chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau cô vẫn đi học bình thường,Vẫn vui vẻ ngồi sau lưng cho Minh chở. Tới trường cô còn tỏ ra rất vui và đi bên Minh đùa giỡn đủ điều vì cô vẫn nghỉ cậu đang đứng đâu đó trong trường nhìn về mình.Nhưng rồi nụ cười cô chợt tắt lịm đi khi vô tình đi ngang và nghe về câu chuyện của một nhóm nữ đang bàn tán với nhau
-Tội nghiệp thầy Phương quá tụi bây ha?
-Um,tội thầy ấy ghê đang yên đang lành lại bị buộc phải nghỉ dạy
Nghe tới đây bổng cô thấy lòng nhói lên,có phải chỉ vì câu nói của cô hôm qua mà cậu phải bị thôi việc không,Chẳng muốn nghỉ nhiều cô buông tay Minh ra chạy đến bên đám con gái đó hỏi cho rõ
-Bạn nói sao ai bị cho thôi việc?
Thấy cô đám con gái đó trở nên giận dữ nhìn cô với vẻ mặc câm ghét
-Còn hỏi nữa à,Không phải nhờ ai kia mà thầy Phương mới bị thế sao?
-Tôi...tôi..
-Tôi sao,bạn ghét thầy lắm đúng không giờ thì tội nguyện rồi thầy sẽ không bao giờ xuất hiện trước bạn nữa đâu.
-Không thể nào....
Cô nói rồi chạy ngay đến phòng làm việc của cậu,cửa không khoá cô đẩy mạnh nó vào, cô múôn gặp cậu muốn được nhìn thấy cậu ngay bây giờ. Nhưng sự thật vẫn là sự thật cậu đã đi thật rồi,căn phòng này sau hôm nay lại trở nên trống vắng và lạnh lẻo quá.Không còn hình dáng quen thuộc vẫn hay ngồi trên bàn làm việc chú tâm vào màn hình máy tính để đợi cô về, cũng không còn cái người hay nằm trên sofa vờ ngủ rồi lúc cô lại gần liền kéo cô vào lòng ôm cô thật chặc thật ấm nữa rồi.Bổng cô thấy tim mình đau quá cô ngồi bệt xuống sàn mặc cho nó có dơ có bẩn đến đâu.Cô khóc, khóc cho sự vô tâm, khóc cho những điều ngu ngốk mình đã làm và khóc, khóc cho trái tim nhỏ đang từng giây nhỉ máu của mình.Cô tự đánh mạnh vào ngực trái của mình như muốn trách nó rằng sao tình yêu cô rành cho cậu không đủ lớn để cô có thể vượt qua rào cản của xã hội.Rồi cô khóc nấc lên khi nhớ đến những dòng tin nhắn như van xin của cậu dành cho mình vậy mà cô lại không quan tâm tới cô vẫn vô tư đi chới với Minh, cậu chỉ xin cô 5' thôi 5' thôi vậy mà cô cũng không chịu gặp cậu giờ thì cô biết tìm cậu ở đâu đây.Cô cứ ngồi khóc như thế đấy miệng thì không ngừng trách mắng "anh nói là anh sẽ đợi mà tại sao lại đi như vật chứ tại sao lại không đợi em chứ tại sao hả""tại sao lúc nào cũng gạt em hả,tại sao chứ,em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh đâu"(tg:ai cần chị tha thứ,chửi đủi đả giờ khóc, chị đang diễn kịch hả không ai xem đâu chị huyền à)
Những ngày sau đó cứ sau giờ học cô lại đi tới những chỗ cả hai từng đến với ước muốn nhỏ nhoi là sẽ được gặp cậu ở đó. Nhưng rồi ước muốn nhỏ nhoi đó cũng dần trôi ra xa khi thời gian cậu đi đến hôm nay cũng gần cả tháng rồi,đt thì không liên lạc được nhà thì không biết(tg:ít có vô tâm lắm quen nhau cả tháng mà không biết nhà người yêu) nên cô chỉ còn cách này thôi mong rằng một ngày cậu sẽ nhớ và trở về những nơi này.Cô và Minh cũng đã chia tay rồi,từ ngày cậu đi cô đã biết ai mới quan trọng với mình,ai mới là người làm cho con tim cô cảm giác bình yên,ấm áp và hạnh phúc.
Hôm nay cũng như mọi hôm sau khi học xong cô lại định đi tới những chổ cả hai đã từng tới nhưng vừa tới nhà xe thì cô có điện thoại
Reng reng
-Em nghe hai
-Nhóc đang ở đâu vậy
-Dzạ,em đang ở trường có chi không hai
-Em ra về, mẹ kêu hai kêu em qua có việc dặn dò gì á
-Dzạ,vậy hai có đi không
-Uk có chứ,hai vừa tới nek,nhók qua liề nhak!
-Dzạ,em qua liền ạ
Cô tắt máy rồi nhanh chống ra khỏi trường đến bệnh viện chổ mẹ cô đang làm.
Tại bệnh viện nên mẹ cô làm
Vừa gửi xe xong chị hai cô cũng nhanh chống bước vội vào tròng nhừn cũng vì quá vội nên chị cô đã vô tình va trúng một người đang đi hướng ngược lại,làm cả hai cùng la
-Ui...
Rồi sau đó lại tiếp tục đồng thanh
-Tôi xin lỗi
Sau khi đã nhìn mặt người đụng mình cả hai lại đồng thanh chặp 3
-Anh Phương/Trần Ngọc
Rồi cả hai cùng cười,cậu thấy thế hỏi trước
-Ủa sao em ở đây,Tùng đâu(tg:giới thiệu sơ cho các
bạn dễ hiểu nhak,Trần Ngọc là chị hai của Huyền đồng thời cô cũng là bạn gái của Trịnh Tùng.Mà Trịnh Tùng là bạn thân từ nhỏ của Phương tới giờ nên Phương và Ngọc biết nhau ra chuyện bình thường nhak các bạn.Tùng cũng là sb luôn,rất cưng chiều cô người bé nhỏ của mình nhak mấy bạn. Và cậu cũng là người hiểu rõ tất cả mọi chuyện về Phương hơn ai hết."vậy chắc đủ rồi mình đọc truyện tiếp nào mấy bạn")
-Dzạ em vô đây gặp mẹ,còn anh Tùng thì ảnh đi Mĩ công tác rồi ạ!
-Mẹ em bệnh hả?
-Dzạ không,mẹ em là viện trưởng bệnh viện này ạ,vậy còn anh sao ở đây
Cậu cười rồi trả lời cho qua chuyện
-Anh vô thăm ngừơi quen ấy mà(tg:thật ra là mẹ cậu
bị sy thận cấp tính,chì chờ ngày chết thôi,nhưng vì thương mẹ muốn mẹ được bên mình khi còn có thể nên cậu cố kím tiền cho mẹ chạy thận được lần nào thì hay lần đó thôi.Hôm nay là định kì cậu lại đưa mẹ vào đây chạy thận. Nhưng vì không mún ai biết nên cậu vờ như không có gì quan trọng)
-Uk,vậy giờ anh về á hả!
-Ừm,Mà khi nào em với Tùng mới làm đám cưới đây
-Anh này, em còn đi học mà.
Cô vừa dứt câu thì xa xa sau lưng cô có một giọng nói vang lên
-Chị hai
Theo phản xạ Ngọc quay lại và hình dáng người con gái cậu nhớ nhung cả tháng qua hiện ngay trước mặt mình,nhưng vào lúc này gặp nhau thì biết nói gì đây,Cậu liền quay qua Ngọc nói nhanh và chạy đi
-Anh bận tí việc anh đi trứơc nhak!
Nói xong cậu vội chạy đi thật nhanh, cậu không dám đối diện với cô nữa vì cậu sợ, sợ trái tim mình lại vô thức nhói đau vì nhớ lại những chuyện cô đã làm với mình.
Còn cô sau một lúc đứng hình, cô cũng vội lấy lại bình tĩnh khi thấy cậu chạy đi.Nhanh chống đuổi theo nhưng vừa ra khỏi bệnh viện được một đoạn cô đã không thấy cậu đâu,làm sao có thể đuổi lấy một người khi người đó đã muốn trốn chạy mình.Cô chỉ còn bíêt đứng đó khóc thét lên
-Tại sao lại trốn tránh em,tại sao không đợi em,tại sao lúc nào cũng như thế vậy,tại sao hả,em đáng bị vậy sao,là anh gạt em trước mà
Rồi không đủ sức nữa cô ngồi bệt xuống đất vừa khóc vừa trách
-Tại sao,tại sao....Đặng Phương anh ra đây cho em
Rồi lại tiếp tục khóc nấc lên.Cậu thấy tất cả chứ,vì cậu vẫn đứg đó mà,nhưng vì cậu đã nắp vào một góc khúc nên làm sao cô thấy được.Nhưng cậu lại không giám bước ra chỉ vì cậu sợ,sợ lại một lần nữa trái tim vô tội của mình lại phải đau lại phải nhỉ máu vì những lời vô tâm của cô nữa.Cậu đã thật sự quá đau rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro