18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 18: Đi xem phim điện ảnh

Hướng Tư Nhạc rất nhanh chóng mà cúp điện thoại.

Thái Anh hơi buồn cười: "Chắc hẳn anh ta bị hù dọa rồi."

Thái Anh mặc trang phục bồng bềnh tiên khí, trang điểm rất tinh tế, cười lại như ngớ ngẩn, Trí Mân trả điện thoại lại cho Thái Anh, tiện tay vỗ nhẹ lên cái trán mịn màng của cô: "Đừng cười, hắn gọi cuộc điện thoại này khẳng định là có nguyên nhân, em nhớ nói cho Liễu Trạch một tiếng."

"Vâng..."

Thái Anh sờ lên đầu, đột nhiên nghe thấy rõ ràng "két" một tiếng, Thái Anh và Trí Mân cùng lúc quay đầu lại, chỉ thấy một nữ sinh nhỏ tuổi đỏ bừng cả khuôn mặt mà cất điện thoại đi: "Việc này...Em xin lỗi, em tới tìm Phác tiểu thư, có thể chụp hình rồi..."

Thái Anh: "Vậy à, cảm ơn."

Trí Mân: "Xin hỏi vừa rồi em chụp cái gì vậy?"

Giọng của anh không tính là nghiêm khắc, nhưng lại làm cho nữ sinh kia căng thẳng mà lấy di động ra: "Đúng vậy, chỉ là cảm thấy hai anh chị đứng cùng nhau rất đẹp mắt, không nén được mà chụp mấy tấm."

Cô bé chủ động đưa cho Trí Mân và Thái Anh xem một chút, trong ảnh Thái Anh mặc đồ cổ trang, Trí Mân mặc đồ hiện đại, khẩu trang thì đeo một nửa ở trên mặt, đưa tay ra vỗ trán Thái Anh, mặt Thái Anh tràn đầy ý cười. Mặc dù cái ảnh này mang đến loại cảm giác xuyên không kỳ lạ, nhưng lại hài hòa đến khó hiểu.

Nữ sinh kia nói: "Em, em xóa..."

Trí Mân nói: "Không sao, nhưng tạo hình của cô ấy vẫn cần được giữ bí mật."

Nữ sinh kia ngẩn người, kịp thời phản ứng: "Em biết rõ em biết rõ, em sẽ không liều lĩnh, cho dù post, em cũng sẽ chèn một con ngựa lên tóc và quần áo của chị ấy."

Thái Anh: "...."

Trên thực tế rất thành thực.

Trí Mân gật đầu, đeo lại khẩu trang, nói với Thái Anh: "Em đi chụp ảnh đi, anh đến phòng nghỉ chờ em."

Thái Anh nói: "Đợi...em?"

Trí Mân: "Ừ, không phải hôm nay Thời không người yêu sẽ khởi chiếu ở mấy rạp sao? Đi ủng hộ phòng bán vé của em."

Thái Anh hoàn toàn không muốn cùng Trí Mân đi xem Thời không người yêu, nhưng dù sao bên cạnh cũng có người, hơn nữa Trí Mân cũng đã mở lời rồi...

Cô chỉ có thể khó khăn gật đầu, đi theo nữ sinh kia đến phòng chụp hình.

Tốc độ chụp định trang chiếu rất nhanh, Thái Anh chụp xong là đến lượt Triệu Vân Băng, Thái Anh trở về tháo trang sức và thay quần áo, thấy nữ chính Ninh Phẩm Đông cùng một nữ sinh khác đang trang điểm.

Ninh Phẩm Đông là nữ chính của bộ phim này, chị ta hơn 30 tuổi, trước kia không phổ biến bằng Lăng Âm, nhưng quay vài tác phẩm danh tiếng cũng không tệ, là người cực kỳ có cơ hội đoạt giải thưởng trong giới tiểu hoa đán lần này, dáng dấp của chị ta rất lớn, lại có loại vẻ đẹp đoan trang cổ điển, Thái Anh nhìn thấy chị ta, rất lễ phép mà chào hỏi: "Em chào cô Ninh."

Ninh Phẩm Đông liếc cô một cái: "Chào cô."

Có thể nói giọng của Ninh Phẩm Đông rất qua loa, nhưng chị ta chịu đáp lại đã là rất nể mặt rồi, Thái Anh lại cười với chị ta một cái, quay người muốn đi tìm Trí Mân, bỗng nhiên Ninh Phẩm Đông nói: "Đợi một chút, cô phải là Thái Anh kia không?"

Thái Anh ngừng lại một lúc: "À...Vâng."

Ninh Phẩm Đông "À" một tiếng, không nói tiếp, Thái Anh thấy nữ sinh không quen biết kia cứ quang minh chính đại nhìn chằm cô, Thái Anh có chút nghi ngờ mà cười với cô ta một cái, nữ sinh kia lại bĩu môi, dời ánh mắt.

Thái Anh: "..."

Tại sao, luôn cảm thấy mọi người đều không phải là dáng vẻ đặc biệt tốt khi ở chung.

Thái Anh đầy một bụng nghi vấn mà dẫn Tiểu Tình đi, cuối cùng tìm được Trí Mân lại căn phòng nghỉ của mình, có thể Trí Mân thực sự rất mệt,ngồi ở trên ghế sô pha liền ngủ, khẩu trang cũng không tháo, Thái Anh muốn gọi anh dậy, lại hơi không đành lòng, do dự rất lâu, tận cho đến khi Tiểu Tình nhỏ giọng nói: "Thật ra thì anh ấy ngủ như vậy, không tốt đối với xương cổ..."

Thái Anh lập tức nói: "Trí Mân? Trí Mân?"

Tiểu Tình: chậc chậc...

Trí Mân ngửa đầu, mở mắt, trong ánh mắt còn có chút mờ mịt: "Anh Anh?"

Ôi..., dùng cái loại giọng nói khàn khàn lúc chưa tỉnh ngủ này mà gọi tên cô thật sự là quá phạm quy rồi.

Thái Anh nói: "Anh mệt mỏi như vậy, chúng ta không đi xem phim nữa được không? Mấy ngày nữa là phải bay đến Tứ Xuyên rồi, đến lúc đó chắc chắn càng không có thời gian nghỉ ngơi."

Trí Mân đứng lên: "Không sao, bây giờ anh mà trở về ngủ, buổi tối lại phải làm suốt đêm. Đi thôi."

Tiểu Tình rất hiểu chuyện: "Vậy Thái Anh này, tôi cùng lái xe về trước, cô với Phác tiên sinh đi chơi vui vẻ nha."

Trí Mân gật đầu, Tiểu Tình lập tức đi, Thái Anh đành phải đi theo Trí Mân lên xe, Trí Mân vừa lái vừa nói: "Đúng lúc có một rạp chiếu phim gần đây, bắt đầu rất sớm."

Thái Anh nói: "Vâng, em sẽ mua vé ở trên mạng."

Cô lấy cúi đầu lấy di động ra muốn mua vé xem phim, Trí Mân nói: "Em mua vé?"

Thái Anh: "Chứ thế nào? Anh đang lái xe, chúng ta đến quầy mua thì không được tốt, bây giờ mua trên mạng, đến lúc đó chỉ cần trực tiếp quét mã hai chiều là được rồi, rất nhiều cách đấy, cũng không dễ dàng bị phát hiện."

Đã rất lâu rồi không đi xem phim nên Trí Mân im lặng.

Lúc Thái Anh mua vé phát hiện tỉ lệ ghế vip của Thời không người yêu rõ ràng không thấp, cô hỏi Trí Mân: "Anh có cận thị không?"

Trí Mân: "Không cận thị."

Thái Anh hơi hâm mộ, tiện tay mua hàng ghế gần cuối, như vậy thì không dễ dàng bị phát hiện.

Trí Mân vừa lái xe vừa hỏi: "Thời không người yêu nói về cái gì?"

Thái Anh: "Thực ra, bây giờ em cũng không biết nó nói về cái gì nữa."

Trí Mân: "..."

Lúc bắt đầu thì nhân vật nữ chính của Thời không người yêu là Lăng Âm, bạn trai của cô ta bị nữ phụ là Thái Anh cướp mất, cùng lúc ngoài ý muốn mà Lăng Âm trở về thời gian hai năm trước, gặp được Hướng Tư Nhạc, lúc ấy Hướng Tư Nhạc là người yêu của Thái Anh, vì vậy Lăng Âm quyết định báo thù rồi đoạt lại Hướng Tư Nhạc, cuối cùng Lăng Âm thật sự yêu Hướng Tư Nhạc, lại bị Hướng Tư Nhạc cho rằng cô ta cùng Thái Anh có thù oán, là vì báo thù nên mới ở cùng hắn, hai người liền chia tay, Lăng Âm lại trở lại 2 năm sau, gặp được Hướng Tư Nhạc của hai năm sau, hai người lại ở cùng nhau.

Chỉ là vài nét chính của câu chuyện tình yêu mà đã có đầy khó hiểu rồi, mà Lăng Âm lại là người xuyên suốt câu chuyện, Thái Anh thực sự không hiểu được sao nhà làm phim có thể đem mình trở thành nữ chính được.

Thời gian này ở rạp chiếu phim không nhiều người lắm, lại gần thì không có phim gì hấp dẫn, Thái Anh và Trí Mân cùng đeo khẩu trang rồi vào rạp chiếu phim, mặc dù cô gái kiểm tra vé có vẻ đã nhận ra, nhưng không bị những người khác phát hiện, lúc bọn họ ngồi vào chỗ, phim đã bắt đầu rồi, Thái Anh vừa ngẩng đầu đã thấy mặt mình.

Trên màn hình, Thái Anh đang làm nũng với bạn trai của Lăng Âm: "Người ta muốn mua túi xách mà."

Bởi vì nội dung vở kịch lại bị chia cắt quan hệ, tất cả diễn viên đều dùng phối âm, Thái Anh diễn xuất phối âm so với Thái Anh bây giờ tốt hơn nhiều, ỏn ẻn hồn nhiên tự nhiên, liên lụy đến biểu cảm tê liệt của Thái Anh đều nhiều hơn so với một chút xinh đẹp như vậy.

Thái Anh nâng trán, một lần nữa ý thức được cùng Trí Mân đi xem phim của mình đóng quả thực là một sai lầm.

Sau kinh nghiệm xem phim chưa từng có khủng khiếp như vậy, ma sát với phim một thời gian dài, không biết nhặt được bao nhiêu phế liệu để làm nên đoạn phim này, để bớt việc, tình huống truyện rõ ràng không sửa đổi hết, chỉ là phim biến thành góc nhìn của Thái Anh ——Lúc trước Thái Anh cùng bạn trai là Hướng Tư Nhạc yêu nhau, trong lúc vô tình lại trở về 2 năm trước, phát hiện Hướng Tư Nhạc ở cùng với Lăng Âm, vì vậy Thái Anh tức giận và quyết định cướp bạn trai lúc đó của Lăng Âm.

Để xâu chuỗi những mảnh nhỏ kia thành đoạn ngắn, khiến chúng có thể trở thành một câu chuyện nguyên vẹn, phim sử dụng phần lớn là góc nhìn độc thoại nội tâm của Thái Anh, không ngừng giải thích vì sao 2 người muốn làm như vậy, vì sao cảnh thời gian lại lộn xộn như vậy.

Xem độ nửa giờ, 2 nữ sinh ngồi ở hàng phía trước họ bắt đầu bàn tán: "Rốt cuộc nó đang diễn cái gì vậy?"

"Không biết nữa, thật sự là quá loạn, diễn xuất của Thái Anh quá kém, giọng lại còn buồn nôn như vậy."

"Đúng vậy, vì sao Trí Mân lại vừa ý Thái Anh nhỉ."

"Chắc bị quỷ ám, không làm được lại bị hạ thấp xuống. Giọng cô ta ỏn ẻn như vậy, làm không được thì Trí Mân liền ăn bộ này."

"Cậu đừng nói nữa, càng nói tớ càng tức, tớ thực sự muốn thoát fan rồi."

"Ôi, thật ra thì tôi cảm thấy bọn họ khẳng định không lâu dài được đâu, nhìn Thái Anh kia cũng không phải là người an phận, Trí Mân không chịu được đâu."

"Ừ..."

Thái Anh nhìn lén Trí Mân một cái, Trí Mân nhìn chằm chằm vào màn hình, mặt không cảm xúc.

Không biết anh đang suy nghĩ cái gì.

Thái Anh thực sự hơi muốn dứt khoát đánh cho anh ngất, sau đó kéo đi.

Giống như là cảm nhận được ánh mắt của Thái Anh, Trí Mân nhìn cô, nhíu mày.

Thái Anh nhỏ giọng nói: "Tại sao chúng ta không rời đi?"

Trí Mân: "Bây giờ anh vô cùng tò mò."

Thái Anh: "Cái gì?"

Trí Mân: "Hậu kì của phim tại sao lại nén chịu được."

Thái Anh: "Em cũng thực sự tò mò..."

Đôi tình nhân bên phải của Trí Mân nhỏ giọng nói chuyện, giọng của nam sinh kia khá lớn: "Thời gian này chúng ta làm gì mà chẳng được, sao lại đến xem cái này, bảo bối, em bỏ qua cho anh đi."

Thái Anh hơi buồn cười, bạn gái của nam sinh kia nói: "Chớ quấy rầy, tùy tiện xem thôi, ủng hộ Tư Nhạc một chút."

Nam sinh kia nói: "Chính là nhân vật nam chính à? Mẹ nó đúng là dở hơi, nhưng nữ chính rất xinh đẹp đấy."

"Anh câm miệng đi." Nữ sinh kia không bằng lòng, "Đàn ông các anh tại sao lại nông cạn như vậy? Được được được không xem nữa, đi thôi."

Hai người đứng dậy đi, Thái Anh vội vàng nghiêng đầu, dùng tay che mặt mình.

Trên màn hình đang chiếu, Thái Anh lại xuyên không, thời gian và không gian trong đường hầm là một mảng trắng xóa, ánh đèn mãnh liệt.

Nữ sinh kia đi được hai bước, bỗng nhiên dừng lại: "Dừng một chút đã."

Trong lòng Thái Anh lộp bộp một tiếng, chỉ nghe nữ sinh kia nói: "Trí Mân!!! Anh có phải là Trí Mân không?!"

Giọng của cô bé không tính là quá lớn, nhưng ở hàng trước của rạp chiếu phim lại vô cùng rõ ràng, mấy người ngồi ở ghế trước đều nhao nhao quay đầu lại, hai fans hâm mộ của Trí Mân trực tiếp đứng lên.

Trong lòng Thái Anh rối bời, nên giải thích thế nào, nói là nhận nhầm người?

Tay Thái Anh bỗng nhiên bị cầm chặt, Trí Mân nói bên tai cô "Đi" rồi không chút do dự kéo cô đi ra ngoài, đôi tình nhân kia đứng ở một bên, không có đề phòng mà để cho Trí Mân nắm tay Thái Anh chạy ra ngoài, lúc này hô to một tiếng: "Trí Mân! Đúng là Trí Mân?!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro