chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau,cậu vẫn đi dạy rất sớm cậu muốn gặp cô muốn được hỏi rõ hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
Vừa gửi xe xong ra(tg:xe của cô nhak m.n cậu hk có xe,tại hôm qua cô giận nên về mình để xe lại cho cậu luôn ấy)thì đối diện vớu cậu là Minh học sinh lớp cậu đang chở một cô gái vào,bỗng dưng lòng cậu như thắt lại khi đã nhìn thấy rĩ người con gái đang ngồi sau ôm Minh là cô,Là Trần Huyền cô gái cậu yêu thương, cô gái mà mới hôm qua đã hứa sẽ yêu cậu mãi mãi vậy mà hôm nay lại ôm ấp với một người khác như vậy.Cô cũng biết là cậu đang nhìn mình ấy chứ nhưng với cô cậu bây giờ chỉ là đồ dối trá mà thôi nên không dừng lại ở đó sau khi gửi xe xong cô cặp tay Minh đi ngang qua nơi cậu đang đứng,Biết cậu vẫn đang nhìn theo lâu lâu cô còn nhóm chân hôn lên má Minh nữa.Cậu cảm thấy tim mình đau thắt lại,cậu thật sự không biết chuyện gì đã xảy ra, hôm qua rõ ràng rất vui mà.Vội đi lấy điện thoại ra nhắn "Em lên phòng Phương mình nói chuyện tý nha"rồi đi nhanh lên phòng đợi cô.
Nhận được tin nhắn của cậu cô cười nhếch mép như khinh bỉ,quay sang nói với Minh "anh lên lớp trước đi,em có tí việc" rồi đi lên phòng cậu.
Vừa vào phòng cô thấy cậu đang ngồi trên sofo,không chạy lại ôm cậy như mọi khi nữa cô dựa hẵng vào cửa mặt khinh khinh hỏi
-Anh gọi tôi lên đây có gì không
Cậu nhìn cô như muốn có một lời giải thích về tất cả
-Tại sao em lại ôm, Hôn Minh
Cô cười đểu
-Thì bạn trai tôi thì tôi ôm không lẽ ôm anh
Cậu cảm thấy tim mình đau quá,tại sao lại trả lời như vậy chứ,không đủ bình tỉnh cậu đi lại giữ chặc vai cô hỏi mắt đỏ ngầu
-Vậy còn anh là gì của em?
Nhưng cô cũng rất bình tĩnh trả lời một cách thản nhiên
-Là giáo viên chủ nhiệm vậy thôi
-Vậy những ngày qua chúng ta bên nhau là gì hả em?
-Coy như không có gì đi
-Em đùa sao?
-Không
-Vậy từ trước đến giờ em không yêu anh sao?
-Phải Nhìn cậu cười khinh, hất tay cậu ra khỏi vai rồi nói tiếp
-anh nghỉ mình là ai mà tôi lại yêu anh vậy
-Anh không là ai hết, nhưng anh cũng có quyền yêu mà!
-Đúng anh có quỳên yêu,nhưng hãy chọn những ngừơi thuộc thế giới của anh,tôi không phải ok
Cậu nhướng mày hỏi lại cô
-Thế giới của anh???
-Phải,tôi không phải những thứ dơ bẩn như anh
-Dơ bẩn sao?
-Đúng,một thứ bẩn thiểu của xã hội người không ra người mà không ra ma, bán nam bán nữ
Cậu bắt đầu lắp bắp
-Em..biết....
-Đúng tôi đã biết rõ về con người anh quá rồi vì thế đừng phiền tôi nữa tôi không phải là những thứ bệnh
hoạn
-Em xem anh và những người thuộc thế giới thứ 3 là bận hoạn,là dơ bẩn là ma là quỹ sao?
-Đúng,đã là cái thứ đáng ghê tõm nhất xã hội này như vậy mà con là thứ dối trá nữa chứ,tôi khinh
-Nhưng anh yêu....
Chặn ngang câu nói của cậu, cô nói
-Tôi khuyên anh nhak,anh đừng bao giờ nói"yêu" ai hết á,càng đừng bao giờ nói yêu tôi nhak,tôi thấy ghê tổm và xấu hổ lắm.Có một người yêu như anh tôi là không yêu ai
Cậu cố lấy bình tĩnh lại, tuy rất đau rất đau nhưng cậu lại nhìn cô rồi mĩm cười nói thật khẽ
-Anh xin lỗi,anh là đồ bệnh hoạn đồ dơ bẩn của xã hội mà lại mơ mọng làm người yêu của cô tiểu thư xin đẹp như em,xin lỗi anh vì anh đã phiền em bấy lâu nay.Từ nay em hãy cứ làm những gì em thích những điều em muốn anh không phiền em nữa đâu.
Cô nghe cậu nói như thế lòng thấy nhói lắm,nhưng rồi lại tiếp tục một nụ cười khinh dành cho cậu
-Anh cũng biết điều đó,chào anh
-Mong rằng em sẽ được hạnh phúc bên người em yêu
Vẫn nụ cười ấm áp ngày nào,là cô không nói được thêm lời nào cô quay gót bước khỏi phòng, và khi cánh cửa vừa khép lạ chì nụ cười của cậu cũng tắt hẵn và thay vào đó là những dòng nước mắt không ngừng rơi,cậu đau quá,tim cậu đau lắm tại sao cô có thể nói ra những lời như vậy chứ,người thuộc tgt3 không có quyền yêu sao,tại sao lại chà đạp lên tình yêu của cậu như thế chứ.Trời sinh ra cậu đã thế,cậu có thể làm khác được sao,tgt3 cũng là người mà,cũng biết yêu biết buồn biết đau mà.Tại sao lại ghê sợ cậy như vậy chứ.
Sau ngày hôm đó không ai còn thấy cậu cười nữa,cậu chỉ cậm cụi đi dạy,hết giờ thì lặng lẻ trở về nhà.Còn thì ngày nào vô học hể là tiết của cậu thì cô lại đùa giỡn với Minh như để trêu tức cậu vậy,và cậu đương nhiên đã thấy hết tất cả chứ, cũng nhói lắm chứ đau lắm chứ nhưng cậu lấy quyền gì lên tiếng đây, quyần của một giáo viên sâ.Vì thế cậu cứ cố giấu nhẹn những nỗi đau cô mang tới cho mình,cậu hk nói,tỏ ra không quan tâm,chỉ dạy hết giờ rồi về.
Tuy dạy ở trường không lâu,nhưng không ít nữ sinh trong trường đỗ vì cậu.Nên khi nhìn thấy cậu như vậy các cô nàng cứ rồi rít cả lên.Có nhiều cô còn mua quà mua hoa để lấy cậu để cậu không buồn nữa,nhưng những điều đó lại làm cho 1người cảm thấy rất khó chịu.
Hôm nay cũng như bao ngày sau cái ngày đau đớn đó cậu vẫn đi dạy,nhưng vừa đi tới giữ trường thì có một cô gái cầm một chai nước đến đưa cho cậu
-Cho thầy này?
Cậu nhướng mày hỏi lại
-Sao cho tôi
-Tại em yêu thầy
Trả lại chai nước cho cô gái đó cậu nói -Thầy xin lỗi, thầy không yêu em
Cậu trả lời vừa xong tự nhiên cô nàng khóc nấc lên.
Thấy vậy cậu định vổ nhưng chưa kịp nói gì thì từ đâu có một giọng nói vang lên
-Anh định làm bao nhiêu cô gái khổ vì anh nữa đây.
Định lại gần cậu và cô gái kia cô nói tiếp
-Khi nào anh mới thôi cái trò dối trá của mình đây,anh muốn bao nhiêu người khổ vì anh nữa đây
Cậu nhăn trán hỏi lại
-Anh đã làm gì?
-Anh đã làm gì sao, tại sao anh không nói rõ thân phận của mình chứ mún hại bao nhiêu cô gái trẻ nữa mới thôi đây.
-Anh...
-Anh không nói thì tôi nói
Cậu vội nắm tay cô lại,mắt nhìn cô nhưng van xin,nhưng cô không quan tâm,hất mạnh tay cậu ra,cô quay ra nhìn tất cả mọi người đang có mặt tại khuôn viên trường
-Tất cả cã bạn nữ ở đây nghe cho rõ,giáo viên "Đặng Phương " chỉ là một người con gái thôi không
phải là anh chàng đẹp trai như các bạn nghỉ đâu
Cô vừa dứt câu thì bỏ đi,như bao nhiêu nữ sinh liền nhảy lại hỏi cậu,cậu không nói gì chỉ biết gật đầu xác nhận mà thôi.Sau khi đã xác nhận câu trả lời chính xác từ cậu có một số nữ sinh liên tiếp chửi mắng cậu như cô vậy,nhưng cũng có một số nữ sinh lên tiếng giúp cậu
-Là con cái thì sao,là con gái là con trai hay là tgt3 thì vẫn là con người thôi
-Con người sau,tgt3 toàn là thứ ma quỷ thì có
-Có những người không biết tôn trọng người khác mới là ma là quỷ đó,chỉ có ma quỷ mới sợ loài người thôi,và chi có ma quỷ mới lhông biết phân bịêt đâu là ma đâu là quỷ thôi
-Mày nói gì hả con kia..
Có hai tóp nữ đang định xong vào đánh nhau thì loa trường vang lên
-Alo alo xin mời thầy Đặng Phương về phòng hiệu trưởng ngay
Cậu không nói gì chỉ cuối đầu bước đi mà thôi,có nhữn học sinh thấu hiểu cho cậu lên tiếng như ủng hộ cậu vậy
-Thầy ơi,cố lên nhak!
Cậu chỉ biết nhìn vào họ và khẽ gật nhẹ đầu như cảm ơn.Nhưng cũng không ít người lên tiếng mắng nhiết
-Thứ bệnh hoạn,dái thầy hiệu trưởng đuổi cổ anh ta cho rơi
Cậu cảm thấy buồn lắm,khi không biết cậu là con gái thì nói yêu thương quý mến cậu khi biết rồi thì lại chửi mắng cậu thặm tệ đến thế.Xã hội này là vậy sao,phân biệt đến vậy sao,thực dụng đến thế sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro