Chương 5: Chạm trán bất ngờ!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Chương 5: Chạm trán bất ngờ!


Thì ra, nơi mà Na Anh kéo Hạ Linh tới chính là sân bóng rổ. Khi đến nơi thì nơi đây đã đông kín người, ai cũng đã ổn định chỗ ngồi trên khán đài, rì rầm bàn tán sôi nổi.....

'' Đấy,rất nhiều người, cậu thấy chưa, hả?''.

Hạ Linh ngượng ngập, giọng trở lên:''Mình....mình...''

'' hehe, đùa cậu thôi, cậu đi theo mình!''. Nói rồi, Na Anh lại tiếp tục hành trình ''dắt cún đi chơi''. Na Anh kéo cô đến chỗ ngồi dành cho vận động viên, huấn luyện viên, chỉ vào chỗ ghế trống, nói: '' Đây, ngồi đi, đây là được đặc quyền đấy.'' Hạ Linh vẫn chưa hiểu chuyện gì thì đã thấy Na Anh hét lên về phía sau cô :

'' Thầy Na, con chào thầy!!!!!!!!!!!''. Hạ Linh cũng quay lại nhìn, là một thầy huấn luyện viên chững chạc, chắc cũng tầm tuổi ba cô nhưng sao cô cảm thấy nghe cái tên này quen quen mà không nhớ ra. Thầy huấn luyện viên cốc nhẹ vào đầu Na Anh : '' Cái con bé này, định giở trò gì với ba đây?''. Na Anh cười hihi, nũng nịu : '' Nào có đâu ạ? Gặp thầy giáo thì con phải chào thôi, hihi''. Nghe Na Anh nói xong, thầy liền bật cười :

'' Haha, con gái ba từ khi nào mà biết đến lễ phép với người ba già này thế?''

'' BA''. Biết không cãi lại được người ba này, Na Anh tức giận hét lên: '' Hôm nay con dẫn bạn đến!''. Nghe thấy Na Anh nhắc đến mình, lúc này cô mới có phản ứng, cúi đầu chào thầy : '' Em chào thầy!''.

Thầy huấn luyện viên gật đầu với cô, cười nói : '' Chào em, em là.....''.

Hạ Linh chưa kịp trả lời thì Na Anh đã trả lời hộ cô : " Ba, cậu ấy là Hạ Linh, bạn cùng phòng với con, dễ thương đúng không ba?''. Na Anh kéo tay cô lại : '' Còn đây là thầy huấn luyện viên kiêm luôn chức ba mình, Na Phong.''. À, thì ra là như vậy,bảo sao cô nghe quen tai như vậy, là cùng họ Na mà...Nhưng rõ ràng là cô nhìn thấy thầy Na nhíu mày lại, sau đó thầy hỏi lại cô :

'' Hạ Linh? Con gái của Hạ Bằng, chủ tịch công ty Home Shopping?''. Ngập ngừng giây lát cô nói : ''Dạ....''. Cô đang định hỏi xem sao thầy lại biết ba cô thì các vận động viên đã đi tới. Hình như có người nhận ra bước nhanh tới bên cô, khoác vai cô: '' Này, em gái, em cũng có hứng thú với bóng rổ cơ à?''. Từ lúc anh ta bước đến cô đã cảm thấy chán ghét rồi : '' Này phiền anh bỏ tay của anh ra khỏi người tôi ngay lập tức''. Cô chỉ dám nói nhỏ vì ở đây có nhiều người đặc biệt còn có thầy Na ở đây nữa. Hạo Thiên cũng biết ý nói nhỏ lại với cô: '' Không thì sao?''. Hạ Linh không nói nhiều lập tức lâý khuỷu tay huých vào bụng anh ta.

'' Á''

Đột nhiên, thấy Hạo Thiên hét toáng lên ôm bụng,mọi người liền xúm vào hỏi xem có bị làm sao hay không. Còn Hạ Linh đứng ngoài nhoẻn miệng cười : ''Đáng đời nhà anh.''

Nhưng nụ cười chết người ấy của cô lại lọt vào mắt của Hạo Thiên, dám cười anh à? Anh cho em biết tay. Thế là, Hạo Thiên càng rên to hơn : ''Ây da, thầy Na Phong, Hạ Linh làm em đau bụng thế này chắc không ra sân được đâu ạ? Hay thầy tìm người thay chân em đi.''

Thầy Na nổi tiếng nghiêm khắc với các vận động viên, cho nên với tình huống như thế này ông không thể bình tĩnh được nữa : " Tiêu Mạt hôm nay đã xin nghỉ về quê thăm mẹ cậu ta bị ốm. Bây giờ cậu bảo tôi tìm người ở đâu bây giờ, hả?????''. Việc này Hạo Nhiên cũng biết chứ không thì anh đã không cố tình giả đau làm gì... Đàn ông con trai một cái huých tay ấy có là gì chứ?

Thấy tình hình đang diễn ra theo ý muốn của mình, anh lại càng rên to hơn : ''A....a....a..... làm sao bây giờ, trận đấu sắp diễn ra rồi...''. Hạo Thiên càng nói càng khiến cho thầy Na tức giận hơn : '' Cậu im miệng lại cho tôi!"

'' Thưa thầy......''

'' Thưa thầy......''

Cùng lúc này, một giọng nói nam và một giọng nói nữ vang lên cùng một lúc. Mọi người cùng quay ra tìm kiếm giọng nói. Tim Hạ Linh chợt đập nhỡ một nhịp, lại cái cảm giác này, quay mặt ra chỗ khác. Thấy cô im lặng giọng nói nam ấy nói tiếp:

'' Thưa thầy, để Hạ tiểu thư đây lấy công chuộc lỗi đi ạ!''. Thầy Na ngạc nhiên quay ra nhìn Hạ Linh : '' Em có biết chơi không?''.

Hạo Thiên không ngờ có người giúp mình trả thù cô nhóc đó cho anh làm anh không nín cười được : ''Haha, thầy ơi, cô ta là con gái đó với lại chưa chắc cô ta đã biết chơi, có khi lại không biết quả bóng rổ như thế nào.''. mọi người cười ''ồ'' lên. Hạ Linh cô đang tim đập chân run vì con người ấy, nghe thấy tên Hạo Thiên kia giễu cợt không nhịn được nữa :

'' Thưa thầy, em biết''. Câu trả lời của cô khiến cho mọi người đều ngạc nhiên ngay cả thầy Na và Na Anh cũng vậy.

'' Cậu biết chơi thật sao?''. Na Anh lo lắng sợ cô tùy hứng mà nói vậy. Cô quay sang cười với cô ấy : '' mình không sao. Cậu cứ yên tâm.''. Na Anh kéo cô lại gần hỏi nhỏ:

''Này, cậu quen hai anh ấy sao?''

'' Ai cơ?''

'' Thì là anh Hạo Thiên với anh Lục Quân đấy đấy''. Vừa nói cô ấy vừa chỉ vào Hạo Thiên người đang ôm bụng nằm trên ghế kia rồi chỉ vào người con trai có ý trả thù cô kia. Đúng vậy, người con gái lên tiếng kia chính là cô. Lúc ấy cô đã có ý muốn ra sân, ai ngờ lại một giọng nam cũng lên tiếng nói hộ cô luôn. Cô không trách anh ấy vì cô nghĩ người sai lúc trưa ở ký túc xá là cô mà.

 Lúc này đây, bầu không khí ở sân bóng càng trở nên náo nhiệt, sôi nổi hơn khi nãy. Thì ra đó là vì các vận động viên đã bắt đầu ra sân. Toàn trai đẹp a!!!!!!!!! Nhưng ngay sau đó mọi người quay ra bàn tán, thì thầm to nhỏ với nhau : '' Con nhỏ kia sao lại vào sân bóng thế kia?'', '' Đó chẳng phải là người ở Căn-tin trưa nãy hay sao? Định làm gì vậy cơ chứ?''.........

'' Alo! Alo ! 1234....Alo alo...''. Trên phía khán đài xa xa kia, thầy hiệu trưởng đang cầm micro thử giọng: '' Đề nghị các em trật tự! Do có sự cố bất ngờ, bạn Hạo Thiên không thể ra sân được vì vậy cho nên thầy Na cùng các vận động viên đã quyết định để cho bạn Hạ Linh học năm nhất vào thay chân.''.

Thầy hiệu trưởng vừa phát biểu xong thì mọi người lại xì xầm : '' Gì chứ? Sao có thể để con nhỏ năm nhất đó vào thay chân Hạo Thiên vậy chứ? Chưa chắc nó đã biết chơi!!!!''.

'' Một lần nữa tôi đề nghị các em trật tự! Trận đấu bắt đầu!''.

��\XCd�Q=�'��

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro