát...chát...chát...chát...chát..chát. 80 roi trải qua, Huy Thiên bắt đầu phát ra những tiếng la rất khẽ, có lẽ chỉ mình Huy Thiên nghe thấy. Cảm thấy như mông mình muốn vỡ ra, sắp không còn là của mình nữa rồi, tuy Huy Thiên không nhìn được nhưng cũng đóan được nó thảm hại đến mức nào. Đúng là lúc này 2 cánh mông tím ngắt, sưng cao, Huy Vũ thấy tất cả nhưng chỉ nheo mắt, chau mày rồi lại đánh tiếp. (*làm gì có người nào đẹp trai mà nhẫn tâm đến thế*)

Chát...chát....aa...chát...chát...chát...chát...chát...chát..chát....ưm....Dù đã rất cố gắng, Huy Thiên cũng không ngăn được những tiếng rên khẽ vì đau. Dù đã cắn chặt miệng, tiếng rên vẫn tìm kẻ hở mà chui ra. Tội nghiệp Huy Thiên, từ roi thứ 81 trở đi đã không còn dồn dập hối hả mà lại trở nên khá chậm. Chậm mà chắc, từng roi từng roi đều là đưa tay đến vị trí cao nhất rối thẳng tay quật xuống cái mông thảm thương. Đau rát, nhức nhối, khó chịu loan đi khắp mông, đi khắp cơ thể, thúc đẩy mồ hôi nhễ nhại, thúc đẩy nước mắt tràn ra, Huy Thiên dù cố nuốt ngược trở vào, thì nước mắt cũng rơi trong vô thức vì cơ thể đang đau đến cùng cực. Nhiều lần muốn nói với anh trai rằng em chịu không nổi, nhưng lại sợ chọc giận anh nên im bặt.

Chát...chát....chát...ưm....chát...chát...chát...chát...chát....ưmmm...chát. Cũng với cách đánh chậm mà chắc, Huy Vũ hạ roi thứ 100 rơi xuống chỗ bầm nặng nhất trên mông làm Huy Thiên đau điếng người, xoay đầu nhìn anh trai với gương mặt tái nhợt, nước mắt lăn trên má, miệng gọi một tiếng "Anh" vô cùng ủy khuất, vô cùng đáng thương. Huy Thiên không trách anh hai vì đã phạt mình, nhưng có cần phải nặng tay như thế không, anh không đau xót mình sao. Còn tận 30 roi nữa, anh muốn đánh mình đau đến chết hay sao. Thấy không lay chuyển được anh hai, Huy Thiên gục đầu xuống chịu phạt, đành vậy, dù gì cũng sắp xong rồi, cố chịu một chút. Nhưng lúc này Huy Vũ dừng tay, hạ roi xuống, lấy tay xoa lưng Huy Thiên, nhẹ giọng:
_Áo em ướt cả rồi, mau thay đi, không thì cảm.
Tưởng anh hai tha cho mình, Huy Thiên ngạc nhiên nhìn anh, ánh mắt lóe lên sự biết ơn. Huy Vũ nhận ra điều đó, nói tiếp:
_30 roi còn lại, ngày mai chúng ta tính tiếp.
Huy Thiên nghe xong thì thất vọng tràn trề, gục mặt xuống gối thầm buồn trong lòng. Huy Vũ không nói gì, đưa tay giúp Huy Thiên kéo quần lên thì bị em trai kháng cự kịch liệt. Đánh em mình đến mức mông nhô cao hơn bình thường gấp mấy lần, cả quần lót cũng không mặc được, hỏi sao Huy Vũ không đau lòng. Đau lòng là một chuyện, nghiêm khắc răn đe lại là chuyện khác.
--------------------------------------
Phần sp như vậy có kéo dài quá không mọi người???
Góp ý cho mình nhe 💓💓
Chúc mọi người cuối tuần vui 😍

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro