Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Tiến Dũng ! Hôm nay cậu mặc cái áo tớ tặng hôm trước đi !” Chinh tươi cười nhìn anh

“Gì ? Cái áo màu hồng hôm trước ấy hả ? Thôi…”

Chưa nói dứt câu, cậu đã dùng đôi mắt hâm dọa nhìn Tiến Dũng “Được rồi ! Tớ sẽ mặc, vừa lòng cậu chưa ?” Anh thở dài

“Ừm thế mới ngoan chứ ! Tớ đảm bảo cái áo đó hợp với cậu mà, cứ tin tớ” Đức Chinh tỏ vẻ phấn khởi “Tớ chờ cậu ở ngoài phòng khách nhé ! Cậu thay đồ mau đi rồi chúng ta đi thôi !” 

Quả thật đúng như lời cậu nói, dù không muốn công nhận nhưng quả thật cái áo màu hồng này rất hợp với anh. Tiến Dũng nhìn vô gương, không khỏi cười thầm “Cái thằng nhóc này, thấy vậy mà mắt thẩm mỹ cũng tốt gớm nhỉ ?”

“Sao hả ? Rất đẹp phải không ?” Tiếng của cậu làm cho anh giật thót cả mình. Quay lại thấy cậu đang cười rất gian, làm anh có chút không tự nhiên

“Được rồi ! Đi thôi! Cục Than !”

“Ai là cục than chứ ?”

“Vậy bây giờ có đi không ? Không đi nhanh tớ cho ở nhà à !”

“Đi chứ ! Chờ tớ với !”

-----------------------------------------

Chỉ trong vòng có 1 tiếng đồng hồ mà Đức Chinh đã mua được cả đống đồ “Vậy mà nói là muốn cùng đi mua gì chứ ? Thật ra là muốn tìm người xách đồ cho thì đúng hơn !” Tiến Dũng vừa xách đồ vừa rủa thầm

“ Súp lơ ! cậu đang lầm bầm gì vậy ? Tớ đói bụng rồi, mình đi ăn nhé ! Hôm nay để tớ đãi” Đức Chinh cười rạng rỡ, anh nhìn thấy nụ cười ấy cũng cảm thấy nguôi ngoai phần nào

“À mà cậu xách nặng không ? Để tớ xách phụ cậu nhé !”

“Được rồi ! Cậu lo đi đứng cho cẩn thận kìa, hôm nay đường đông lắm đấy !”

“Ừ nhỉ ? Hôm nay là chủ nhật mà !” Quả thật hôm nay đường đông hơn mọi ngày, làm cho cậu rất khó khăn để bắt kịp theo tốc độ của Tiến Dũng. Cậu cố gắng đi nhanh hơn nhưng rốt cuộc vẫn bị đẩy về phía sau. 

Anh nhìn thấy đằng sau mình có 1 cục than biết đi đang cố gắng đuổi theo mà rốt cuộc cũng không thể đuổi kịp khiến anh không khỏi phì cười. Đành đứng lại chờ vậy !

“Tớ… sao…hôm nay đường… đông thế nhỉ ? Tớ… đuổi theo cậu mệt chết được… cậu không thể đi chậm lại được à ?” Đức Chinh cố gắng nói trong tiếng thở nặng nhọc
Haha… ai biểu chân cậu ngắn quá làm chi  ? Người lại nhỏ nữa nên chen không lại người ta là phải rồi !

“Cậu… hứ… cậu làm như tớ muốn ấy hả ? Ai biểu cậu cứ đòi đến cái quán trên đường này làm chi ?” cậu tức giận

“Được rồi ! Được rồi ! xin lỗi cậu chủ, là em có lỗi, giờ thì cậu chủ xách cái này hộ em đi !”

“Ơ… sao lúc nãy cậu nói cậu xách một mình được mà ? Tớ đuổi theo cậu đã mệt chết rồi, giờ lại còn bắt tớ xách đồ nữa hả ?”

“Bình tĩnh nào ! Nếu cậu không muốn đuổi theo tớ nữa thì ít nhất cậu cũng phải để cho tớ rảnh một tay để nắm tay cậu kéo đi chứ !”

“Ơ…nhưng lở mọi người nhìn thấy lại đánh giá cậu..”

“Ơ gì ? Thế giờ có xách không ? Hay muốn đuổi theo tiếp ? Quan tâm chi miệng lưỡi của họ! ”

“Xách ! Xách chứ !” Đức Chinh cười xòa tỏ vẻ biết lỗi vì đã trách nhầm bạn. Lúc nãy… trong phút chốc cậu đã nghĩ anh thật đẹp trai. Trời ! Chinh ơi là Chinh ! Mày đang nghĩ gì thế ? Mày là con trai Dũng cũng thế. Không thể suy nghĩ vậy được

Đột nhiên, Tiến Dũng đứng lại, làm cậu quá đà đập mặt vào lưng anh. Tò mò không biết chuyện gì đang xảy ra, cậu nhìn về phía trước mặt, có một người đàn ông khôi ngô đang đứng trước 2 người. 

Vừa nhìn thấy Đức Chinh, anh ta liền lên tiếng ”Vợ của Dũng đấy à ?”

“À… vâng, đây là vợ em” Tiến Dũng ngập ngừng một lát rồi quay sang giới thiệu “ Chinh, đây là sếp mới của anh, ”

“Xin chào, rất vui được gặp mặt” Vừa nói Hoàng Thịnh vừa chìa tay ra

“Vâng chào anh” cậu cũng chìa tay ra bắt lấy tay của anh ta

“Hai vợ chồng đang đi ăn à ? Ngọt ngào quá nhỉ ?”

“Vâng… anh đi ăn cùng với vợ chồng em luôn được chứ ạ ?”

“À… Rất tiếc, tôi có việc phải đi bây giờ, hẹn 2 vợ chồng vào dịp khác vậy !” Ánh mắt của anh ta chỉ tập trung vào mỗi Tiến Dũng như thể chỉ có mình Tiến Dũng đứng trước anh ta

“Dạ vâng… chào anh !” Cậu cũng bắt đầu cảm thấy kì lạ

"Tạm biệt !"
Sự trở lại của chủ tus 😆😆

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro